- Tiểu Sảnh, tôi chỉ nói cô gọi tôi là Lâm đại ca, sao cô biết tôi là Lâm Phi? Làm thế nào cô biết tên tôi? Rốt cuộc cô là ai?
Lâm Phi nghe Tam Vĩ Yêu Hồ trong hình dạng của một cô gái nói vậy, cảnh giác hỏi.
Nghe Lâm Phi hỏi vậy, Tiểu Sảnh rất phấn khích:
- Ngươi tên Lâm Phi thật à? Tốt quá, cô gái nửa sống nửa chết đó không lừa ta, ngươi chính là người ta cần tìm.
Nói rồi Tiểu Sảnh còn nhảy lên phấn khích.
- Cô gái nào? Cô nói cho rõ đi đã, đừng kích động vội!
Lâm Phi tò mò hỏi.
- Chính là quê ta có một cô thiếu nữ sinh mệnh đã cạn kiệt nhưng vẫn
chưa chết. Cô ấy nằm trong một cái quan tài gỗ nghìn năm. Một hôm khi ta đi chơi, kể về thân thể của mình và việc muốn đào hôn với quan tài. Cô
ấy có thể truyền tin cho ta qua tư duy. Tỷ tỷ ấy cho ta biết cách đào
hôn, còn nói trên đường chạy trốn ta sẽ gặp một người họ Lâm, tên là Lâm Phi. Nói ngươi sẽ giúp ta đào hôn, còn cứu được tỷ ấy.
Tiểu Sảnh nói.
Lâm Phi nghe thế nhớ đến thiếu nữ có dị năng dự đoán tương lai nhưng
mất đi sinh mệnh đang đợi mình đến cứu. Nếu Tam Vĩ Yêu Hồ không lừa hắn
thì thiếu nữ nửa sống nửa chết kia chính là người để lại di ngôn cho hắn trong mấy đời trước của hệ thống Chiến Thần mà nhục thân được bảo tồn
trong thế giới tiên hiệp này.
- Quê cô ở đâu? Bao giờ đưa tôi đến đó?
Lâm Phi hỏi.
- Ta khó khăn lắm mới thoát được cuộc hôn nhân kia, ta không muốn về
đâu. Nhìn người là biết không đánh lại được vị hôn phu của ta. Hơn nữa
giờ ta không rời khỏi ngọn núi này được.
Tiểu Sảnh nói đến đây nhìn Lâm Phi với vẻ ấm ức.
- Tôi rất lợi hại đấy. Tại sao cô không rời khỏi đây được?
Lâm Phi hỏi.
- Không cho ngươi biết nguyên nhân được. Đúng rồi, Lâm đại ca, đi đến
đây chắc ngươi mệt rồi, đêm nay nghỉ ở đây đi, ta một mình cũng sợ lắm.
Tiểu Sảnh như đã quyết định điều gì đó, không tình nguyện lắm nói với Lâm Phi.
Lâm Phi có Tà Ác Ngự Kiếm Thuật đại thành, cũng không sợ tiểu yêu hồ này, giờ trời cũng đã tối, hắn bèn gật đầu đồng ý.
Tiểu Sảnh thấy Lâm Phi đồng ý thì nhiệt tình tiến lại kéo tay hắn đi vào trong.
Bộ ngực đầy đặn của tiểu yêu hồ chạm vào cánh tay Lâm Phi khiến hắn nghĩ tới vài điều.
Quả nhiên, khi vào trong miếu, hắn thấy dưới đất có cái đệm cỏ sạch sẽ, còn có cả nến hồng đang cháy.
Tiểu Sảnh kéo Lâm Phi ngồi xuống đó rồi cũng ngồi sát bên cạnh hắn.
Nhìn cách bài trí và tình hình lúc này, Lâm Phi nhìn Tiểu Sảnh cười gian.
- Cô chuẩn bị ăn tôi à? Nào tới đi!
Tiểu Sảnh đỏ mặt, thổi phù tắt nến.
- Quả nhiên lão lão nói đúng, đàn ông chẳng kẻ nào tốt đẹp, nhưng nhìn
ngươi cũng được, coi như ngươi vinh hạnh trở thành người đầu tiên luyện
đan của ta. Mong là sáng mai sau khi bị ta hấp thụ hết tinh khí ngươi
đừng biến thành quỷ đến tìm ta.
Tiểu Sảnh nghĩ bụng, rồi cố
gắng làm theo những động tác đã học được từ các tỷ muội, cùng với vài
phần hiếu kỳ lao về phía Lâm Phi.
Một đêm qua đi, trời đã
sáng, Tiểu Sảnh nằm trên khuôn ngực trần của Lâm Phi, nhìn viên đan dược cực phẩm màu đỏ trước mặt, cảm giác tim Lâm Phi không còn đập nữa,
Tiểu Sảnh có chút hụt hẫng, cũng có chút ấm ức, nước mắt bắt đầu rơi.
Đột nhiên một tiếng ngáp dài khiến Tiểu Sảnh giật thót mình.
- Không ngờ cô lại chủ động thế, con gái thế giới tiên hiệp điều giống
cô sao? Mới sáng ra khóc gì chứ, hôm qua là cô đã quyến rũ tôi đấy.
Lâm Phi uể oải nói, cảm giác toàn thân vô cùng dễ chịu, đưa tay ôm lấy Tiểu Sảnh.
- Ngươi là người hay quỷ vậy? Không phải ngươi bị ta hút hết tinh khí rồi sao? Không phải tim ngươi không đập nữa rồi à?
Tiểu Sảnh sợ hãi nói.
- Thời gian qua tôi luyện công có chút thành tựu, nhịp tim chậm đi, cô
không nghe được cũng là bình thường. Hơn nữa mấy hôm trước tinh khí
trong người tôi quá vượng, chút đạo hạnh của cô hút không hết được. Vừa
hay hút bớt năng lượng dư thừa cho tôi.
Lâm Phi rất bình tĩnh đáp.
- Hôm qua ngươi đã biết ta sẽ hút tinh khí của ngươi, ngươi biết thân phận của ta?
Tiểu Sảnh thoát ra khỏi cái ôm của Lâm Phi, kinh hãi nói.
- Cô không phải chỉ là một con Tam Vĩ Yêu Hồ thôi sao.
Lâm Phi nói.
- Ngươi nhìn ra được chân thân của ta? Ngươi là đạo sĩ? Ngươi muốn bắt
yêu quái, ngươi là đạo sĩ muốn luyện hoá ta? Đừng bắt ta, ta chưa từng
giết ngươi, ta ghét đạo sĩ!
Tiểu Sảnh nhìn Lâm Phi đầy sợ hãi, vùng ra khỏi cánh tay đang ôm mình.
Thấy dáng vẻ sợ hãi run rẩy của Tiểu Sảnh, Lâm Phi nhớ lại đêm qua mà
không nỡ thừa nhận mình là đạo sĩ, thân phận sư thúc tương lai của
chưởng môn Thục Sơn Kiếm Phái có lẽ quá bá đạo đối với tiểu yêu hồ này.
- Ngoan nào, Tiểu Sảnh, tôi không phải đạo sĩ, tôi là hoà thượng.
Lâm Phi đáp, trong đầu nghĩ thiên hạ võ công xuất tự miếu.
- Hoà thượng, ta nghe nói hoà thượng cấm nữ sắc. Hơn nữa hoà thượng cũng bắt yêu quái, cũng bắt bọn ta.
Tiểu Sảnh vẫn còn sợ hãi nói.
- Ta là hoà thượng rượu thịt, ta muốn tận hưởng hết mỹ sắc trong hồng
trần. Có những điều đó mới tu thành chính quả được, ta sẽ không luyện
hoá tiểu yêu hồ cô đâu.
Lâm Phi nói bừa.
Tiểu Sảnh nghe xong, nghĩ một lúc rồi phì cười.
- Lời ngươi nói hình như không thể tin được, nhưng ngươi rất thú vị.
Tiểu Sảnh đang định nói tiếp thì bầu trời trong xanh quang đãng bỗng nhiên tối sầm lại, gió thổi ào ào.
- Tiểu Sảnh, ngươi phải nột đan dược rồi.
Giọng của một lão thái thái vọng tới, rồi một lão yêu bà xuất hiện từ trong đám sương đen.
Tiểu Sảnh sợ hãi, định đưa viên đan dược vừa luyện chế được cho lão yêu bà.
Lão yêu bà nhìn viên đan dược cực phẩm trong tay Tiểu Sảnh, lộ vẻ tham lam.
Lâm Phi thấy thế tiến lên phía trước nhanh tay giành mất viên đan trong tay Tiểu Sảnh rồi ném vào miệng sau đó vỗ mạnh vào lưng cô.
Tiểu Sảnh không đề phòng, ực một cái nuốt viên đan dược vào bụng.
Tiểu Sảnh sững người.
- Tiểu tử, phá hỏng việc tốt của ta. Ngươi là ai?
Lão yêu bà nhìn Lâm Phi có vẻ chẳng có đạo hạnh gì hầm hầm nói, gió đen quật lên người hắn.
- Thời gian gần thì có lẽ ta là lò luyện đan của Tiểu Sảnh. Tiểu Sảnh
dùng thân thể ta luyện chế đan dược, không thể cho lão yêu bà ngươi ăn
được.
Lâm Phi trả lời với vẻ bất cần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...