"Ngươi nói kẻ hại chết tam đệ là ta...đợi...đã...miệng lưỡi của ngươi quả nhiên là sắc bén như dao, rõ ràng là không có hảo tâm, đang tính toán châm ngòi ly gián cả nhà chúng ta!" Triệu Nguyên Mông cười lạnh nói: "Người nào trong Triệu gia chúng ta chẳng biết, quan hệ giữa ta và tam đệ tương đối tốt. Cho dù ta có điên tới mức nào, tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ hại chết tam đệ. Huống chi, thủy chung ta đều ở bên cạnh cha ta, nhất cử nhất động đều nằm trong mắt của cha ta. Nếu quả thật hung thủ hại tam đệ chính là ta, như thế nào cha ta lại không phát hiện ra đây?"
"Trương tiên sinh, anh không nhầm đó chứ?" Triệu Tín Chương cũng không tin cái chết của Triệu Nguyên Bản có quan hệ đến Triệu Nguyên Mông, khẽ cau mày nói: "Nguyên Mông cùng Nguyên Bản là huynh đệ tình thâm, hơn nữa sau khi đến Ung Thành, nó thủy chung không rời tôi nửa bước. Vô luận động cơ gây án hay là thời gian, nó đều không có. Tại sao anh dám khẳng định, kẻ hại chết Nguyên Bản chính là nó đây chứ?"
Lúc này, tất cả đệ tử Triệu gia đã vây quanh phòng khám xã khu, tuy rằng bọn hắn im lặng không nói gì, nhưng là đang dùng ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng. Hiển nhiên, bọn chúng nghĩ rằng, Trương Văn Trọng đang tìm cách vu không Triệu Nguyên Mông, muốn nhân cơ hội này châm ngòi quan hệ nội bộ Triệu gia. Nếu không phải vì Triệu Tín Chương chủ trì nơi này, chỉ sợ với lửa giận ngút trời, bọn hắn sớm đã xông lên tấn công Trương Văn Trọng rồi.
Trương Văn Trọng bình tĩnh giải thích: "Lúc ban đầu, tôi cũng không có hoài nghi Triệu Nguyên Mông. Nhưng khi tôi nói, nguyên nhân cái chết của Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu vị đệ tử Triệu gia là do thuốc mất nước và thuốc lợi tiểu gây nên. Lúc đó trong mắt Triệu Nguyên Mông lóe lên một tia đắc ý, do vậy mới khiến tôi hoài nghi hắn! Thông qua một phen quan sát tỉ mỉ, cuối cùng tôi dám khẳng định, kẻ hại chết Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia, chính là hắn!"
Triệu Nguyên Mông vẻ mặt ủy khuất, phẫn nộ quát lớn: "Nói hươu nói vượn! Sao ta có thể đắc ý chứ? Họ Trương kia, vì cái gì ngươi muốn vu khống hãm hại ta? Còn châm ngòi quan hệ nội bộ Triệu gia chúng ta, đối với ngươi có chỗ gì tốt?"
Trương Văn Trọng cũng chẳng thèm quản tới Triệu Nguyên Mông, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó nói: "Ngươi nuôi một con chó cái màu đen, thể trạng to lớn, trông rất uy vũ phải không?"
Những lời này vừa ra khỏi miệng Trương Văn Trọng, trên mặt Triệu Nguyên Mông liền xuất hiện một tia biểu tình khiếp sợ. Mà ngay cả Triệu Tín Chương cũng cảm thấy kinh nghi, dò hỏi: "Nguyên Mông quả thực có nuôi một con chó như vậy, làm sao Trương tiên sinh lại biết được?"
Trương Văn Trọng bình tĩnh nói: "Triệu tiên sinh, dù gì thì ông cũng là Tu Chân giả, chẳng lẽ ông thật sự không biết, con chó hắn nuôi dưỡng, không phải là giống chó bình thường hay sao?"
Trên mặt Triệu Tín Chương thoáng xuất hiện một tia xấu hổ. Bởi vì từ trước đến nay, thủy chung hắn vẫn nghĩ, thú nuôi của Triệu Nguyên Mông chỉ là một con chó bình thường. Bất quá hiện tại xem ra, sự tình hẳn là không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn rồi.
Sau khi bình ổn lại tâm tình, Triệu Tín Chương cẩn thận dò hỏi: "Trương tiên sinh, ý của anh là...?"
"Xem ra, quả nhiên là ông không biết rồi." Trương Văn Trọng lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, mới nói: "Thú nuôi của hắn không phải là giống chó, mà chính là Họa Đấu!"
"Anh nói cái gì? Con chó kia chính là Họa Đấu sao?" Triệu Tín Chương thất thanh kinh hô.
Họa Đấu trong miệng Trương Văn Trọng chính là một con yêu thú, mang ngoại hình tương tự như giống chó mực. Nó có khả năng phun ra hỏa diễm cực nóng. Trong truyền thuyết xa xưa, nó luôn luôn là vật tượng trưng cho những vụ hỏa hoạn cùng đen đủi.
Ngay khi Triệu Tín Chương thất thanh kinh hô, thì Triệu Nguyên Mông đứng ở ngoài cửa phòng truyền dịch, sắc mặt cũng đại biến. Tuy rằng hắn cố gắng khôi phục tâm tình, nhưng cước bộ đã âm thầm dịch chuyển vị trí, muốn thừa dịp mọi người còn đang kinh hoàng, mau chóng rời khỏi nơi này. Bạn đang đọc truyện được tại
Bất quá, hắn vừa di chuyển khoảng mấy bước chân, thì lại đứng im không dám nhúc nhích. Bởi vì Tô Hiểu Hồng ở bên cạnh Trương Văn Trọng, đã rút khẩu Desert Eagle ra, chĩa họng súng đen ngòm thẳng vào đầu Triệu Nguyên Mông. Chỉ cần Triệu Nguyên Mông còn dám dịch chuyển, nàng lập tức sẽ bóp cò không một chút do dự.
Trương Văn Trọng chẳng thèm quản đến Triệu Nguyên Mông, mà nhẹ bước tới trước thi thể của Triệu Nguyên Bản, trầm giọng nói: "Kì thật, cái chết của Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia, cũng không phải do thuốc lợi tiểu gây nên, mấy thứ này chỉ dùng để che mắt chúng ta thôi. Bởi vì tất cả những người chết đều là Tu Chân giả, dưới tình huống mất nước, tiêm thuốc lợi tiểu vào trong cơ thể, tuy rằng sẽ trí mạng, nhưng tuyệt đối không thể chết nhanh như vậy được. Nữ y tá kia mới nói, đây là bình nước muối đầu tiên, hơn nữa mới truyền được nửa bình, thời gian này, chưa thể gây tử vong cho mười bảy người này được!"
Triệu Tín Chương do dự nói: "Trương tiên sinh, ý của anh là muốn nói, cái chết của Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia có liên quan đến con súc sinh Họa Đấu kia?"
"Đúng vậy." Trương Văn Trọng gật đầu khẳng định. Theo sau nhấc cánh tay của Triệu Nguyên Bản lên, để phần nách hiển lộ ra trước mặt mọi người, trầm ngâm nói: "Cái chết của Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia, trên thực tế là do trúng Họa Đấu Viêm Độc mà tử vong. Khi trúng phải Họa Đấu Viêm Độc, người ta cũng sẽ gặp triệu chứng mất nước quá độ mà chết đi, tương tự như Thao Thủy Cửu Qyết. Điểm phân biệt duy nhất, chính là người trúng Họa Đấu Viêm Độc, ở sườn nách bên phải sẽ xuất hiện một khối u màu xanh chàm. Các ngươi xem đi, ở sườn nách bên phải của Triệu Nguyên Bản, có một vết ban màu xanh chàm kì lạ. Nếu các ngươi còn không tin, có thể kiểm tra sườn nách của những thi thể khác, nhìn xem có vết ban tương tự như thế này tồn tại hay không?"
Triệu Tín Chương sắc mặt âm trầm, nhìn đám đệ tử Triệu gia phân phó: "Các ngươi mau đi kiểm tra thử xem."
"Tuân lệnh." Đám đệ tử Triệu gia trầm giọng đáp, nhanh chân bước tới trước mười sáu thi thể. Dựa theo phương pháp của Trương Văn Trọng, kiểm nghiệm ở sườn nách bên phải, quả nhiên tại sườn nách của mười sáu thi thể đệ tử Triệu gia, đều xuất hiện vết ban màu xanh chàm giống nhau.
Chứng kiến tình cảnh này, Triệu Tín Chương không kiềm chế nổi tức giận, vươn tay chỉ thẳng vào Triệu Nguyên Mông, lớn tiếng quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt thằng súc sinh này trói lại cho ta!"
"Dạ." Chúng đệ tử Triệu gia đồng thanh kinh hô, cầm theo dây thừng chuyên môn dùng để bắt trói Tu Chân giả, đem Triệu Nguyên Mông trói chặt xuống. Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, toàn bộ quá trình lúc này Triệu Nguyên Mông lại chẳng thèm chống cự, tùy tiện để cho đám đệ tử Triệu gia trói mình vào.
Triệu Nguyên Mông quỳ dưới sàn nhà, nhưng hắn lại bình tĩnh phá lệ, thậm chí cái loại bình thản này khiến cho người ta cảm thấy sởn gai ốc. Hắn nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Ta rất hiếu kì, làm sao ngươi biết ta nuôi một con Họa Đấu? Tựu ngay cả trên dưới trăm người trong gia tộc, không một ai biết con chó đen kia chính là Họa Đấu. Ngươi chỉ là một nhân loại, từ đâu mà biết được?"
"Đừng quên ta là một thầy thuốc Đông y." Trương Văn Trọng cười nhạt, hồi đáp: "Đông y chú trọng tứ chẩn, gồm vọng văn vấn thiết. Dựa vào đó mà ta xác định vật nuôi của ngươi là một con Họa Đấu. Trước hết, ở trên người của ngươi, luôn phảng phất ra một luồng chân khí Họa Đấu, tuy rằng nó vô cùng thưa thớt, rồi lại bị túi hương ngươi mang bên mình che giấu, nhưng ta vẫn nhận ra sự tồn tại của nó. Ngoài ra, màu da xương gò má trên mặt ngươi, rõ ràng đỏ tươi hơn những chỗ khác, đây chính là phản ứng sinh ra sau khi tiếp xúc lâu dài với yêu thú Họa Đấu. Kết hợp hai nghi vấn này, ta mới dám xác định là người đang nuôi dưỡng một con Họa Đấu. Theo ánh mắt đắc chí lúc trước của ngươi, ta tiếp tục suy luận, Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia là do ngươi hại chết."
Triệu Nguyên Mông bừng tỉnh đại ngộ, theo sau ảo não thở dài một tiếng, nói: "Kế hoạch này của ta đã lừa được toàn bộ mọi người trong Triệu gia. Nhưng thật không ngờ, lại không gạt được một tên người trần mắt thịt như nhà ngươi. Ý trời, đây quả nhiên là ý trời ah!"
Cố gắng kiềm chế cơn tức giận thấu trời, Triệu Tín Chương nâng bàn tay đang run rẩy, chỉ vào Triệu Nguyên Mông, chất vấn: "Nguyên Mông, tại sao mày lại làm như vậy? Tình cảm giữa anh em tụi mày, không phải vẫn luôn rất tốt sao? Vì cái gì? Vì cái gì mày ác độc như thế."
Ngẩng mặt lên nhìn Triệu Tín Chương, diễn cảm của Triệu Nguyên Mông không có chút nào áy náy, gã hừ lạnh nói: "Tất cả những chuyện này, còn không phải đều là do ông sao? Đừng tưởng tôi không biết gì, ông muốn lựa chọn giữa lão nhị và lão tam, tìm ra một người đảm nhiệm chức vị gia chủ đời kế tiếp. Hừ, Triệu Nguyên Mông tôi dù gì cũng là con trưởng, hơn nữa một thân tu vi mạnh hơn hẳn bọn chúng, ông lại chẳng thèm nhìn tôi vào trong mắt! Thứ gì tôi không đoạt được, kẻ khác cũng đừng hòng muốn đoạt được, cho nên tôi mới nhân cơ hội này, giết chết Triệu Nguyên Bản, vốn trong nội dung vở kịch này, kẻ bị tình nghi sẽ là Triệu Nguyên Đăng. Kể từ đó, chức vị gia chủ đời kế nhiệm sẽ rơi vào trong tay tôi. Bất quá, không ngờ rằng giữa được lại gặp phải một tên Trình Giảo Kim xông ra chém giết, phá hỏng kế hoạch chu toàn của tôi!"
"Mày...mày..." Triệu Tín Chương tức giận nói: "Vì một chức gia chủ, mà mày dám ra tay sát hại huynh đệ đồng môn! Uổng công ta trước kia vẫn còn tưởng rằng, tâm tính của mày thiện lương thành thật, không nghĩ được, lòng dạ của mày lại ác độc đến mức như vậy."
Triệu Nguyên Mông hừ nói: "Giai Âm từng nói, ở trên đời này, sống lương thiện thành thật quá sẽ bị người ta khi dễ. Chỉ có ác nhân, người xấu, mới nhanh đạt được thành công, mới có thể sống tiêu diêu khoái hoạt!"
"Giai Âm?" Triệu Tín Chương nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra chính là con tiện nhân kia đã dạy hư ngươi rồi! Sớm biết vậy, ngày trước ta không nên đồng ý hôn sự của hai đứa tụi bay! Hừ, chờ sau khi ta quay lại Tượng quận, nhất định sẽ băm thây nó ra thành vạn đoạn."
Đột nhiên Triệu Nguyên Mông nở nụ cười lạnh, tiếng cười quỷ dị làm cho người ta dựng đứng lông tóc: "Ông muốn băm thây Giai Âm thành vạn đoạn sao? Ha ha, chỉ sợ ông không có cơ hội đó nữa rồi! Bởi vì, ngày hôm nay các ngươi đều sẽ chết ở nơi đây! Một kẻ cũng đừng mong trốn thoát...!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...