Đám người này không biết ở trong bóng tối đang có người âm thầm theo dõi mình. Bọn chúng sôi nổi đi tới một nhà khách sạn gần biển. Trong đó một tên Vu sư Kim Đan kỳ ngoảnh mặt sang nhìn đồng bạn nói: "An Đồ, ngươi nói ở trong khách sạn kia, thật sự là có nữ nhân danh khí sao? Ngươi cũng biết con người của ta, hận nhất chính là bị chơi xỏ ah!"
Gã vu sư tên là An Đồ liền quay đầu lại, thần tình mỉm cười nịnh hót nói: "Sa Nhĩ đại sư, cho dù tôi gan lớn bằng trời cũng không dám lừa gạt ngài nha! Trong khách sạn kia, thật sự là có nữ nhân danh khí, hơn nữa tướng mạo, dáng người, kĩ thuật của các nàng đều thuộc hạng nhất lưu, cam đoan rằng ngài sẽ rất hài lòng."
Vu sư Kim Đan kỳ tên là Sa Nhĩ thỏa mãn cười nói: "Vậy thì tốt. Đêm hôm nay ít nhất cũng phải chơi mười nữ nhân, thẳng cho đến khi trời sáng, đùa chết nữ nhân kia mới thôi! Ha ha ha ha."
Một gã vu sư Kim Đan kỳ khác, ở bên cạnh nói: "Ta đối với nữ nhân danh khí chẳng có bao nhiêu hứng thú, chỉ ưa thích tiểu la lị chưa thành niên mà thôi. Nhất là thời gian hành sự các nàng vừa thống khổ vừa thẹn thùng. Cái loại diễn cảm này, làm cho ta cảm thấy thập phần đã nghiền."
An Đồ vội vàng hồi đáp: "Nạp Đan đại nhân, hôm nay không có biện pháp chuẩn bị món ăn ưa thích của ngài. Nhưng xin hãy yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi kiếm nữ sinh trung học cơ sở, để cho ngài thỏa mãn tột đỉnh."
"Được, được, nhất định, nhất định..." Nạp Đan vu sư hài lòng gật đầu nói.
Năm tên vu sư Kết Đan kỳ khác, cũng đang vây xung quanh Sa Nhĩ cùng Nạp Đan, ha ha cười nói tung hô thượng cấp. Hoàn toàn không biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
Khi tám gã vu sư rời xa phạm vi trang viện gần bờ biển. Dưới tình huống xung quanh không một bóng người, thì Trương Văn Trọng đột nhiên nhẹ quát một tiếng: "Động thủ!"
Bất thình lình hai đạo quang mang sắc bén thoáng hiện, đó là do Trương Văn Trọng phóng xuất ra Âm Dương Nhị Khí Đinh, dùng xu thế sấm sét bắn thẳng về phía Sa Nhĩ cùng Nạp Đan.
Mặc dù kinh biến xuất hiện bất ngờ, nhưng phản ứng của Sa Nhĩ và Nạp Đan vẫn phi thường mau lẹ. Hai người bọn hắn không hẹn mà cùng cắn nát đầu lưỡi, liều mạng hao tổn tu vi, há miệng phun ra hai luồng huyết vụ. Rất nhanh huyết vụ đã ngưng tụ thành thuẫn bài, che chắn ở trước mặt bọn họ.
"Phanh phanh." Hai tiếng nổ lớn vang lên, cứ như vậy ngăn chặn Âm Dương Nhị Khí Đinh phóng tới.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc là kẻ nào mà dám tập kích người của Vu Pháp Liên Minh? Báo hiệu! Phải mau chóng thông báo cho tổ chức biết!" Sa Nhĩ và Nạp Đan không hẹn mà cùng xuất hiện một cái ý niệm như vậy ở trong đầu. Nhưng bọn hắn còn chưa kịp có hành động gì, thì hai chiếc Âm Dương Nhị Khí Đinh đã phá thủng thuẫn bài, tiếp tục bắn về phía bọn hắn. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Đáng chết." Sa Nhĩ cùng Nạp Đan cực kì hoảng sợ, muốn tránh né thế công. Nhưng ngay lúc đó, một cơn đau nhức từ trên cổ bọn hắn lập tức truyền ra. Hai người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhịp hô hấp trở nên khó khăn, cả người vô lực khụy ngã xuống dưới mặt đất.
Từ lúc phát sinh chiến đấu, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra khoảng hai giây thời gian. Tám gã Vu sư ngay cả đến lúc chết cũng không hiểu, đến tột cùng thì kẻ nào to gan, dám động thủ tập kích người của Vu Pháp Liên Minh.
Trong tám gã Vu sư thiệt mạng, có hai tên Kim Đan kỳ và hai tên Kết Đan kỳ là do Trương Văn Trọng xử lý. Ngoài ra, bốn gã Kết Đan kỳ khác, thì phân biệt chia cho bốn người Béo hòa thượng giải quyết.
Hiển nhiên bốn người Béo hòa thượng không phải lần đầu tiên sát nhân, nên vẻ mặt tương đối bình thản. Vũ Văn Hà chỉ vào đống thi thể trên mặt đất, khẽ cau mày hỏi: "Tám cỗ thi thể này xử lý như thế nào? Ném xuống biển sao? Cũng không nên để nguyên tại hiện trường như thế này được."
"Giao cho ta xử lí." Trương Văn Trọng nói xong, liền vung tay lên, đem tám cỗ tử thi thu vào trong Càn Khôn Hồ, giao cho năm con độc yêu giải quyết.
Đêm hôm đó, Trương Văn Trọng cùng bốn người Béo hòa thượng tiềm phục ở bên ngoài trang viện gần biển, trước sau tập kích tổng cộng khoảng ba mươi tên Vu sư. Bởi vì quá trình chiến đấu chỉ diễn ra trong vòng khoảng hai ba giây thời gian, khiến cho đám Vu sư không kịp báo hiệu. Thế nên, thủy chung đám Vu sư ở trong trang viện, đều không hề hay biết đối với sự kiện lần này.
Thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, bởi vì không thể liên lạc được với mấy gã Vu sư Kim Đan kỳ, nên nhân vật thượng tường của Vu Pháp Liên Minh mới nhận ra được tình huống dị thường.
Trong một góc vườn cây trái nhiệt đới tại trang viện, một gã Vu sư toàn thân trên dưới xăm trổ đồ án, hoa văn quỷ dị đầy người vừa mới làm phép xong. Đừng nhìn bề ngoài của hắn giống côn đồ xã hội đen. Nhưng trên thực tế, hắn lại là một trong sáu Vu sư có tu vi Nguyên Anh kỳ của hội Vu Pháp Liên Minh.
"Thế nào rồi đại sư La Lan, tìm được ba mươi người mất tích kia không?" Gã ngồi ở bên cạnh đó mở miệng hỏi. Người này chính là Đỗ Mạn, đêm qua Trương Văn Trọng tìm mãi không thấy đâu cả.
"Bọn họ đều chết hết rồi." La Lan vu sư thở dài nói.
"Cái gì? Đã chết rồi ư? Ba mươi người toàn bộ đều chết? Chuyện này không thể nào?" Đỗ Mạn vô cùng khiếp sợ, thất thanh kinh hô: "Đến tột cùng thì kẻ nào dám chống đối Vu Pháp Liên Minh chúng ta chứ?"
La Lan trầm ngâm một lúc sau, nói: "Liệu có phải hung thủ chính là cái tên Trương Văn Trọng kia không?"
"Rất có thể chính là hắn! Đáng giận, cái tên đáng chết này thực lớn mật, ta còn chưa đi tìm hắn gây phiền phức, hắn đã chạy tới cửa, còn giết chết ba mươi thành viên trong Vu Pháp Liên Minh. Nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, Vu Pháp Liên Minh làm sao còn có thể ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ đây!" Trong cơn giận dữ, Đỗ Mạn nghiến răng nghiến lợi truyền đạt mệnh lệnh: "Vận dụng tất cả lực lượng, mau chóng triển khai tìm tòi tung tích của Trương Văn Trọng! Ngoài ra, thông báo cho mọi người ở trong trang viện biết, trước khi chưa tìm thấy Trương Văn Trọng, tất cả đều ngoan ngoãn ở trong trang viện cho ta!"
"Dạ." Hai tên đệ tử đứng khom lưng ở phía sau, vội vàng dựa theo phân phó của hắn mà đi làm, không dám có một chút lãnh đạm.
La Lan nhíu mày nói: "Đỗ Mạn đại sư, thành viên trong hội Vu Pháp Liên Minh đều tự do quen rồi. Ngài bắt bọn hắn chờ đợi ở trong trang viên, chỉ sợ là sẽ khiến cho lòng người bất mãn."
Đỗ Mạn hừ lạnh nói: "Bất mãn? Bọn hắn có bản lĩnh gì đây? Được rồi, nếu kẻ nào muốn chết, vậy thì cứ để cho hắn ra ngoài dạo chơi đi."
La Lan trầm ngầm một hồi. Theo sau, đột nhiên trong mắt hiện ra một tia quang mang âm lệ, hắn trầm giọng nói: "Kì thật, chúng ta có thể tương kế tựu kế. Dùng chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi...vừa vặn giải quyết được tên Trương Văn Trọng kia."
Đỗ Mạn hai mắt sáng ngờ, vội vàng truy vấn: "La Lan đại sư, ý của ngài là...?"
La Lan vẫy tay ra hiệu cho Đỗ Mạn ghé tai đến gần...Hai người bọn chúng xì xầm bàn tán cùng nhau.
"Tốt lắm, tốt lắm." Mặc dù ngoài miệng khen hay, nhưng ở trong lòng Đỗ Mạn cũng hận nghiến răng nghiến lợi, thầm nói: "Hừ, ngươi dám nhân cơ hội này áp chế ta. Ngươi chờ đó, khi nào ta luyện hóa xong Vạn Yêu Sách Đồ, ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau."
Rất nhanh một ngày mới lại trôi qua, màn đêm tiếp tục bao trùm thành phố Penang. Trương Văn Trọng và bốn người Béo hòa thượng, vẫn dựa vào tác dụng của Tàng Thân Phù, âm thầm xâm nhập tới trang viện gần biển.
Thoạt nhìn trang viện cùng thường ngày giống nhau, năm người bọn hắn cũng không phát hiện ra điểm nào dị thường.
Trương Văn Trọng cùng bốn người Béo hòa thượng đợi không quá bao lâu, thì có một nhóm khoảng bảy tám Vu sư, toàn thân tràn ngập tửu khí, vừa cười vừa nói rôm rả đi ra khỏi trang viện. Nhìn bộ dạng của bọn chúng, hơn phân nửa là muốn đi kiếm gái giải sầu.
Tam Si thấy thế khẽ cười lạnh, nhỏ giọng nói: "Bọn người kia, quả thực là muốn chết rồi đây."
Bất quá, ngay khi bốn người Tam Si chuẩn bị, âm thầm triển khai tấn công, thì thanh âm của Trương Văn Trọng liền vang lên ở bên tai bọn hắn: "Đợi một chút, có vấn đề!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...