Do bầu không khí trong ngày hội Dân Gian Bảo Giám ảnh hưởng, nên xung quanh con đường có không ít nhóm người qua lại. Ngay khi bốn người Trương Văn Trọng ôm theo đá cuội đi vào trong cửa hàng giám định, thì một vị lão bản cũng nhanh chân bước ra, tươi cười nghênh đón: "Hoan nghênh các vị đại giá quang lâm. Chẳng hay tôi có thể giúp gì được đây?"
Trong lúc người này nói chuyện, hắn còn liếc mắt cung kính nhìn Trương Văn Trọng ra hiệu.
Đầu tiên, Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, theo sau mới nhận ra người này chính là đệ tử Trần gia, tên là Trần Đạo Văn. Lúc trước thấy bộ dạng đeo kính nhã nhặn của hắn, Trương Văn Trọng vẫn tưởng Trần Đạo Văn theo nghề giáo viên. Thật không ngờ, hắn lại là một đại sư giám định, cắt vá đá cuội.
Lần này, bên trong đôi mắt của Trác Thanh Liên cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Lấy tu vi của nàng tự nhiên sẽ nhìn ra, Trần Đạo Văn đều không phải người thường, mà là Tu Chân giả Dưỡng Khí trung kỳ. Bất quá, nàng mẫn tuệ phát hiện, trong mắt của Trần Đạo Văn ẩn chứa một loại thần sắc tôn kính khi nhìn Trương Văn Trọng. Tuy rất nhanh sau đó liền tiêu thất, nhưng nàng đã kịp thời phát hiện ra. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Xem ra, người này cũng là đệ tử trong Phong Sơn phái đi." Trác Thanh Liên âm thầm đoán mò. Nếu Trương Văn Trọng cùng Trần Đạo Văn không tiện giới thiệu, thì nàng cũng không muốn nhiễu sự, cứ như vậy mà đứng ở một bên quan sát náo nhiệt.
Trương Văn Trọng vươn tay chỉ vào khối đá cuội do Ngô Phẫn ôm theo, nói: "Chúng tôi đến cắt đá."
Vừa thấy khối đá này, Trần Đạo Văn lập tức nhíu mày, dò hỏi: "Bốn vị khách nhân mua khối đá cuội này ở đâu? Phải chăng là mua ở trong cửa hàng Mã lão tam sao?"
"Đúng vậy." Vưu Văn bước dài lên phía trước, nhanh nhẩu nói: "Như thế nào, có vấn đề gì ư?"
Trần Đạo Văn trầm ngâm nói: "Bốn vị tiền mất tật mang rồi! Mấy món bảo thạch trong cửa hàng Mã lão tam, toàn bộ đều là hàng giả kém chất lượng mà thôi!"
Nếu người khác bị gạt, hắn tuyệt đối sẽ giữ kín miệng như bưng. Dù sao giữa hắn và Mã lão tam còn có quan hệ kinh doanh. Nhưng người bị hại lần này là Trương Văn Trọng, Trần Đạo Văn chỉ hận không đập chết Mã lão tam kia mà thôi.
Lúc này Mã lão tam ở bên ngoài đi vào, nghe thấy Trần Đạo Văn nói xấu mình như vậy, hắn vừa thẹn vừa giận, tức thì gân cổ lên cãi: "Trần Đạo Văn ngươi hay lắm! Ta có lòng tốt giới thiệu sinh ý cho ngươi. Thế nhưng ngươi ở sau lưng lại nói xấu ta! Ngươi còn nhớ quy củ buôn bán nữa hay không?"
"Ngươi không biết xấu hổ, còn dám nói đến quy củ buôn bán sao?" Trần Đạo Văn cười lạnh, đưa tay cầm khối đá cuội lên, nói: "Khối đá này lúc trước ngươi đã mang tới đây cắt qua. Lúc ấy ngươi không thấy mạch ngọc đâu, liền bắt ta dừng lại. Thế nào, bây giờ còn muốn đem bán kiếm lời sao?"
"Ngươi..." Mã lão tam quả thật không ngờ, Trần Đạo Văn sẽ vạch trần chuyện làm ăn buôn bán của mình ở trước mặt khách hàng. Thế nhưng hắn không rõ, Trần Đạo Văn đang muốn chơi cái trò gì.
Ngay khi Mã lão tam không biết nên giải thích như thế nào, thì Trương Văn Trọng đã mỉm cười nói: "Hóa ra ông chủ Mã đã cắt thử khối đá này rồi sao? Bất quá, vận khí cùng đảm lượng của ông quá kém, cho nên mới không lấy được bảo bối ở bên trong khối đá này."
Trần Đạo Văn còn định mở miệng khuyên can, thì Trương Văn Trọng đã khoát tay nói: "Tốt lắm, hảo ý của vị lão bản này chúng tôi đều biết, nhưng không cần phải nói thêm gì cả. Nếu muốn biết trong đá có bảo bối hay không, chẳng phải cắt ra là sẽ biết ư?"
Thấy Trương Văn Trọng đã quyết, Trần Đạo Văn cũng không dám nhiễu sự, chỉ lắc đầu nói: "Một khi đã như vậy! Chính tôi sẽ đích thân cắt khối đá này cho các vị thưởng lãm."
Trong nghề cắt đá tìm ngọc, vốn Trần Đạo Văn đã có kinh nghiệm mấy chục năm rồi. Tay nghề của hắn ở Vân Thai Thị cũng rất nổi tiếng. Hiện giờ trở thành Tu Chân giả, sau khi biết vận khởi linh lực xong, kĩ thuật cắt đá của hắn tự nhiên cũng gia tăng thêm một tầng.
Theo sau, Trần Đạo Văn tiếp nhận khối đá từ trong tay Ngô Phẫn, nói: "Bốn vị khách nhân, mời theo tôi đi tới nhã gian."
Nhã gian là một căn phòng yên tĩnh và kín đáo. Bởi vì không một ai nguyện ý cho kẻ khác xem, đá cuội mình cắt ra là bảo bối, hay chỉ là phế vật.
Bất quá, Trương Văn Trọng lại từ chối: "Không cần, chúng ta cắt đá ở ngay đây cũng được. Với lại cũng muốn để cho Mã lão bản nhìn xem, rốt cuộc bên trong khối đá này có chứa thứ gì."
Trương Văn Trọng cũng không sợ bị kẻ khác nhòm ngó bảo vật. Bởi vì Dân Gian Giám Hội là do Hà Phi Quan cùng Trần gia liên hợp tổ chức. Nhân thủ của song phương đều tụ tập đông đảo ở nơi này.
Trần Đạo Văn cũng không dám can ngăn, liền bày khối đá lên trên bàn cắt, rồi nhìn Trương Văn Trọng hỏi: "Quý khách, khối đá này tôi tự tìm mạch, hay là do anh quyết định."
Trương Văn Trọng nhìn Mã lão tam, cười nói: "Hãy cắt theo mạch lúc trước của ông chủ Mã đi."
"Hừ." Mã lão tam ở trong lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng. Xoay người kêu nhân viên làm việc trong cửa hàng lão Trần, để hắn chạy đi mua hộ mình chai nước suối. Từ lúc vội vàng chạy sang đây, liền cãi nhau với Trần Đạo Văn, miệng lưỡi của hắn sớm đã đắng khô mất rồi.
Lúc này, Trần Đạo Văn cũng dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng, dọc theo mạch rãnh lúc trước của khối đá, mà cắt chìm xuống ba phân.
Dưới hai đao, một chút da thịt ngọc thạch vẫn chưa hề thấy tăm hơi bóng dáng đâu cả.
Vụ to tiếng giữa Trần Đạo Văn cùng Mã lão tam, sớm đã thu hút ánh mắt của mấy người bạn hàng xóm chung quanh. Càng lúc càng nhiều người vây quanh tới đây xem Trần Đạo Văn cắt đá tìm ngọc.
Bất quá, Trương Văn Trọng vẫn bình tĩnh chỉ đạo Trần Đạo Văn: "Cắt ngang sang trái một chút và sâu xuống thêm hai phân nữa đi."
Đồng thời hắn không quên nhìn Mã lão tam cười cười: "Ông chủ Mã, mở to mắt ra nhìn nhé. Chỉ xuống thêm một lát nữa, chúng ta sẽ thấy kì tích xuất hiện ah!"
"Trông thấy kì tích? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai chứ!" Mã lão tam vặn nắp chai nước suối do gã nhân viên mua về, uống một ngụm thật lớn.
Trong lúc đó, Trần Đạo Văn vẫn mải miết dựa theo chỉ đạo của Trương Văn Trọng, mà cắt sâu xuống.
Bất thình lình, một tiếng "chi nha" vang lên. Một mảnh vỡ nhỏ cỡ đầu móng tay bắn ra khỏi mạch cưa.
"Màu mỡ dê...Là Dương Chi Bạch Ngọc ah!" Theo sau đó, chẳng biết người nào kinh hô thốt lên.
Mã lão tam bị tiếng kinh hô này, làm cho giật mình, ngụm nước đang uống trong miệng phun hết cả ra bên ngoài. Hắn hung hăng chạy tới bàn cắt, quả nhiên trông thấy những hạt bụi màu trắng li ti ở dưới chân bàn.
"Dương Chi Bạch Ngọc, thiên hạ đệ nhất nhuyễn ngọc sao?" Mã lão tam bị cảnh tượng này, làm cho sợ ngây người. Trong cơn xúc động, hắn không kiềm chế được, vươn tay lên tát cho mình vài cái, ngoài miệng còn nói: "Sớm biết như thế, lúc trước ta đã cắt sâu xuống thêm mấy đao rồi. Màu mỡ dê ah...là Dương Chi Bạch Ngọc ah! Tức chết ta rồi...thật sự là tức chết ta rồi..."
Đám người vây xem náo nhiệt bên ngoài, không hiểu Mã lão tam tức giận vì cái gì. Bất quá, bọn họ chẳng thèm quản việc này, chỉ hướng về phía Trương Văn Trọng reo lớn: "Tiểu huynh đệ, ta ra giá một trăm ngàn, đem khối đá kia nhượng lại cho ta đi!"
Lời này của hắn, nhất thời liền bị mọi người đả kích, châm chọc:
"Một trăm vạn? Ngươi không coi ai vào trong mắt ư? Đó chính là Dương Chi Bạch Ngọc ah! Ta ra hai trăm vạn, tiểu huynh đệ nhượng lại cho ta khối đá kia đi!"
"Tiểu huynh đệ, ta ra bốn trăm năm mươi vạn, nhượng khối đá kia cho ta đi. Với mức giá này, ngươi sẽ không bị thiệt thòi đâu."
Lúc này, Vưu Văn cũng trợn tròn hai mắt: "Bốn trăm năm mươi vạn? Chớp mắt giá trị của khối đá này liền tăng lên gấp mười lân sao? Ta kháo!"
Trương Văn Trọng đối với phản ứng của đám người ở bên ngoài, coi như không hề nhìn thấy, hắn chỉ nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Không bán."
Cùng lúc đó, Trần Đạo Văn đã buông đao xuống, mà khối Dương Chi Bạch Ngọc giấu ở trong lớp đá cuội, cũng hoàn toàn bại lộ ra.
Giờ khắc này, cả hiện trường im lặng phăng phắc. Không một ai dám lên tiếng đánh giá.
Bởi vì khối Dương Chi Bạch Ngọc bại lộ ra, không hề có một chút tạp chất nào. Hơn thế nữa, nó còn mang hình dạng của Lão Thọ Tinh, do tự nhiên tạo thành.
Ngũ quan, hình thể, thậm chí là biểu cảm trên khuôn mặt khối ngọc kia, đều giống Lão Thọ Tinh trong truyền thuyết như đúc.
"Báu vật vô giá." Trần Đạo Văn ngắm nhìn khối ngọc, khẽ cảm thán nói. Những lời này của hắn, hiển nhiên cũng đại biểu cho tâm niệm của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.
PS: Dương Chi Bạch Ngọc hay còn gọi là Bạch Ngọc, Dương Chi ngọc, là một loại nhuyễn ngọc thượng phẩm, cực kì trân quý. Dương Chi Bạch Ngọc đúng theo tên gọi, nó nổi tiếng về màu trắng, và cường độ tinh khiết cao. Nếu có lẫn màu khác trong tổng thể khối ngọc. Sẽ không còn gọi là Dương Chi Bạch Ngọc nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...