Nhưng Đồng Tuyết Lục cô một là không làm người thứ ba, hai là xưa nay không bao giờ làm khó các chị em phụ nữ, sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế này chứ?Thôi được rồi, xuyên thì cũng xuyên rồi, đến đâu hay đến đó vậy.Thêm nữa cơ thể này cũng chỉ mới có mười tám tuổi thôi, nhỏ hơn bảy tuổi so với Đồng Tuyết Lục trước khi xuyên không, nói đi nói lại vẫn là cô được hời nhỉ?Còn về bàn tay vàng gì đó trong truyện thì cô không sợ đâu nhé.Cứ coi như là Đồng Tuyết Lục thay đổi phương hướng để tiếp tục tấn công NPC đi.Vào lúc này, thời gian trước ba mẹ ruột của nguyên chủ xảy ra tai nạn không may qua đời hết, bọn họ không chỉ có mỗi mình nguyên chủ là con mà còn có ba người con nữa.Tuy rằng ba người con này hiện giờ nghèo rớt mùng tơi thế nhưng tương lai bọn họ sẽ trở thành ông lớn số một số hai trong giới kinh doanh đó.Hiện giờ trước mặt Đồng Tuyết Lục có hai con đường để đi.Một là ở lại nhà họ Đồng, tranh giành sứt đầu mẻ trán với nữ chính.Hai là rời khỏi nhà họ Đồng, trở về bồi dưỡng ba ông lớn tương lai kia.Xuyên sách, tất nhiên là muốn làm nữ chính sảng văn rồi, ai mà muốn tranh giành sứt đầu mẻ trán với người khác làm gì cơ chứ.Cô muốn chơi bồi dưỡng.Nghĩ tới đây, Đồng Tuyết Lục chớp mắt hai lần rồi phát ra âm thanh nho nhỏ.Nghe thấy có động tĩnh, Thái Xuân Lan chạy tới đẩy cô một cái: “Em tỉnh rồi thì mau dậy đi.”Khóe miệng Đồng Tuyết Lục giật giật, cô mở miệng lẩm bẩm một tiếng.Thái Xuân Lan không nghe rõ Đồng Tuyết Lục đang nói cái gì, cô ta ghé tai bên miệng của cô rồi nói: “Em đang nói cái gì vậy? Nói to lên xem nào.”Đồng Tuyết Lục nhếch miệng lên, cô giơ tay ra nắm lấy vai của Thái Xuân Lan rồi lớn tiếng thét lên: “A a a…”Tự nhiên không kịp phòng bị.Lỗ tai bị người ta thét lớn.Chôn chân tại chỗ.Thái Xuân Lan chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong, cô ta vỗ bốp một cái lên cánh tay của Đồng Tuyết Lục: “Em bị điên à, em gào cái gì vậy, chao ôi lỗ tai của tôi…”Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, cô lấy hai tay che lấy ngực tỏ vẻ sợ hãi rồi nói: “Ban nãy… ban nãy em mơ thấy chị dâu biến thành một con hổ cái muốn đuổi em ra khỏi nhà họ Đồng, thật sự rất đáng sợ.”Anh hai Đồng: “...”Thái Xuân Lan: “...”Lỗ tai của Thái Xuân Lan ong ong từng hồi, bây giờ cô ta còn nghe thấy Đồng Tuyết Lục mắng mình là con hổ cái nữa thì tức đến nỗi mặt mày tái mét hẳn đi.Lúc Thái Xuân Lan định lên tiếng mắng Đồng Tuyết Lục thì có tiếng bước chân ở ngoài cửa vọng tới.Hai vợ chồng anh cả Đồng và Trần Nguyệt Linh vội vã chạy vào trong phòng.Anh hai Đồng nhanh nhảu nói: “Không có chuyện gì đâu anh ạ, em gái gặp ác mộng nên bị đánh thức thôi.”Vừa mới nói xong thì họ nhìn thấy Đồng Tuyết Lục nước mắt giàn dụa.Bốn người trong phòng đều nhất thời bị dọa sợ.Trong đó Thái Xuân Lan là chột dạ nhất, cô ta mạnh miệng trợn mắt lên nói: “Tự em nằm mơ dọa mình sợ chứ gì nữa, chị nói đuổi em đi bao giờ? Em đừng có nắm đầu chị ra mà ăn vạ nhé.”Tuy rằng đã xác định được Đồng Tuyết Lục không phải là con cháu của nhà họ Đồng rồi thế nhưng nhà họ Đồng nuôi dưỡng cô suốt mười mấy năm nay, đến cả con chó con mèo cũng có tình cảm nữa mà.Ba mẹ chồng của Thái Xuân Lan rất không nỡ thế nên trước khi chuyện này có quyết định chính thức cô ta cũng không dám lao vào chỗ chết mà đắc tội với Đồng Tuyết Lục đâu, cô ta sợ mình sẽ bị tính sổ.Đồng Tuyết Lục bước xuống giường, cô cố tình để lộ cánh tay vừa bị Thái Xuân Lan đánh đỏ ửng ra ngoài, cô nói: “Chị dâu hai cứ yên tâm, em không trách chị đâu.”Hai anh em Nhà họ Đồng thấy thế thì đều ngoảnh đầu lại lườm Thái Xuân Lan một cái.Thái Xuân Lan:...Đồng Tuyết Lục dùng tay lau nước mắt, cô lau đến nỗi hai mắt đã đỏ ửng lên rồi nói: “Anh cả, anh hai, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng em gọi hai anh như thế này rồi.
Em biết mình không được chào đón ở cái nhà này, bây giờ em sẽ đi ngay.”Anh cả Đồng: “Em gái, em đừng có mà ăn nói linh tinh, có anh cả ở đây, trong nhà này sẽ không có ai dám đuổi em đi đâu hết.”Anh hai Đồng lại lườm vợ mình thêm một cái nữa: “Đúng đó em gái, em cứ ở lại nhà họ Đồng đi, nhà họ Đồng nhiều người như thế này không lẽ không nuôi nổi em hay sao?”Thái Xuân Lan tức giận nghiến răng kèn kẹt: “...”Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Tuy rằng em không nỡ rời xa ba mẹ, các anh và các chị nhưng em ở lại đây chỉ khiến mọi người thêm khó xử mà thôi.
Thế nên tốt nhất em vẫn nên đi thì hơn.
Em cảm ơn các anh và các chị đã bao dung cho em suốt bao nhiêu năm nay.
Em biết lúc trước em rất tùy hứng làm mọi người thất vọng hết lần này đến lần khác, sau này em sẽ không như thế nữa… Đầu gối của mẹ không tốt mỗi lần trái gió trở trời đều sẽ rất đau, sau này làm phiền các anh và các chị dâu chăm sóc rồi.
Ba có bệnh đau nửa đầu, mọi người phải canh chừng đừng để ba lén uống rượu đấy nhé…”Vừa mới nói xong Đồng Tuyết Lục lại nghẹn ngào, hốc mắt của cô ngân ngấn nước, cố kìm nén để nó không chảy xuống.Con người có những lúc kỳ lạ như thế đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...