Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi


--- 21/05/2022 ---
Ôn Như Quy ưỡn lưng đến mức thẳng tắp, một lúc lâu vẫn không dám nhúc nhích.
Lòng bàn tay Đồng Tuyết Lục cũng cảm nhận được sự cứng ngắc này, khóe miệng cô khẽ nhếch: "Đồng chí Ôn, anh không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Ôn Như Quy bừng tỉnh đáp lại, chỉ có điều giọng nói của anh không còn bình tĩnh giống trước kia.
Đồng Tuyết Lục ngồi nghiêng người trên ghế sau, đường cong trên khóe miệng của cô càng cong hơn.
Cuối cùng thì người đàn ông trung niên từ phía sau cũng đuổi kịp, nhìn thấy bọn họ chuẩn bị đi thì vội vàng thở hổn hển gọi: "Hai người, có thể chở tôi một đoạn đường hay không?"
Đồng Tuyết Lục trợn mắt nhìn trời: 'Đương nhiên không được, cái bóng đèn như ông muốn ăn đòn đây mà.'
Hơn nữa, ông ta muốn ngồi ở đâu? Chẳng lẽ ông ta muốn ngồi trong ngực Ôn Như Quy sao?
Ôn Như Quy giống như cũng không nghe thấy, anh đạp trên đôi chân dài một cái, nhanh như chớp chở cô ra khỏi con ngõ nhỏ, hai người nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của người đàn ông trung niên.
===
Vừa ra khỏi con ngõ nhỏ, Đồng Tuyết Lục rút bàn tay đang đặt ở trên eo của anh về.
Thời đại này, cho dù có là người yêu thì cũng không thể nắm tay nhau trên đường phố, hành vi ôm ôm ấp ấp kiểu này thì càng không được cho phép.
Ôn Như Quy cảm nhận được cô đã rút tay về, đôi môi nhạt của anh mím lại.

Trong lòng anh lập tức cảm thấy con ngõ này quá ngắn, hẳn là nên dài hơn một chút thì mới tốt.
Anh đột nhiên lại cảm thấy mình đạp quá nhanh, phải nên đạp chậm lại mới được.
Bây giờ đã vào cuối hè, lá bên ven đường cũng đã hơi ngả vàng, khi có gió thổi qua, lá khô va vào nhau rồi từ trên cây rơi xuống, bầu trời xanh xa xa quang đãng, loáng thoáng khiến cho người ta cảm nhận được hương vị của mùa thu.
Đôi mắt của Ôn Như Quy nhìn cây ven đường, nghiêng đầu hỏi: "Đồng chí Đồng, tại sao cô lại muốn đến nơi đó?"
Đồng Tuyết Lục cũng không trả lời anh mà hỏi ngược lại: "Đồng chí Ôn thì sao? Sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đó?"
Ôn Như Quy hơi dừng lại rồi đáp: "Đúng lúc tôi đang đến vùng gần đó để tìm người nên thấy cô đi vào thành phố Thủy Tịch, mặc dù tôi không đi vào trong kia nhưng cũng biết đó là chợ đen, sau đó nghe người ta nói có công an tới cho nên tôi mới vào."
Anh nói dối.
Thực tế anh sẽ xấu hổ nếu như cô biết được rằng anh đã lượn rất nhiều vòng quanh tiệm ăn nhà nước rồi mới tìm thấy được cô.
Thế nhưng Đồng Tuyết Lục cũng không nghi ngờ động cơ đến đó của anh, giọng nói mang theo vẻ nghịch ngợm: "Nói như vậy, đồng chí Ôn có thể tìm thấy tôi nhanh đến như vậy bởi vì anh vẫn luôn chờ tôi ở bên ngoài sao?"
"..."
Sau khi Ôn Nhu Quy nghe vậy thì tim của anh bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, đầu xe cũng hơi nghiêng ngả.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn lỗ tai của anh, quả nhiên nhìn thấy lỗ tai của anh đã đỏ lên.
Cô cố nhịn cười: "Đồng chí Ôn, anh có nghe tôi nói không?"
Ôn Như Quy hồi hộp đến mức toát hết mồ hôi trong lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới đáp: "Ừ, tôi nghe Kiến Nghĩa nói cảnh sát quản chợ đen kia rất nghiêm, sau này tốt nhất là cô đừng đến đó nữa."
Từ trước đến nay, giọng nói của anh vẫn luôn êm tai, âm thanh trầm thấp trong trẻo cuốn theo chiều gió truyền đến tựa như mật khiến cho người ta cảm thấy ngọt lịm.
Đồng Tuyết Lục cong môi: "Đồng chí Ôn, cảm ơn sự quan tâm của anh! Anh đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ nghe theo anh, sau này không đến nữa."
Âm thanh cô phát ra mềm mại êm dịu, trong giọng nói ấy còn mang theo vẻ tín nhiệm và ỷ lại vào anh.
Cực kỳ ngoan ngoãn
Đôi môi mỏng của Ôn Như Quy nhếch lên, trái tim của anh đập rộn ràng.
Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cô còn chưa nói tại sao cô lại đến nơi đó? Vì...!không có tiền sao?"
Đồng Tuyết Lục hơi thở dài đáp: "Cũng xem như vậy, không phải vừa nãy tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ đổi việc sao? Đến lúc đó tôi sẽ chuyển vào trong thành phố sống, tôi muốn thuê phòng của cô ấy, nhưng điều kiện của ngôi nhà đó không tốt cho lắm, cho nên hơn hai hôm nay tôi đều muốn mua luôn một căn phòng ở thành phố.

Thế nhưng giá phòng lại quá đắt, tôi không mua nổi, vì vậy cho nên tôi mới định bán một ít đồ để dành tiền.


Đồng chí Ôn, bây giờ anh đã biết rồi, hẳn là anh sẽ không đi tố cáo tôi đấy chứ?"
"Đương nhiên là không.

Cô thiếu bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô mượn."
Vừa nói anh vừa dừng xe lại ven đường, đôi chân dài chống lên mặt đất, quay đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Đồng Tuyết Lục nhìn thấy sự tin tưởng ở trong đôi mắt của anh.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục vô cùng ấm áp, từ chỗ ngồi phía sau nhảy cẫng lên: "Không cần, còn thiếu cũng hơi nhiều nên tôi còn định đợi cho đến khi nào đủ tiền rồi mới mua, nhưng mà cũng phải cảm ơn anh!"
Bất kể lúc nào cũng có thể chủ động cho người khác vay tiền, người như vậy rất hiếm.
Tấm lòng này, cô nhận.
Nếu chỉ chênh lệch vài trăm nghìn tệ thì cô còn có thể mở miệng.
Nhưng bây giờ trong tay cô cũng chỉ có hơn 1.000 tệ, thiếu xấp xỉ 4.000 tệ, sao cô lại không biết xấu hổ mà mở miệng chứ?
Ánh mặt trời chói chang bao phủ thấy Đồng Tuyết Lục, nhuộm ánh vàng lên mái tóc ở thái dương của cô, ánh vàng lấp lánh dưới ánh mắt của cô, giống như ánh sao trên bầu trời đêm.
Ôn Như Quy rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất: "Đột nhiên tôi nhớ ra mình có một gian nhà bỏ trống không ai ở, nếu như cô không chê thì cô và người nhà của mình có thể dọn qua bên đó ở."
Đôi mắt của Đồng Tuyết Lục sáng lên: "Thật vậy sao? Ngôi nhà đó ở đâu?"
Ôn Như Quy nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt vẫn không nhìn cô: "Ngay trong khu vực nội thành."
"Nhà có lớn không? Bây giờ có tiện ghé qua xem một chút không?"
"Bây giờ thì không được, tôi muốn đi đưa đồ."
Vừa nói anh vừa giơ kẹo bơ cứng và bánh ngọt trong tay lên: "Nếu như cô không vội thì ngày mốt chúng ta có thể cùng đi xem phòng, tôi cũng sẽ cho người quét dọn sơ phòng trước."
Đồng Tuyết Lục gật đầu, khóe miệng của cô tràn đầy ý cười: "Được, vậy thì ngày mốt, thật sự rất cảm ơn anh, đồng chí Ôn!"
Điều kiện bên nhà của Tô Tú Anh thật sự có hơi không ổn, nếu như phòng của Ôn Như Quy không tệ thì cô nhất định sẽ chọn bên của anh.
"Không cần khách sáo."
Cuối cùng thì giọng nói của Ôn Như Quy cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh và thong dong như trước kia.
Đồng Tuyết Lục nói: "Đã vậy thì, đồng chí Ôn, anh nhanh nhanh đi đưa đồ đi, tôi không làm phiền anh nữa!"
Vốn dĩ Ôn Như Quy muốn nói không phiền, nhưng lời nói đến đầu môi thì anh mới nhận ra: "Đúng rồi, đến lúc đó tôi liên lạc với cô như thế nào đây?"
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Sáng ngày mốt, 10 giờ, chúng ta gặp nhau trước cổng Cục Bưu chính của Thành Nam nhé?"
"Được." Không gặp không về.
===
Ôn Như Quy mang theo kẹo bơ cứng, bánh ngọt, cộng thêm một bao bánh đậu xanh quay về đại viện quân khu.
Ông cụ Ôn thấy anh ra ngoài rồi lại quay về thì không khỏi từng mắt lên: "Sao vậy? Cháu không gặp được người ta sao?"
Ôn Như Quy đáp: "Có gặp."
Ông cụ Ôn nghe thấy vậy thì lập tức nổi giận: "Gặp được người ta mà còn cầm mấy thứ này về sao? Hơn nữa cái bao này là gì đây?"
"Bánh đậu xanh."
"Cô gái trẻ tuổi đưa cho cháu sao?"
"Vâng."
"Rốt cuộc cháu suy nghĩ cái gì vậy? Ông bảo cháu đi tặng đồ cho người ta, cháu không tặng thì thôi, cháu còn gói bao về, cháu có biết xấu hổ không vậy hả?"
Ông cụ Ôn tức giận đến mức râu ria cũng giật giật, ông cụ đi qua muốn lấy bánh đậu xanh trong tay anh.
Ôn Như Quy hành động nhanh nhẹn, anh giấu bánh đậu xanh ra phía sau lưng: "Ông nội, cháu muốn mượn ông 500 tệ."
Ông cụ Ôn hừ một tiếng: "Đưa bánh đậu xanh đây cho ông, hơn nữa, tiền của cháu đâu?"

Tiền lương của Ôn Như Quy hơn 200 tệ, năm nay lại tăng thêm 20 tệ.

Những năm gần đây, mỗi ngày anh đều ở trong trung tâm nghiên cứu khoa học, lại không có bạn gái, cũng không kết hôn.

Vốn dĩ không có lý do gì để dùng tiền, hẳn đã để dành được không ít rồi, tại sao lại còn thiếu tiền chứ?
Ôn Như Quy trầm mặc một chút rồi đáp: "Tiền của cháu đã cho đồng nghiệp ở trung tâm mượn lâu rồi, bây giờ Kiến Nghĩa cũng mượn tiền của cháu."
"Kiến Nghĩa?" Ông cụ Ôn nhíu mày lại: "Tại sao cậu ta lại mượn tiền của cháu? Cha của cậu ta biết chuyện này không?"
Mi mắt của Ôn Như Quy giật một cái: "Một người bạn mà Kiến Nghĩa quen biết gặp chuyện khó khăn trong nhà cho nên anh ta muốn giúp đỡ người đó."
Đáy mắt của ông cụ Ôn lóe lên: "Người đó là nam hay nữ?"
Ôn Như Quy đáp: "Cháu không biết."
Phác Kiến Nghĩa ở đồn công an đột nhiên hắt xì hơi một cái, cảm thấy bản thân có thể đã bị cảm lạnh rồi.
Ông cụ Ôn hừ một tiếng: "Được rồi, cháu đưa bánh đậu xanh cho ông, ông sẽ đi lấy tiền cho cháu."
Ôn Như Quy đáp: "Ông nội, ông đã ăn cá rồi, bánh đậu xanh trước kia hẳn cũng do ông giấu trong phòng đúng không, bác sĩ đã dặn ông không thể ăn quá nhiều đồ ngọt."
"Bác sĩ nói xạo đó!" Ông cụ Ôn khẽ nói: "Vừa rồi cháu ông trả lời ông, tại sao cháu lại không đưa đồ cho con gái người ta vậy?"
Vẻ mặt của Ôn Như Quy nhàn nhạt: "Không phải ông đã nói giữ lại đồ thì lần sau mới có cớ để đi tìm người ta sao? Cho nên lần sau cháu sẽ đưa cho cô ấy."
"..."
Ông cụ Ôn ôm trán quay về phòng lấy tiền.
Ông cụ cảm thấy dáng vẻ này của cháu trai mình, xem ra đời này phỏng chừng ông cụ không có cơ hội ôm chắt trai rồi.
===
Đồng Tuyết Lục bắt xe trở về huyện Duyên Khánh.
Về đến nhà đã thấy đồ đạc trong nhà đã được dọn dẹp đến bảy tám phần.
Hai tên nhóc Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên vừa dọn dẹp vừa cầm gối đả chiến, nhìn có vẻ đồ đạc trong này đa phần đều do Đồng Gia Minh dọn dẹp rồi.
Đồng Miên Miên thấy chị quay về, cô bé ngay lập tức bỏ rơi Đồng Gia Tín mà chạy tới: "Chị, chị về rồi!"
Đồng Tuyết Lục dang tay ôm cô bé: "Hôm nay Miên Miên ở nhà có ngoan hay không?"
"Có, Miên Miên ngoan lắm!" Cục bột nhỏ mạnh mẽ gật đầu, giọng nói như mang theo hơi sữa: "Miên Miên giúp anh hai xếp quần áo!"
"Miên Miên nhà mình giỏi quá!"
Cục bột nhỏ ưỡn cái ngực nhỏ rồi gật đầu: "Miên Miên rất tài giỏi, giỏi giống như chị."
"Em gái, em đánh rắm thối như thế từ khi nào vậy? Còn nói là xếp quần áo sao? Cái này gọi là vùi quần áo mới đúng!"
Đồng Gia Tín nghe thấy cô bé tự khen mình, cậu ta không kìm được cười nhạo nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đồng Miên Miên tức giận đến đỏ bừng: "Anh ba hư, Miên Miên không để ý đến anh nữa!"
Đồng Gia Tín nhăn mặt nhìn cô bé: "Không để ý thì không để ý, quỷ hẹp hòi uống nước lạnh..."
Đồng Gia Minh quát: "Gia Tín! Em im miệng, không được bắt nạt em gái!"
Đôi mắt to tròn của Đồng Miên Miên ngập nước nhìn Đồng Gia Minh: "Anh hai tốt nhất, anh ba mới là quỷ hẹp hòi!"
Đồng Gia Tín lại nhăn mặt, dáng vẻ chẳng hề để ý.
Đồng Tuyết Lục nhịn không được liếc mắt nhìn nóc nhà: 'Thật sự muốn đánh chết tên đầu gấu này mà.'
===

Tối đến, cơm nước xong xuôi, Đồng Gia Tín lại gây rối.
Cậu ta tuyên bố rằng tối hôm nay sẽ không tắm rửa!
Đồng Tuyết Lục chẳng thèm quả cậu ta, dù sao cậu ta cũng không ngủ chung với cô, chịu thối cũng là Đồng Gia Minh.
Thật ra ở thời đại này có rất nhiều người sẽ không tắm rửa mỗi ngày, đối với việc không tắm rửa của Đồng Gia Tín, Đồng Gia Minh cũng không có ý kiến gì nhiều, nhưng yêu cầu của cậu là phải rửa chân thì mới được lên giường.
Đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Đồng Gia Tín bưng một chậu nước vào nhà để rửa chân, cậu ta đứng trong chậu vừa chà chân vừa uốn qua uốn lại: "Miên Miên là quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi thích uống nước rửa chân nhất."
"Anh ba hư, Miên Miên không để ý đến anh nữa!"
Đồng Miên Miên ôm cánh tay nói chuyện với bức tường, cô bé bĩu môi.
Đồng Gia Tín nghe vậy thì càng uốn éo hơn nữa: "Miên Miên là quỷ hẹp hòi...!a a a..."
"Ầm!"
Đột nhiên cậu ta bị trượt chân, cả người đều ngã về phía sau, nặng nề té xuống đất.
Đầu của cậu ta đập vào chậu nước rửa chân, chậu nước rửa chân lật một cái, toàn bộ nước trong đó đều đổ hết lên trên khuôn mặt của cậu ta.
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy Đồng Gia Tín đã uống không ít nước rửa chân của chính mình, Đồng Tuyết Lục không kìm chế được cười ra tiếng.
Tên đầu gấu, đáng đời!
Khóe miệng của Đồng Gia Minh cũng cong cong, cậu đi qua đỡ Đồng Gia Tín lên.
Đầu của Đồng Gia Tín bị ngã sưng một cục lớn, đau nhức là chuyện thứ yếu, chủ yếu nhất vẫn là mất hết thể diện.
Cậu ta thẹn quá nên hóa giận, trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục - người vẫn đang cười trên nỗi đau của người khác, tức thành còn cá nóc luôn rồi.
===
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục dẫn hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đi làm thủ tục chuyển trường.
Lúc này không có yêu cầu nhà ở khu học tập, cũng không yêu cầu hộ khẩu, chuyển trưởng vẫn rất đơn giản.
Cô nhận thư giới thiệu và giấy chứng nhận từ trường học của huyện Duyên Khánh, dẫn theo hai người đến trường học bên Thành Nam.
Mặc dù thủ tục không khó nhưng ngồi chờ xe, chờ lãnh đạo ký tên, làm xong một loạt chuyện này cũng đã mất hết nửa ngày.
Bởi vì vẫn chưa dọn nhà xong, cô tiện thể giúp hai người xin trường học nghỉ phép, chờ sau khi thu xếp ổn thỏa thì lại đến lớp.
Sau khi hoàn tất thủ tục chuyển trường, ngày thứ ba, cô đeo chiếc túi quân đội ngồi xe đến khu vực nội thành.
Đợi đến khi Đồng Tuyết Lục đến được Cục Bưu chính, Ôn Như Quy đã đợi cô ở trước cổng.
Mặt trời chói chang, ánh nắng vàng óng phủ lên áo sơ mi của anh, cả người anh dường như đều hòa vào với ánh mặt trời, khi có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sợi tóc trên trán anh nhẹ nhàng phe phẩy, lóe lên ánh sáng màu vàng.
Dáng vẻ của người đàn ông này thật đẹp mắt.
Đồng Tuyết Lục đứng cách anh một mét, nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy thưởng thức.
Dường như Ôn Như Quy nhận thấy được rằng có người đang nhìn mình, anh vô thức nghiêng đầu.
Nhìn thấy mắt hạnh mang theo ý cười linh hoạt của Đồng Tuyết Lục, ánh mắt anh lại dời xuống nhìn nốt ruồi son dưới ánh mặt trời càng trở nên duyên dáng quyến rũ kia.

Khóe miệng anh kéo lên, đôi mắt lấp lánh như sao: "Xin chào, đồng chí Đồng."
"Xin chào, đồng chí Ôn, xấu hổ quá, để anh chờ lâu như vậy."
Hôm nay cô đã cố ý ngồi đợi xe từ sớm, thế nhưng đen đủi cho nên xe đến trễ hơn bình thường một tiếng đồng hồ.
Giọng nói của Ôn Như Quy nhàn nhạt: "Không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi."
Anh vừa dứt lời thì có một người đưa thư từ trong Cục Bưu chính bước ra, nhìn Ôn Như Quy nói: "Đồng chí, rốt cuộc thì bạn của anh cũng đến rồi sao?"
Dứt lời, anh ta cũng không cho Ôn Như Quy cơ hội mở miệng, ánh mắt của anh ta nhìn Đồng Tuyết Lục sáng lên: "Đây là bạn gái của anh sao? Bảo sao anh lại đến đây chờ người ta từ sớm đến như vậy."
Nếu như anh ta có một người bạn gái xinh đẹp đến như vậy thì anh ta cũng sẽ đến chờ từ sáng sớm.
Đồng Tuyết Lục cau mày nói: "Không phải anh vừa mới nói rằng mình mới đến không được bao lâu sao?"
Người đưa thư giơ hai ngón tay lên: "Mới đến không bao lâu là sao chứ, bạn trai của cô đã chờ ở đây 2 tiếng đồng hồ!"
"..."
Dưới ánh mặt trời, vành tai của Ôn Như Quy lại đỏ lên.
Đồng Tuyết Lục nhìn vành vai đỏ thắm của anh, cô nhịn không được cong môi cười.
Sợ người đưa thư lại nói thêm chuyện gì, Ôn Như Quy tranh thủ dẫn Đồng Tuyết Lục đi xem phòng.
===

Lần này, anh vẫn đạp xe đến, chở Đồng Tuyết Lục trên con đường đầy gió.
Chỉ qua hơn nửa giờ, xe đạp đã dừng lại trước một căn nhà nhỏ, lúc này, Đồng Tuyết Lục giật mình.
Cô nhìn căn nhà trước mắt, đôi mi thanh tú nhíu lại: "Đây chính là gian nhà mà anh đã nói sao?"
Mi mắt của Ôn Như Quy giật giật, anh gật đầu: "Ừ, bởi vì nhiều năm qua không có người ở cho nên hôm qua tôi và chú Tông có đến dọn dẹp qua, chỗ nào cần sửa chữa thì cũng đã sửa lại, cô mang đồ vào thì có thể ở rồi."
Dứt lời, anh lấy chìa khóa mở cửa gỗ ra: "Vào đi, cô nhìn xem có thích bố cục ở đây không?"
Đồng Tuyết Lục cũng đi vào theo anh.
Căn nhà rất sạch sẽ, cỏ dại mọc mấy nơi hẻo lánh đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong sân có trồng một cây quế, hương hoa quế tháng tám hòa vào cùng làn gió lan tỏa trong không khí khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Ôn Như Quy vừa dẫn đường vừa giới thiệu: "Tổng cộng có 4 phòng, phòng bếp và phòng vệ sinh đều ở riêng, cô có 3 người em thì có thể ở một người một phòng, cũng có thể dùng một trong số đó làm phòng làm việc."
Thấy Đồng Tuyết Lục không lên tiếng, anh quay đầu nhìn cô: "Cô cảm thấy căn nhà này như thế nào?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Vô cùng tốt! Đúng rồi, trước giờ đều không có người sống ở đây, anh chưa từng nghĩ đến chuyện bán nó đi sao?"
Ôn Như Quy lắc đầu đáp: "Chưa từng."
Đồng Tuyết Lục nhìn người đàn ông trước mắt.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã rất kinh ngạc trước khuôn mặt điển trai của anh, hơn nữa cũng cảm nhận được rằng anh đối xử với ai cũng lễ phép và xa cách.
Lần sau gặp lại, cô lại phát hiện ra anh đơn thuần như một thiếu niên ngây thơ.
Bây giờ, cô lại cảm thấy anh rất ngu ngốc, ngốc đến mức đáng yêu.
Căn nhà này chính là căn mà cô đã thấy ở văn phòng bất động sản lần trước, rõ ràng là anh đang nói dối.
Chắc hẳn sau lần chia tay hôm trước, anh đã đến văn phòng bất động sản mua lại căn nhà này, thế mà anh lại nói với cô rằng căn nhà này đã có từ trước.
Muốn đối xử tốt với cô, lại còn phải tìm nhiều lý do đến như vậy.
Ngốc quá.
Ôn Như Quy bị cô nhìn đến mức không được tự nhiên: "Sao vậy? Trên mặt tôi có dính thứ gì sao?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu, cô cũng không vạch trần lời nói dối của anh: "Cảm ơn anh, đồng chí Ôn, tôi rất thích căn nhà này!"
Ôn Như Quy đáp: "Không cần khách sáo."
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục cong lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên bên khóe miệng: "Được, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.

Nhưng mà đồng chí Ôn cũng không thể khách sáo với tôi, sau này nếu như có rảnh thì anh đến đây, tôi làm cá cho anh ăn."
Làn da của cô dường như trong suốt dưới ánh mặt trời, giống như những quả vải mới bóc vỏ, mềm mại và mọng nước.
Ôn Như Quy va vào ánh mắt lấp lánh của cô, tim anh đập như sấm.
Nụ cười của cô quá ngọt ngào, như thể nhét một viên đường vào miệng người ta.

Viên đường tan ra, khiến khóe miệng của người ta không nhịn được cong lên:
"Được, tôi cũng không khách sáo đâu."
Ôn Như Quy muốn cho cô thuê nhà với giá 5 tệ/ 1 tháng.
Đương nhiên là Đồng Tuyết Lục không chịu nhận món quà hời này, cuối cùng quyết định với giá 12 tệ/ 1 tháng.
Chọn ngày không bằng đụng này, Đồng Tuyết Lục quyết định dọn nhà trong hôm nay luôn.
Ôn Như Quy nói rằng muốn giúp đỡ, đồng thời cũng nói rằng anh có thể mượn được một chiếc xe Jeep.
Đương nhiên Đồng Tuyết Lục cũng không từ chối chuyện vô cùng tốt này.
Thế là hai người chia ra làm hai đường.
Ôn Như Quy chuẩn bị xe, đi đến huyện Duyên Khánh giúp cô dọn nhà, Đồng Tuyết Lục thì ngồi xe về trước để sắp xếp đồ đạc.
Khi Đồng Tuyết Lục ngồi xe về huyện Duyên Khánh thì mẹ Đồng cũng đang ngồi trên xe con do con trai cả lái, bọn họ đi đến nông trường lao động cải tạo của Đồng Chân Chân.
[HẾT CHƯƠNG 29].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui