Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Ra khỏi nhà, Đồng Tuyết Lục đi thẳng tới khu gần nhà góa phụ Lý.
Trước cửa nhà góa phụ nhiều thị phi, nghe ngóng chuyện thị phi của một góa phụ dễ hơn so với nghe ngóng người bình thường.
Đồng Tuyết Lục lượn một vòng quanh khu lân cận, sau đó chọn trúng một người phụ nữ đang khâu miếng lót giày ở trước cửa, người phụ nữ chừng 30 tuổi, môi mỏng, gò má cao, vừa nhìn đã thấy là người thích buôn chuyện thị phi.
Cô đi sang, biểu lộ vẻ thấp thỏm: "Chị ơi, cho em hỏi ở đây có người nào tên là Lý Quyên Quyên không ạ?"
Hàng lông mày mờ nhạt của người phụ nữ nhướn lên, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Cô tìm Lý Quyên Quyên, cô là gì của ả ta?"
Đồng Tuyết Lục nắm lấy vạt áo của mình, cắn môi đến mức trắng bệch ra: "Chị, chị quen Lý Quyên Quyên đúng không ạ, em chỉ muốn nhìn xem dáng vẻ của cô ta ra sao thôi, em không tin chẳng lẽ cô ta còn có thể xinh đẹp như tiên nữ hay sao? Tại sao chồng em..."
Nói đến đây cô đột nhiên bụm miệng, cứ như thể không cẩn thận mà lỡ miệng nói ra vậy, ánh mắt nhìn sang chỗ khác không dám đối diện với người phụ nữ kia.
Nghe xong lời nói của cô, ánh mắt của người phụ nữ sáng lên, miếng lót giày trong tay cũng không buồn khâu nữa: "Em gái, em mau ngồi xuống đi, đúng là chị có quen mụ đàn bà Lý Quyên Quyên lăng loàn kia, em với ả ta có mâu thuẫn gì à?"
Đồng Tuyết Lục lưỡng lự một lát, ngồi lên chiếc ghế đẩu bên cạnh người phụ nữ: "Em không có mâu thuẫn gì với cô ta cả, em tới đây là chỉ muốn xem xem dáng vẻ của cô ta ra sao, liệu có xinh đẹp hơn em không thôi."
Lúc nói lời này, trên mặt cô biểu lộ vẻ không phục.
Tầm mắt của người phụ nữ quét qua khuôn mặt cô, tặc lưỡi một tiếng: "Thua xa, cái mặt lưỡi cày của ả ta sao có thể sánh với em được, nhưng mà trước ngực của mụ đàn bà lăng loàn đó có 8 lạng thịt, bọn đàn ông yêu cái cơ thể lẳng lơ đó đấy!"
Đồng Tuyết Lục cúi đầu liếc qua ngực mình, nhíu chặt lông mày: "Em chỉ có 4 lạng thịt thôi, chắc chắn không địch nổi 8 lạng thịt của cô ta, thảo nào chồng em lại..."
Đôi mắt của người phụ nữ sáng quắc như sao: "Chồng em làm sao thế? Anh ta có một chân với Lý Quyên Quyên đúng không?"
Sắc mặt Đồng Tuyết Lục trắng bệch, xua tay liên tục: "Không, không, chị đừng nói lung tung, lời này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn chồng em sẽ bị người trong đơn vị sa thải mất."
Người phụ nữ bĩu môi: "Em không nói thì chị cũng đoán được, chắc chắn là chồng em cặp bồ với Lý Quyên Quyên, trong lòng em không cam lòng, cho nên tới đây muốn nhìn xem dáng vẻ của con ả lăng loàn kia thế nào, nhưng lại sợ nói toẹt ra làm hại đến chồng em đúng không?"
Đồng Tuyết Lục cắn môi không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt đã nói rõ tất cả.
Người phụ nữ cho là mình đã đoán đúng, vẻ mặt đắc ý: "Em gái à, chị nói em nghe, thật ra em không phải là người phụ nữ đầu tiên tìm tới đây đâu, trước em cũng có không ít người đến tìm ả ta rồi."
Đồng Tuyết Lục bụm miệng, vẻ mặt khiếp sợ lại pha chút khó hiểu mà nói: "Cô ta không biết liêm sỉ như vậy mà sao mọi người không đi kiện cô ta thế? 2 năm nay nếp sống càng ngày càng kém, cho dù em có đi kiện cô ta thì cũng chưa chắc có thể làm gì được cô ta, nhưng mà ở trong quá khứ, kiện một cái là được phê chuẩn ngay mà."
Người phụ nữ chà miếng lót giày: "Còn tại sao nữa? Chẳng phải là sợ sẽ ảnh hưởng đến chồng mình giống em hay sao? Nếu không phải như thế, mụ đàn bà lăng loàn đó cũng không thể sống an ổn đến giờ mà bị bắt đi đấu tố từ lâu rồi!"
Nghe vậy, Đồng Tuyết Lục thở dài thườn thượt, mặt nhăn thành mướp đắng: "Đúng là ông trời mắt mù mà, người như vậy mà lại không có chút biện nào để bắt cô ta, một cô gái yếu đuối như em thì làm gì được đây? Nếu em thật sự làm ầm ĩ lên thì có khi anh ấy sẽ ly hôn với em cũng nên hu hu hu..."
Nói xong cô bưng mặt khóc thút thít, bờ vai run ẩy liên tục, như một cô gái nhỏ vô cùng yếu đuối, khiến người ta không kìm được mà thấy đồng tình.
Người phụ nữ thứ 1 là thấy cô đáng thương, thứ 2 là có hiềm khích với Lý Quyên Quyên, thứ 3 là xem trò vui cũng không ngại lớn chuyện.
Cô ta liếc nhìn bốn phía, đột nhiên hạ giọng nói: "Em gái, em có muốn đối phó với người đàn bà lăng nhăng kia không?"
Đồng Tuyết Lục nghe vậy ngẩng đầu lên, viền mắt khóc đến đỏ bừng, nước mắt đọng lại trên lông mi, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu: "Chị, chị có cách nào không?"
Tầm mắt của người phụ nữ đảo qua khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ mà nói: "Em gái, dung mạo của em xinh đẹp như vậy mà chồng em còn muốn đi léng phéng bên ngoài, bọn đàn ông quả nhiên là không có một ai tốt cả, nhưng đê tiện nhất vẫn là con ả Lý Quyên Quyên lẳng lơ kia, ở chỗ nào cũng quyến rũ đàn ông, không biết nhục gì cả!"
Đồng Tuyết Lục thấy cô ta lạc đề, vội vàng kéo cô ta về: "Chị, vừa nãy chị hỏi em có muốn đối phó với Lý Quyên Quyên không, có phải là chị đã biết chuyện gì rồi không?"
Nói xong, cô móc ra một nắm kẹo sữa Thỏ Trắng từ trong cặp đeo vai quân đội rồi đưa sang.
Người phụ nữ làm bộ đẩy ra: "Sao chị lại không biết xấu hổ được chứ? Đừng mà đừng mà, em mau cầm về đi."
Đồng Tuyết Lục đặt kẹo sữa Thỏ Trắng lên trên đùi cô ta: "Chị đừng khách sáo mà, để lát nữa cho bọn nhỏ ăn."
Trong 2 năm qua trình độ đời sống nhân dân được nâng cao, nhưng phần lớn mọi người vẫn không nỡ mua kẹo sữa Thỏ Trắng, người phụ nữ vốn dĩ cũng không phải thật lòng muốn từ chối, thấy Đồng Tuyết Lục đưa qua như vậy, cô ta cũng nhận lấy luôn.
- -- Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Người phụ nữ nhận được kẹo sữa Thỏ Trắng nên kể hết toàn bộ những chuyện mình biết ra.
"Chồng của mụ đàn bà Lý Quyên Quyên lăng nhăng kia bị bệnh chết từ 7 năm trước, lúc ấy ả ta vừa được gả tới chưa được nửa năm. Bởi vì ả ta được gả sang để xung hỉ, thân thể của chồng ả không được, 2 người không có con, đến khi chồng ả chết, trong nhà cũng chỉ còn lại có ả ta với bố chồng ả."
Lúc kể đến bố chồng Lý Quyên Quyên, trên mặt người phụ nữ hiện vẻ bí hiểm: "Hồi đó Lý Quyên Quyên còn trẻ, làn da nõn nà, đi đường thì vòng eo uốn a uốn éo như rắn nước, bộ ngực thì nặng trình trịch, đàn ông mà nhìn thấy ả ta thì không rời mắt được, bố chồng của ả cũng vậy."
Trong lòng Đồng Tuyết Lục cảm thấy buồn nôn, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ khiếp sợ: "Chị không lầm chứ?"
Người phụ nữ cười giễu cợt: "Bố chồng ả ta lúc đó vẫn chưa tới 50 tuổi, thân thể cường tráng, vợ chết trước đó rồi, 'hạn hán' nhiều năm như vậy, con trai cũng mất rồi, chỉ để lại một đứa con dâu như yêu tinh, em cảm thấy ông ta có thể nhịn được được sao?"
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Chẳng lẽ ông ta.."
Người phụ nữ gật đầu: "Giống như em nghĩ đấy, Lý Quyên Quyên đã bị bố chồng ả kéo lên giường làm!"
Đồng Tuyết Lục buồn nôn đến mức sắp ói ra, đồng thời trong lòng cũng cảm thán, nếu đây là cái mà người phụ nữ gọi là nhược điểm thì dù có thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không dùng đến đâu.
Trong chuyện này Lý Quyên Quyên là người bị hại, nếu cô mang cái này đến uy hiếp Lý Quyên Quyên thì cô có khác gì với lũ súc sinh kia đâu?
Đúng lúc cô chuẩn bị bỏ cuộc giữa chừng thì nghe thấy giọng nói của người phụ nữ hạ thấp hơn nữa, dáng vẻ lén lén lút lút: "Em có biết sau đó xảy ra chuyện gì không?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu.
"Chưa tới nửa tháng, bố chồng của Lý Quyên Quyên đi đời, là chết do bị bệnh nặng."
Đôi mắt của người phụ nữ híp lại: "Trước khi qua đời, thân thể của bố chồng Lý Quyên Quyên tốt như vậy, bình thường ngay cả sốt hay cảm cúm cũng không bị, sao có thể đột nhiên mắc bệnh nặng mà qua đời được chứ?"
Đồng Tuyết Lục bụm miệng, đôi mắt hoảng sợ mà trừng lớn: "Chị, chị, chị có ý gì?"
Người phụ nữ: "Còn có thể có ý gì? Chị nghi là Lý Quyên Quyên đã giết chết bố chồng của ả, nhưng chị không có chứng cứ, em gái, nếu em muốn xử lý con mụ Lý Quyên Quyên lăng loàn kia thì có thể xử ả từ chuyện này."
Đồng Tuyết Lục giả bộ như bị dọa, lắc đầu như trống bỏi: "Chị, cái này không có chứng cứ thì không thể nói lung tung được đâu, nếu không rất dễ bị người ta trả đũa đấy, em phải đi đây, cảm ơn chị ạ."
Nói xong, cô lảo đảo bỏ chạy như thể bị dọa đến nỗi hoang mang lo sợ.
Người phụ nữ trợn mắt coi thường, nhỏ giọng hừ một tiếng: "Đồ nhãi nhép yếu đuối vô dụng, chẳng trách xinh đẹp như vậy mà vẫn thua Lý Quyên Quyên."
Nói xong, cô ta lấy kẹo sữa Thỏ Trắng từ trong túi ra, nhếch môi nở nụ cười, dáng vẻ như kiếm được món hời lớn.
===
Đồng Tuyết Lục đi một đoạn rất xa mới dừng lại.
Chuyến này cô tới đây là để tìm nhược điểm của Lý Quyên Quyên, Ôn Như Quy đã làm giao dịch với người phụ nữ này, cô lo lắng về sau người phụ nữ nãy sẽ mang cái này đến uy hiếp Ôn Như Quy.
Cô càng lo là lỡ cô ta và Sử Tu Năng hình thành một chiến tuyến, đối phó ngược lại với Ôn Như Quy thì vấn đề đó sẽ rất khó giải quyết.
Sở trưởng của một Viện cơ học dùng tiền để mua chuộc một góa phụ đi quyến rũ bố dượng mình, một khi chuyện như vậy truyền đi, cho dù năm đó Trình Tú Vân đã làm cái gì, sai lầm bao nhiêu thì mọi người chỉ cảm thấy Ôn Như Quy đạo đức suy đồi, là một thằng con bất hiếu. Cứ như vậy, cuộc đời của anh sẽ vì nó mà bị hủy hoại.
Do đó, cô muốn ra tay trước để chiếm lợi thế, tìm ra nhược điểm của Lý Quyên Quyên để khống chế ngược lại cô ta.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị trước là chuyến này tới đây không thu hoạch được quá nhiều, không ngờ còn thu hoạch vượt quá dự kiến của cô.
Đi đến trạm xe buýt, cô bước lên một chiếc xe buýt đi Cục công an.
Trên xe buýt ngồi đầy người, cô không tìm được chỗ, chỉ có thể đứng.
Cô đấm nhẹ lên cái eo mỏi nhừ, thầm thề trong lòng một lần nữa, về sau kiếm được tiền, cô nhất định phải mua một chiếc xe ô tô.
===
Đi vào Cục công an Thành Nam, cô trực tiếp đi vào tìm Phác Kiến Nghĩa.
Lúc này Phác Kiến Nghĩa đang xử lý tài liệu, nhìn thấy cô tới đây, không khỏi hiếu kỳ mà nói: "Đúng là khách quý mà, sao cô lại tới đây?"
Đồng Tuyết Lục nhìn lên mặt bàn: "Bây giờ anh có bận không?"
Phác Kiến Nghĩa khép tài liệu lại: "Cũng không bận bận lắm, cô tìm tôi có việc à?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tôi muốn biết một vụ án, không biết bên anh có thể điều động hồ sơ đến giúp không?"
"Vụ án? Cô muốn làm cái gì?"
"Chỗ ngõ Chùy Khẩu ở Thành Bắc có một người phụ nữ tên là Lý Quyên Quyên đang sinh sống, bố chồng cô ta đã qua đời 6 năm trước, tôi nghe nói cái chết của bố chồng cô ta có hơi kỳ quặc, không biết đồn công an bên này có biên bản hay không?"
Phác Kiến Nghĩa nhìn cô, nhíu mày: "Cô nói cho tôi biết trước đã, tại sao cô đột nhiên muốn thăm dò một người như vậy, với cả cô muốn làm gì?"
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn này là do Ôn Như Quy tự mình thiết kế, lớp bên trong của chiếc nhẫn có viết tắt chữ cái đầu của tên của 2 người họ.
Rất nhiều kỹ thuật làm đồ trang sức ở thời đại này không đến nơi đến chốn, để nhờ người ta khắc chữ cái đầu tên của 2 người lên nhẫn mà anh đã tìm không ít thợ thủ công.
Tình yêu của anh với cô đã vượt qua tưởng tượng của cô từ lâu rồi.
Đồng Tuyết Lục không lên tiếng, trong phòng làm việc yên tĩnh lạ thường.
Con ngươi của Phác Kiến Nghĩa đảo quanh, bất chợt thử thăm dò: "Không phải là chuyện có liên quan đến Như Quy đấy chứ?"
Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, Như Quy anh ấy bị bệnh."
Sau đó cô kể chuyện Ôn Như Quy bị bệnh cùng với những việc đã làm sau khi phát bệnh cho Phác Kiến Nghĩa nghe.
Sau khi nghe xong, cả người Phác Kiến Nghĩa ngơ ngác, nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được: "Cô nói Như Quy anh ta bị mắc bệnh tâm thần? Sao có thể chứ?"
Anh ta quen biết Ôn Như Quy nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn rất bình thường, không khác gì những người khác cả.
Nếu nói có chỗ nào khác thì đó chính là hồi nhỏ có một khoảng thời gian anh không để ý tới người khác, cũng không nói chuyện với ai, sau này tốt hơn rồi, sau khi lớn lên nhiều lắm cũng chỉ là không nhớ được mặt của người khác thôi, chuyện này thì có liên quan gì đến bệnh tâm thần đâu.
Đồng Tuyết Lục cau mày sửa đúng cho anh ta: "Bệnh tâm lý không phải là bệnh tâm thần, xin anh hãy chú ý lời nói."
Phác Kiến Nghĩa gãi đầu: "Ý tôi nói là Như Quy không bị bệnh còn gì? Không phải là cô mang thai cho nên mới nghĩ ngợi lung tung đấy chứ?"
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt đến mức suýt trợn ngược lên trời: "Anh hiểu biết nhiều quá ha, nhưng mà cảm ơn anh, tôi không nghĩ ngợi lung tung, người biết tình hình của Như Quy đến hôm nay chỉ có một mình tôi thôi, anh tin cũng được, không tin cũng chả sao, tôi hi vọng anh đừng nói cho người thứ 3 biết."
Phác Kiến Nghĩa thấy cô không giống như đang đùa, trong lòng hơi hồi hộp: "Như Quy anh ta thật sự nói chuyện với không khí à? Thế anh ta có thể được chữa khỏi không? Sau này có bị chuyển biến xấu không?"
Đồng Tuyết Lục: "Không phải là anh ấy nói chuyện với không khí, anh ấy nói chuyện với người trong tưởng tượng của mình, trước đó tình hình của anh ấy đã ổn định hơn không ít rồi, bởi vì sự xuất hiện của Trình Tú Vân đã kích thích đến anh ấy, dẫn đến tình hình của anh ấy trở nên nghiêm trọng hơn, nếu không giải quyết mầm họa Trình Tú Vân này thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng đến mức nào?"
"Suy sụp tinh thần, cuối cùng anh ấy thật sự chuyển thành bệnh tâm thần, hoặc là... tự sát."
Bàn tay của Phác Kiến Nghĩa run lên, cốc sứ trên bàn bị xô vào, nước chảy ra, tràn đến chỗ tài liệu.
Anh ta sợ tới mức nhảy cẫng lên, vội vàng nhấc tài liệu lên, lại đi khắp nơi tìm khăn lau bàn.
Đến khi làm xong việc, anh ta mới vẻ mặt phức tạp mà nhìn Đồng Tuyết Lục: "Tuyết Lục, những chuyện mà cô nói, đối với tôi là cực kỳ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, tôi tin là cô sẽ không mang Như Quy ra để làm trò cười, càng sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến Như Quy, cho nên chuyện hồ sơ tôi sẽ giúp cô."
Đồng Tuyết Lục nói với vẻ chân thành: "Cảm ơn anh, đồng chí Phác."
Phác Kiến Nghĩa xua tay: "Không cần khách sáo nhiều như vậy, nhưng mà hậu quả thực sự sẽ nghiêm trọng như vậy sao? Ý tôi là, tính tình của Như Quy cứng cỏi như vậy, hẳn là anh ta sẽ không làm ra chuyện tự sát đâu."
Đồng Tuyết Lục nghĩ đến chuyện của kiếp trước, sống mũi cay cay: "Khi tinh thần của một người suy sụp thì làm gì còn có lý trí nữa?"
Đối với Ôn Như Quy mà nói, nếu có một ngày anh phát hiện mình vẫn luôn đi lại với một người không có thật, sự phát giác này cũng đủ khiến anh sụp đổ.
Lại thêm nhớ tới hồi nhỏ bị ngược đãi, với cả chuyện Trình Tú Vân sảy thai, từng chuyện một, sẽ dồn anh vào bước đường cùng.
Nghĩ đến kiếp trước Ôn Như Quy bất lực như vậy, trong thâm tâm cô lại khó chịu đến nỗi muốn khóc.
Phác Kiến Nghĩa quen biết Đồng Tuyết Lục lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô biểu hiện dáng vẻ yếu ớt như vậy, sợ tới mức giật nảy cả mình: "Đồng chí Đồng cô đừng khóc, tôi đã nói là tin cô rồi mà, nếu cô khóc ở chỗ này của tôi, về sau mà bị Như Quy biết được thì chắc chắn anh ta sẽ không tha cho tôi đâu!"
Đồng Tuyết Lục quay đầu đi, lau nước mắt nơi khóe mắt: "Tôi không khóc đâu, tôi phải về đây, làm phiền anh chuyện về vụ án nhé."
Phác Kiến Nghĩa đứng lên nói: "Có muốn tôi lái xe đưa cô về không?"
Đồng Tuyết Lục lập tức gật đầu: "Muốn, có của hời mà không chiến thì đúng là đồ ngốc."
Phác Kiến Nghĩa: "..."
Chẳng qua anh ta chỉ thuận miệng xã giao một chút thôi, không ngờ cô lại không khách sáo thật.
Nhưng ai bảo cô bây giờ là phụ nữ có thai chứ, quan trọng nhất là, Ôn Như Quy là học sinh cưng của bố vợ tương lai của anh ta. Nếu như Ôn Như Quy biết mình không đưa cô trở về, về sau lại nói xấu anh ta ở chỗ bố vợ tương lai của anh ta thì anh ta cũng không biết đi đâu mà khóc nữa.
Phác Kiến Nghĩa đi mượn một chiếc xe ở trong cục, sau đó đưa Đồng Tuyết Lục về.
===
Về đến nhà, Đồng Tuyết Lục không nhàn rỗi, cô nhấc điện thoại lên gọi cho Tô Việt Thâm.
"Đồng chí Tô, tôi cần anh giúp tôi xử 2 người."
Tô Việt Thâm: "..."
[HẾT CHƯƠNG 140]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...