--- 16/05/2022 ---
Hành động của Tạ Kim Hoa cũng khiến Đồng Tuyết Lục phải chấn kinh.
Cô thật không ngờ rằng Tạ Kim Hoa lại sợ đến thế, càng không ngờ tới bà ta lại chọn cách giả điên để trốn tránh trách nhiệm.
Có điều chuyện này đối với cô mà nói quả thực là một chuyện không thể tốt hơn được nữa.
Nhưng Đồng Ngạn Lương thì lại tức nổ phổi: "Bà nội, bà đang nói linh tinh gì thế! Bà mau nói với đồng chí công an bà không bị điên đi, tất cả mọi chuyện đều là Đồng Tuyết Lục hãm hại chúng ta!"
Nếu bà nội "điên" thật vậy thì còn ai có thể chứng minh là con khốn Đồng Tuyết Lục này hại cậu ta nữa chứ?
Vì thế cậu ta tuyệt đối không thể để tình huống đó xảy ra!
Đồng Tam Tráng cũng hoảng hốt: "Mẹ, mẹ điên bao giờ chứ, sao con lại không biết?"
Tạ Kim Hoa: Mẹ cũng không biết luôn.
Đúng lúc đấy má Từ đứng ở đằng sau đột nhiên ơ lên một tiếng, ghé vào tai thím Thái nói thầm: "Trước đây tôi cho là bà ấy điên rồi, nhưng bây giờ lại cảm thấy hình như bà ấy không giống kẻ điên lắm.
Người khác bị điên đều sẽ vừa khóc cười chảy nước dãi, có vài người còn tự đánh mình, bà xem bà ấy chẳng có biểu hiện gì, không giống kẻ điên lắm đúng không?"
Tạ Kim Hoa nghe thấy thế, trong phút chốc đơ người.
Một lúc sau bà ta bắt đầu cười ngây ngô, cười một hồi rồi lại khóc hu hu, nước dãi chảy xuống từ khóe miệng.
Dáng vẻ đó...!cay mắt cực kỳ.
Mình chọn con đường giả điên thì cần gì liêm sỉ tầm này nữa.
Mọi người: "..."
Kiểu điên này cũng tùy hứng quá nhỉ?
Bởi vì Tạ Kim Hoa điên rồi, tư cách làm nhân chứng của bà ta đương nhiên cũng bị hủy bỏ.
Thực ra cho dù bà ta không điên, chỉ cần bà ta nói chuyện câu sau vả câu trước, không ngừng tự vả mặt mình thì cũng không có cách nào ra làm chứng.
Vì mất đi mắt xích là Tạ Kim Hoa, nên án của Đồng Ngạn Lương cũng không được thành lập.
Nhưng cậu ta ăn trộm đồ lót, uy hiếp má Từ muốn giết người phòng hỏa là chuyện có nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Đồng Ngạn Lương lập tức bị bắt giam.
Lúc bị áp giải đi, cậu ta siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.
Cậu ta trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục chằm chằm, nói với cô một câu: "Con khốn kia, mày cứ chờ đấy cho tao!"
Lúc Đồng Tuyết Lục tiếp xúc ánh mắt của cậu ta, cô thấy mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, cánh tay nổi hết da gà da vịt lên.
Nhưng cô không nhượng bộ, đón lấy ánh nhìn của Đồng Ngạn Lương: Chờ thì chờ.
Lần này cô có thể tống Đồng Ngạn Lương vào trại giam, ngoài việc may mắn thì phần nhiều là dựa vào tình cảnh đặc biệt của thời đại này.
Chỉ tiếc bây giờ không phải là năm 1983, thời kỳ nghiêm trị, lúc này tội lưu manh vẫn chưa được thêm vào luật hình sự, trường hợp như của Đồng Ngạn Lương nhiều lắm cũng chỉ bị xử hai, ba năm thôi.
Hai, ba năm sau cậu ta ra tù, chỉ sợ lại ngựa quen đường cũ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nhìn thấy cháu trai cưng bị áp giải đi, Tạ Kim Hòa gào khóc ầm ĩ, nước mắt hòa lẫn với nước mũi.
Tôn Quế Lan chờ ở bên ngoài sau khi biết chuyện, nháy mắt đã ngất xỉu.
Cuối cùng, Đồng Tam Tráng cõng Tạ Kim Hoa tè ướt sũng quần đi về, Đồng Nhị Trụ trừng mắt với Đồng Tuyết Lục rồi cũng cõng vợ ra về.
Trần Đại Ni nhìn thấy cảnh này, lo lắng nói: "Xem tình hình này, bà nội với đám chú của cô có vẻ hận chết chị em cô!"
Vành mắt Đồng Tuyết Lục đỏ ửng: "Lúc trước nghe thấy bọn họ muốn sang đây, chị em chúng em đều vui lắm, ba mẹ em mất rồi, bọn họ chính là những người thân duy nhất còn lại trên đời này của bọn em, em thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...
Trần Đại Ni thấy Đồng Tuyết Lục khóc cũng khó tránh khỏi sốt ruột: "Cô đừng khóc, chuyện này đâu trách cô được!"
Thím Thái cũng vội vàng an ủi cô: "Em gái này nói đúng đấy, chuyện này không liên quan gì đến cháu cả, cháu đối xử tốt với bọn họ như nào bọn thím đều biết.
Nếu có ai dám nói cháu không đúng, thím là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!"
"Đúng thế, mấy anh em cháu ngày nào cũng hầu hạ bọn họ như hầu quan lớn, bọn họ gây ra chuyện xấu hổ còn dám đổ tội cho cháu, bọn họ mới là người không biết xấu hổ nhất!"
Má Từ rất cảm kích việc Đồng Tuyết Lục nhượng lại vị trí công nhân bốc vác cho nhà bà, bây giờ đã bắt đầu chuyển đổi công việc, mấy ngày nữa con dâu bà sẽ bắt đầu làm việc ở xưởng may.
Đến lúc đó trong nhà sẽ có hai công nhân, sẽ bớt áp lực hơn nhiều, tất cả cũng nhờ có Đồng Tuyết Lục.
Má Từ nói rồi quay lại nhìn xưởng trưởng Vu: "Xưởng trưởng, chúng tôi nhất trí yêu cầu đuổi cả nhà Tạ Kim Hoa ra khỏi khu tập thể!"
Thím Thái cũng gật đầu theo: "Khu tập thể chúng tôi trước giờ luôn giúp đỡ nhau, sau khi cả gia đình kia đến đây, hết muốn giết người phóng hỏa thì lại trộm đồ lót.
Nếu cả nhà bọn họ còn chưa đi thì chúng tôi đêm ngủ cũng không ngon!"
Xưởng trưởng Vu im lặng một hồi, nói: "Tôi biết rồi, lúc về xưởng sẽ mở họp quyết định!"
Nói xong anh ta quay người đi ra khỏi đồn công an.
Đồng Tuyết Lục không nhìn theo ông ta nữa, nói với mọi người: "Chúng ta cũng về thôi, làm lỡ nhiều thời gian của mọi người như vậy, cháu thực sự cũng thấy áy náy lắm."
Trần Đại Ni vung tay: "Có cái gì mà phải áy náy chứ, nhưng cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi đây."
Nói rồi cô ấy vội vàng chạy đi.
Tuy thím Thái và má Từ không phải đi làm, nhưng ở nhà vẫn còn một đống việc chờ các bà, không thể chậm trễ được.
Đồng Tuyết Lục phải về xưởng làm việc, đi cùng hướng với thím Thái và má Từ, nên ba người đi về cùng nhau.
===
Lúc đi tới cửa thì đâm phải một người mặc đồng phục công an.
Người đàn ông để đầu húi cua, ngũ quan toát lên vẻ rắn rỏi, vóc người cao to, chắc phải cao một mét tám lăm.
Người đàn ông nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, ánh mắt của anh ta dừng lại trên mặt cô, không phải là ánh mắt háo sắc bỉ ổi, mà là ánh mắt không cầm lòng được khi nhìn thấy điều gì đó đẹp đẽ.
Đồng Tuyết Lục đứng giữa thím Thẩm và má Từ, còn hiệu quả hơn cả hạc trong bầy gà, anh ta đi về phía này, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô.
Nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, đi vượt qua bên cạnh mấy người Đồng Tuyết Lục.
Lúc Đồng Tuyết Lục đi ngang qua cũng nhìn đối phương một cái, nhưng cũng không để ý mấy, dứt khoát đi thẳng về xưởng tiếp tục làm việc.
===
Phác Kiến Nghĩa đi vào phòng làm việc, nhìn thấy hai đồng chí công an một nam một nữ đang thu xếp giấy tờ thì thuận miệng hỏi một câu: "Sao thế? Nhanh thế đã kết thúc rồi hả?"
Nữ công an ngẩng đầu lên nói đầy nhiệt tình: "Cũng chỉ vậy, đồ lót là do thằng nhãi con kia trộm! Cậu ta vẫn còn mặt mũi đổ oan cho người khác cơ đấy! Nói ra thì chị họ của cậu ta cũng đáng thương thật."
"Lúc nhỏ đã bị lừa đảo bắt cóc, được tìm về, nhưng lại bị nhận nhầm, bố mẹ nuôi nuôi mười mấy năm mới phát hiện, thảm hơn nữa còn chưa kịp nhận lại bố mẹ ruột thì bố mẹ ruột đã chết vì tai nạn, bây giờ còn bị cả nhà bà nội, em họ hãm hại vu oan.
Thực tình quá tội nghiệp!"
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, sao nghe quen tai thế nhỉ?
"Họ gì thế?"
Nữ công an cau mày: "Họ Đồng, sao thế? Anh quen bọn họ à?"
Phác Kiến Nghĩa lắc đầu: "Không quen."
Nói rồi anh ta bước đến phía sau nữ công an, nhân lúc để tài liệu thì liếc mắt nhìn lướt qua ghi chép của nữ công an.
Lúc nhìn thấy ba chữ "Đồng Tuyết Lục", đôi lông mày rậm rạp khẽ động.
Đột nhiên anh ta nhớ tới cô gái mình gặp ở cửa khi nãy, đôi lông mày nhướng lên, sau đó nhanh chân đi về phòng làm việc của mình.
Vào văn phòng, anh ta nhấc điện thoại lên bấm một dãy số, đầu bên kia kết nối rất nhanh: "Tôi tìm Ôn Như Quy."
"Chờ chút ạ."
Một lát sau, điện thoại lại được cầm lên, giọng nói ôn hòa pha lần chút lạnh lùng vang lên: "Tôi là Ôn Như Quy, ai tìm tôi vậy?"
"Như Quy, là tôi, anh có biết tôi vừa nhìn thấy ai không?"
Ôn Như Quy giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Tí nữa tôi còn phải làm hai cái thí nghiệm, anh có một phút."
Phác Kiến Nghĩa nghiến răng: "Một phút thì một phút, chuyện tôi muốn nói chắc chắn anh có hứng thú! Người mà lần trước anh bảo tôi giúp có phải là một nữ đồng chí tên Đồng Tuyết Lục?"
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, lâu đến mức Phác Kiến Nghĩa suýt thì nghĩ rằng điện thoại bị mất kết nối.
"Như Quy, anh còn nghe không thế? Tôi nói là hôm nay tôi đã gặp được nữ đồng chí kia ở trong đồn cảnh sát đó."
"Ừ, đang nghe."
Nghe thấy Ôn Quy Như trả lời như vậy, Phác Kiến Nghĩa lập tức toét miệng ra cười: "Tôi biết ngay là anh vẫn đang nghe mà, anh biết nữ đồng chí kia đã xảy ra chuyện gì không?"
Đầu bên kia lại im lặng, nhưng lần này Phác Kiến Nghĩa không đợi nữa, nói tiếp: "Nữ đồng chí kia thật đáng thương, lần trước bị con gái ruột của bố mẹ nuôi đánh, lần này lại bị bà nội ruột và em họ vu khống hãm hại..."
Phác Kiến Nghĩa hớn hở kể lại vụ án, kể xong, điện thoại vẫn chưa cúp.
Anh ta thấy đã qua một phút rồi, miệng ngoác đến tận mang tai: "Như Quy, không phải anh quen nữ đồng chí kia sao? Cô ấy đáng thương như thế, anh nói xem tôi có cần giúp cô ấy một tay không?"
Ôn Như Quy cầm điện thoại, lông mày nhíu lại.
Ánh mắt của anh nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ, rơi vào bức tường cao màu xám ở bên ngoài, trong đầu có một gương mặt hiện lên rất rõ ràng.
Dưới mắt trái của cô có một nốt ruồi chấm lệ, màu đỏ nhàn nhạt, rất nhỏ, nếu như không để ý kĩ thì rất khó phát hiện ra.
Căn cứ theo những gì Phác Kiến Nghĩa nói, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một cô gái yếu đuối đang bị người nhà gây khó dễ bơ vơ không ai cứu giúp, trong lòng lại thoáng có chút không thoải mái.
Mí mắt anh run lên, giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Anh ở bên đó nếu có thể giúp thì cứ giúp đi."
Phác Kiến Nghĩa cười he he hai tiếng: "Lần này vẫn tính là anh nợ tôi một cái ân tình chứ?"
"Ừ."
"Tôi thật sự càng ngày càng tò mò, rốt cuộc các anh có quan hệ như thế nào?"
"Không có quan hệ gì."
"Điêu vừa thôi, từ trước tới nay cậu còn chẳng nhớ được mặt của cô gái nào, đừng nói đến việc chủ động mở lời giúp đỡ người ta.
Mau thành thật khai báo đi, có phải là người yêu của cậu không?"
"Không phải, hết một phút rồi."
Ôn Như Quy vừa dứt lời, điện thoại ngay lập tức bị ngắt.
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy tiếng "Tút tút" truyền đến bên tai, đầu lưỡi lại lia dưới hàm răng.
Cái tên này chắc chắn trong lòng có quỷ, cái gì mà hết một phút rồi? Hết năm phút rồi đó!
Anh ta nhớ tới gương mặt của Đồng Tuyết Lục, đôi mắt to long lanh, chậc một tiếng.
Nếu như biết được thân phận của cô sớm hơn, anh ta chắc chắn phải tìm cơ hội tham gia vào vụ án này.
Thật là đáng tiếc.
===
Đám người Tạ Kim Hoa về đến khu tập thể, Tôn Quế Lan vừa tỉnh dậy là nhào ngay vào người Tạ Kim Hoa: "Mẹ, mẹ giúp Ngạn Lương đi mẹ ơi, chỉ có mẹ mới giúp được nó thôi!"
Bà ta tuyệt nhiên không tin rằng mẹ chồng mình lại phát điên!
Trước khi đến đồn công an mẹ chồng bà ta vẫn còn rất bình thường, sao có thể nói điên là điên ngay được!
Đồng Nhị Trụ cũng trưng ra vẻ mặt như đưa đám: "Mẹ, Ngạn Lương là do mẹ một tay nuôi nấng, nếu nó vào tù thật thì đời này coi như hỏng rồi đấy!"
Phùng Chiêu Đệ chăm chú quan sát mẹ chồng, muốn tìm ra sơ hở từ chỗ bà ta.
Nhưng Tạ Kim Hoa giống như đã bị điên thật rồi vậy, nước dãi chảy tùm lum, cười khúc khích.
Tạ Kim Hoa cũng có cái khổ trong lòng.
Bà ta muốn cứu cháu trai nhưng nếu bà ta không điên, chắc chắn công an sẽ truy cứu trách nhiệm của bà ta, đến lúc đó nói không chừng bà ta sẽ bị kéo đi xử bắn!
Thế nên cho dù có thế nào bà ta cũng phải giả điên.
Phùng Chiêu Đệ kéo chồng sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này là sao thế? Sao mẹ đang khỏe mạnh tự nhiên lại bị điên rồi?"
Đồng Tam Tráng gãi gãi mũi: "Bọn họ nói mẹ khai khẩu cung giả, còn vu hại quân nhân, nói muốn kéo mẹ đi xử bắn, mẹ bị dọa tiểu ra quần, sau đó nói mình bị điên rồi."
Phùng Chiêu Đệ nghe thấy hai chữ "xử bắn" cũng bị doạ sợ: "Sao lại đến mức phải xử bắn thế? Ông kể lại cho tôi nghe xem nào!"
Đồng Tam Tráng ngoáy lỗ tai: "Không nhớ nữa."
Hai đồng chí công an người này còn dữ hơn người kia, ông ta đi vào còn không dám thở mạnh, sau đó bọn họ nói hết cái này đến cái kia, ông ta nào có bắt chước lại được những thứ ấy.
Phùng Chiêu Đệ tức giận đánh ông ta một cái thật mạnh: "Sao ông vô dụng thế cơ chứ, có chút chuyện cũng không nhớ được, sớm biết vậy thì để tôi đi cho rồi!"
Trong đầu Phùng Chiêu Đệ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, lại bé giọng hơn vài phần: "Thế mẹ có nói tiền trợ cấp để ở đâu không?"
Vẻ mặt của Đồng Tam Tráng trở nên kỳ quái: "Mẹ cũng không nói gì đến tiền trợ cấp, nhưng mẹ lại nói với xưởng trưởng là mẹ đã nhận được tiền trợ cấp.
Lẽ nào đầu óc mẹ không bình thường thật?"
Phùng Chiêu Đệ nghiến răng nghĩ ngợi một hồi, đi tới chỗ Tạ Kim Hoa: "Mẹ, mẹ còn nhớ con không? Con là Chiêu Đệ đây!"
Tạ Kim Hoa: "Ha ha ha..."
Phùng Chiêu Đệ: "Mẹ, con hỏi mẹ cái này nhé, mẹ để tiền trợ cấp ở đâu vậy?"
Tạ Kim Hoa: "Hu hu hu..."
Chết tiệt! Tiền trợ cấp chết tiệt này, bà ta vốn không nhận cái quái gì cả!
Nhưng bà ta lại không thể nói gì ra hết.
Phùng Chiêu Đệ hỏi năm lần bảy lượt nhưng cũng không hỏi ra được gì, nhất thời mặt đen như đít nồi.
Phùng Chiêu Đệ và Đồng Tam Tráng muốn tìm Đồng Tuyết Lục hỏi cho ra lẽ chuyện tiền trợ cấp, Tôn Quế Lan và Đồng Nhị Trụ thì muốn xé xác Đồng Tuyết Lục, Tạ Kim Hoa lại muốn liều mạng với Đồng Tuyết Lục.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục tan làm về nhà, đến thả quả rắm bọn họ cũng không dám thả.
Hiện tại toàn khu tập thể đều nhìn chằm chặp bọn họ, nếu bọn họ dám mắng chửi Đồng Tuyết Lục, cả khu tập thể nhất định sẽ đi tố cáo.
Nói không chừng quay qua quay lại cả nhà lại đoàn tụ trong tù cũng nên.
Vì vậy bọn họ có dám ho he gì không?
Bọn họ nào dám.
===
Đồng Tuyết Lục vốn nghĩ là phán quyết của Đồng Ngạn Lương ít nhất phải hơn nửa tháng nữa mới có tin tức, nào ngờ mới có ba ngày mà đã có phán quyết rồi.
Hình phạt cũng nặng hơn cô tưởng tượng, Đồng Ngạn Lương bị kết án năm năm tù giam, hơn nữa còn phải đi lao động cải tạo ở vùng Tây Bắc gian khổ nhất.
Sau khi có phán quyết, Tôn Quế Lan khóc ngất lên ngất xuống.
Mới qua mấy ngày, bà ta đã tiều tụy đến mức không ra dáng người nữa.
Ban đầu Đồng Tuyết Lục rất ghét Tôn Quế Lan, cảm thấy bà ta chanh chua ích kỷ, nhưng vụ việc của Đồng Ngạn Lương, bà ta lại là người có biểu hiện có tình người nhất.
Đương nhiên, tình mẹ này của bà ta cũng sẽ không khiến cô dao động, dù có thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không buông tha cho loại biến thái như Đồng Ngạn Lương.
Nhà dột gặp đêm mưa, rất nhanh lại có thêm một tia sét bổ giữa trời quang, bổ thẳng xuống đầu già trẻ Đồng gia.
Công xưởng bắt bọn họ lập tức rời khỏi khu tập thể!
Tạ Kim Hoa tức đến mức méo cả mặt mũi: "Dựa và đâu mà bắt chúng tôi rời đi?"
Sắc mặt Phùng Chiêu Đệ cũng rất khó coi, nhưng vẫn cố gắng cười gượng gạo: "Hai đồng chí, anh cả và chị dâu tôi đều có chức vụ trong xưởng, bây giờ bọn họ mất rồi, chúng tôi muốn thế vào vị trí của họ..."
Bà ta còn chưa nói xong đã bị một cán bộ trong số đó cắt lời: "Ngày nào các người cũng đến tiệm ăn nhà nước ăn uống linh đình, dựa vào tác phong chủ nghĩa tư bản này của các người, công xưởng tuyệt đối sẽ không cho các người vào đâu!"
"Tốt nhất là ngày mai các người đi luôn đi, đừng tiếp tục ầm ĩ nữa, nếu không công đoàn sẽ tiến hành tố giác các người!"
Lại là tố giác!
Bây giờ người Đồng gia chỉ cần nghe thấy hai chữ này sẽ run lẩy bẩy ngay tức thì.
Chờ cho hai đồng chí cán sự kia đi rồi, Phùng Chiêu Đệ liếc mắt nhìn chòng chọc vào Đồng Tuyết Lục: "Cháu gái lớn giỏi thật đấy! Từ đầu đã bắt đầu đào hố cho chúng ta, mới tí tuổi đầu, không ngờ lại ác độc như vậy!"
Chẳng trách trước đây mấy anh em Đồng Tuyết Lục không đi đến tiệm ăn nhà nước cùng với bọn họ, lần nào cũng ở nhà cũng húp cháo khoai lang với dưa chua.
Lúc đó bọn họ cho rằng mấy anh em thức thời, cũng mừng thầm trong bụng là bớt được bốn cái miệng cướp thịt với mình, không ngờ người ta đứng ở đó xem bọn họ rơi xuống hố!
Chiêu này độc thật đấy!
Trên mặt Đồng Tuyết Lục tràn đầy vẻ vô tội: "Thím ba, cháu không hiểu thím đang nói gì cả."
Tôn Quế Lan nhảy dựng lên, ngón tay dường như sắp chọc vào mặt cô đến nơi rồi: "Mày đừng có mà giả ngu nữa! Cái con khốn độc ác này, còn nhỏ tuổi mà ác kinh khủng, mày sẽ bị báo ứng thôi!"
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh hất tay bà ta: "Thím hai, tốt nhất là thím nên bình tĩnh lại đi, nếu như thím làm tôi bị thương, cẩn thận thím cũng bị đưa đến nông trường để lao động cải tạo đó!"
Lời này như nước nhỏ vào chảo dầu, lòng ai nấy đều nổ tung tóe!
Đồng Chân Chân đắc tội Đồng Tuyết Lục, bị cô tống đến nông trường.
Đồng Ngạn Lương không biết đã đắc tội gì, cũng bị đưa đến nông trường, hơn nữa còn là vùng Tây Bắc xa xôi.
Trong nhà đang ồn ào bỗng yên tĩnh lại.
Người Đồng gia không dám thở mạnh.
Nếu đã trở mặt với nhau rồi, Đồng Tuyết Lục cũng không muốn giả bộ nữa: "Vị trí của ba tôi đã nhượng lại rồi, vị trí của mẹ thì tôi thế vào, tiền chuyển nhượng tôi có thể chia cho các người một nửa, còn về những thứ khác, đừng có hòng!"
Tạ Kim Hoa tức giận đến mức giậm chân: "Con khốn nạn này, tao phải tố cáo mày với công đoàn!"
Đồng Tuyết Lục nhếch mép: "Bà nội muốn tố cáo cháu cái gì? Tố cáo cháu làm giả khẩu cung, hay là tố cáo cháu vu hại quân nhân? Hay là tố cáo tác phong tư bản ích kỷ tư lợi của cháu?"
Người Đồng gia: "..."
Cả đám người lại nín thít như gà mắc tóc, không thốt ra được lấy nửa chữ.
Đồng Tuyết Lục nói: "Nếu như tôi là các người, tôi sẽ cầm tiền rời khỏi Bắc Kinh ngay lập tức, đừng đợi đến sau này mất hết tất cả, hối hận cũng không kịp!"
Nói rồi, cô mặc kệ cả nhà bọn họ có biểu cảm như thế nào, quay người đi ra ngoài.
Tiền nhượng lại vị trí công tác, cô đương nhiên không muốn cho đám người kia, nhưng cô không thể để người ta bắt được đằng chuôi.
Nếu như cô thật sự không cho đồng nào, vậy thì bọn họ nhất định sẽ đi báo cáo cô với công đoàn.
Hơn nữa đến đường cùng thỏ cũng biết cắn người, cô cũng không muốn để mình và cả gia đình kia chết chung.
Cô chỉ muốn mau chóng tống khứ đám người đó đi, sau này không dám lên Bắc Kinh nữa.
Mãi đến khi bóng dáng Đồng Tuyết Lục biến mất hoàn toàn, người Đồng gia mới hồi hồn, ai nấy đều tức đến méo mặt.
Tiếng văng tục khó nghe không ngớt vang lên.
Nhưng mắng chửi chung quy cũng chỉ là mắng chửi, cũng không có ai dám đi tìm Đồng Tuyết Lục gây sự.
Bây giờ trong mắt bọn họ, Đồng Tuyết Lục quả thực còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, một khi đắc tội cô thì sẽ bị đưa đến nông trường để lao động cải tạo.
===
Ngay ngày hôm sau, cả Đồng gia thu dọn đồ đạc ỉu xìu quay về Bắc Hòa.
Diễn kịch thì phải diễn đến cùng.
Dưới ánh mắt muốn xé xác mình của cả gia đình kia, Đồng Tuyết Lục làm như không muốn đưa họ ra nhà ga, lại lưu luyến không rời tiễn họ lên tàu.
Đến khi tàu hỏa đi rồi, nụ cười trên mặt cô mới hạ xuống.
Tống khứ được một đám 'cực phẩm' này đi rồi, cô đang nghĩ phải ăn mừng kiểu gì, phía đằng sau truyền đến giọng của một người đàn ông:
"Xin hỏi, cô là người yêu của Ôn Như Quy sao?"
Đồng Tuyết Lục:?
Cái quần què gì thế?
Cô thành người yêu của Ôn Như Quy bao giờ?
Đồng Tuyết Lục quay người lại, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở trước mặt mình.
Đối phương có ngũ quan cương nghị, thân hình cao lớn, tuổi chừng ba mươi.
Cô ngẩn ra, sau đó nhớ ra ngày đó mình đã gặp người này ở đồn cảnh sát, chỉ là hôm đó anh ta mặc cảnh phục, hôm nay đã đổi thành quần áo thường ngày rồi.
Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là sao đối phương lại quen biết cô?
Tại sao lại nói cô là người yêu của Ôn Như Quy?
Lúc Đồng Tuyết Lục quan sát Phác Kiến Nghĩa thì Phác Kiến Nghĩa cũng đang đánh giá cô.
Ngày hôm đó chỉ liếc qua một cái đã thấy vô cùng xinh đẹp, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần lại càng đẹp hơn, đẹp động lòng người.
Da dẻ cô trắng trẻo mịn màng, ánh mặt trời chiếu lên người cô, lại càng tỏa sáng hơn, đôi mắt long lanh, như có ánh sáng nhảy nhót nơi đáy mắt, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc.
Phác Kiến Nghĩa nói: "Tôi là bạn của Ôn Như Quy, tên là Phác Kiến Nghĩa, 'Phác' trong 'chất phác giản dị', 'Kiến' trong 'kiến trúc', 'Nghĩa' trong 'chính nghĩa'.
Hôm trước chúng ta đã từng gặp nhau ở trước đồn cảnh sát đó, không biết cô còn ấn tượng gì hay không?"
(*) Phác (朴 - Pǔ): chất phác giản dị
(*) Kiến (建 - Jiàn): kiến trúc
(*) Nghĩa (义 - Yì): chính nghĩa
Ấn tượng thì đúng là có ấn tượng thật.
Chỉ là anh ta vẫn chưa nói rõ động cơ của mình, hơn nữa cô không nghĩ rằng người lãnh đạm như Ôn Như Quy sẽ ăn nói lung tung nói cô là người yêu của anh.
Đôi môi đỏ của cô cong lên, khóe miệng có lúm đồng tiền lộ ra: "Chào anh, tôi tên là Đồng Tuyết Lục, là chữ Đồng có bộ 'nhân' đứng bên cạnh chữ 'đông', 'Tuyết' trong 'hoa tuyết bay bay', 'Lục' trong 'đội mũ xanh lục'."
(*) Đồng (佟 - Tóng): gồm bộ 'nhân' đứng (亻) và chữ 'đông' (东)
(*) Tuyết (雪 - Huā): hoa tuyết bay bay / 雪花飘飘 / xuě huā piāo piāo
(*) Lục (绿 - Lǜ): đội mũ xanh lục / 戴绿帽子 / Dài lǜ màozi – bị cắm sừng
Phác Kiến Nghĩa: "..."
[HẾT CHƯƠNG 21].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...