Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thư Tới Thập Niên 80


Mấy người nhìn thấy cô ăn mặc thời trang như vậy, lớn lên lại trắng trẻo nên chắc chắn sẽ không về đây để chịu khổ, nhưng không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy.Lập tức bọn họ cảm thấy cô là một đứa trẻ ngốc không quên cội nguồn của mình.Nhưng mà vẫn có người đưa ra câu hỏi: “Ba mẹ cô mất nửa tháng rồi, tại sao bây giờ mới về?”Mọi người nghe xong lập tức nhíu mày: “Đúng vậy, vợ chồng nhà họ Đồng đã mất nửa tháng rồi, nếu con bé này hiếu thuận thì đã về đây sớm rồi!”Đồng Tuyết Lục nhíu mày, hai mắt lập tức đỏ bừng: “Chị à, không phải là tôi không muốn về, tôi vừa nghe chuyện ba mẹ gặp chuyện không may nên bị té xỉu, sau đó là bệnh nặng cho nên hai ngày trước mới xuống giường được, mọi người nhìn tay của tôi này...”Nói xong cô kéo tay áo lên để lộ lỗ kim trên cánh tay, bởi vì làn da quá non nớt nên xung quanh lỗ kim bị bầm tím một mảng, nhìn hơi đáng sợ.Khi mọi người nhìn thấy thì không còn hỏi thêm gì nữa.Đây là một người có lương tâm, là một đứa trẻ tốt!!!Không giống với Đồng Chân Chân chút nào.

Đồng Đại Quân nuôi nấng cô ta nhiều năm như vậy, nói rời đi là rời đi ngay.Đúng là không có lương tâm!Đồng Tuyết Lục kéo tay áo xuống, rũ mắt xuống.Lỗ kim là thật, máu bị bầm là thật, nhưng không phải vì đau khổ mà là vì nguyên chủ nghe được thân thế của mình nên cố ý giày vò bản thân khiến cho ba mẹ nuôi yêu thương cô.Ai không thích người có lương tâm?Thái độ của tất cả mọi người trở nên nhiệt tình với Đồng Tuyết Lục, đưa cô vào trong nhà lớn.Từ những lời bàn tán xôn xao của mọi người, Đồng Tuyết Lục cũng biết thêm chuyện và những mối quan hệ của nhà họ Đồng.Quê hương của hai vợ chồng nhà họ Đồng ở tỉnh Bắc Hòa.


Năm đó hai người bọn họ cứu con của trưởng xưởng may nên được đưa đến Bắc Kinh làm công nhân.

Ở trong đó, Đồng Đại Quân làm công nhân bốc vác trong xưởng sản xuất, còn mẹ Đồng làm công nhân dệt may tơ lụa.Trong nhà có hai người làm công ăn lương, đối với những người nông dân mà nói đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.

Nhưng mà cuộc sống của hai vợ chồng cũng không được thoải mái cho lắm.

Ngoại trừ việc phải nuôi sống bốn đứa con thì hàng tháng còn phải gửi tiền về quê ở Bắc Hòa.Hai tháng trước, con gái lớn Đồng Chân Chân đột nhiên bị bệnh.


Sau khi khỏi bệnh lại nói mình không phải con gái ruột của bọn họ, nói ba mẹ mình làm quan chức.

Tiếp theo, cô ta còn mặc kệ lời khuyên nhủ của vợ chồng Đông Đại Quân dứt khoát bỏ nhà trốn đi.Hai vợ chồng lo lắng không yên, vừa phải làm việc vừa lo tìm người.


Sau khi tìm thấy lại biết được Đồng Chân Chân quả thật không phải con gái của bọn họ.Điều càng khiến cho bọn họ khó chịu chính là, cả hai đứa con gái đều không muốn nhận bọn họ, không muốn về nhà!Hai vợ chồng buồn bã quay về làm việc, không ngờ trên đường xảy ra tai nạn xe và cả hai đều không qua khỏi.Đầu năm đi lại không tiện nên người trong nhà máy đã giúp đỡ lo việc hậu sự.Đôi mắt màu xanh của Đồng Tuyết Lục khẽ đảo: "Nói như vậy là ông bà ở Bắc Hòa chưa biết tin ba mẹ cháu gặp chuyện không may ạ?"Đứa bé uốn éo người ở dưới nách, bà dì đánh cái “Bốp” vào mông nó một cái: “Đương nhiên là biết rồi, khi xảy ra chuyện Gia Minh đã gọi điện thoại về đó rồi.

Nghe nói không thể đi khỏi đó, chắc mất một thời gian nữa mới có thể đến.”“Bây giờ Gia Minh đi học ở trường đúng không ạ?”Đồng Tuyết Lục ngơ ngác một chút mới nhận ra Gia Minh chính là anh trai của nguyên chủ.“Không, không còn đi học nữa!” Một người khác vội vàng cướp lời nói.“Từ khi ba mẹ của cháu mất thì Gia Minh muốn chăm sóc em gái em trai nên đã ở lại xưởng để làm việc, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”Không có ba mẹ rẻ như cỏ, cuộc sống tuổi thơ của anh lớn thực sự quá đau buồn.Nhưng mà cũng phải nói, ông bà ở Bắc Hòa coi hai vợ chồng Đồng Đại Quân như gà đẻ trứng vàng.Mỗi lần đi đến Bắc Kinh giống như cá diếc sang sông không còn một ngọn cỏ, lần này hai vợ chồng gặp chuyện không may, bọn họ làm sao có thể không đến được chứ?Không nói đến tiền trợ cấp của chính phủ và đơn vị, chỉ cần hai người họ vẫn ở đó, có khả năng không thể thờ ơ với bất cứ điều gì họ nói.Vì vậy...Ông bà ở Bắc Hòa không phải không thể đi, mà là bọn họ hoàn toàn không biết tình hình ở đây!Nghĩ đến tương lai Đồng Gia Minh chính là thiên tài mà người trong giới kinh doanh phải gọi bằng cụ, Đồng Tuyết Lục chớp mắt.A! Cô hiểu rồi, có vẻ như ông chủ lớn tương lai chính là một người trắng đen phân minh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận