Trương Văn Trọng tay cầm ly trà thơm đang bốc hơi, ngồi trên ghế ngay khu nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, kỳ thực chỉ là một phòng học lớn được chọn ra, sau đó trải một ít chăn đệm trên mặt đất, miễn cho việc nằm trên sàn ngay cuối thu sẽ bị cảm lạnh, dù sao hiện tại khí trời lạnh giá, mặt sàn cement đông lạnh như băng tuyết, nếu như trực tiếp nằm ngủ, tám chín phần mười sẽ cảm mạo.
Tuy rằng khu nghỉ ngơi rất đơn sơ, thế nhưng ngay thời kỳ phi thường, có được một khu nghỉ ngơi rốt cục đã không tệ. Chí ít, nhân viên y tế ở lại nơi này đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhân viên y tế ở chung một khu nghỉ ngơi với Trương Văn Trọng, có chút người đang ngốn ngấu ăn cơm, công tác với cường độ cao cả một buổi tối đến một buổi sáng làm cho bọn họ không chỉ mệt mỏi vô cùng, đồng thời rất đói, cho nên khi ăn cơm cũng không quan tâm đến dáng vẻ mà chỉ điền cho no bụng. Mà càng nhiều người, đã sớm ngủ say sưa, một cuộc chiến đấu căng thẳng kéo dài cả đêm, tinh lực của bọn họ tổn hao cực kỳ nghiêm trọng, phải cần có một giấc ngủ để bù đắp. Thế cho nên có rất nhiều người, vừa mới đi vào khu nghỉ ngơi, liền ngã đầu ngủ ngay. Mà còn có một ít người, còn đang ăn cơm, không ngờ buông đũa ngã mình ngủ liền tại chỗ, những tiếng ngáy vang dội không ngừng từ trong xoang mũi của họ truyền ra.
Bọn họ đích thật đã quá khổ cực!
Lúc này Tô Hiểu Hồng đang ngồi bên người Trương Văn Trọng, nhưng nàng không ăn gì, cũng không ngủ, mà đang khoanh chân ngồi, bắt đầu vận chuyển Huyền Nữ Chân Kinh do Trương Văn Trọng dạy cho nàng, tranh thủ thời gian củng cố niệm lực cảm kích được cường hóa nên thăng lên tu vi Kết Đan trung kỳ.
Từ sau khi nghe lời giảng thuật của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng biết được tu vi của nàng chỉ trong một đêm đột nhiên tăng mạnh, nhưng tu vi không phải khổ tu mà có được, cho nên phải tiêu hao một phen tinh lực đúng lúc củng cố cho vững chắc, bằng không sau này tu vi xuất hiện việc tháo lui là chuyện nhỏ, nếu rước lấy tâm ma, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma hoặc rơi vào tà đạo, đó mới là kết quả đáng sợ nhất!
Lúc này Tô Hiểu Hồng vận chuyển Huyền Nữ Chân Kinh, không có dị tượng gì sản sinh, cho nên những nhân viên y tế đang ngủ chung quanh, tự nhiên không có ai hoài nghi. Chỉ cho rằng Tô Hiểu Hồng khoanh chân ngồi như thế chỉ vì đang luyện tập yoga mà thôi.
Trương Văn Trọng không giống Tô Hiểu Hồng, vận chuyển Y Giám Tâm Kinh để củng cố tu vi, lúc này hắn còn đang cực lực áp chế tu vi của chính mình, rất sợ không cẩn thận tu vi lại thăng lên Nguyên Anh kỳ, làm cho hắn không kịp chuẩn bị nên không thể tạo ra được nguyên anh siêu cường hơn người tu chân khác. - .
Cho nên lúc này hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, tay cầm ly trà thơm, đang uống từng ngụm nhỏ.
Ngay thời gian này, Trương Văn Trọng chợt nhìn thấy có một nhân viên y tế lấy ra điện thoại di động, gọi điện thoại báo bình an cho người nhà, hắn đột nhiên nhớ tới chính mình cũng phải gọi điện báo bình an cho người nhà và bạn bè. Lại nghĩ, khi biết được chuyện xảy ra trong Đại Học Thành, bọn họ hẳn đang phi thường lo lắng cho mình a?
Nhưng Trương Văn Trọng không giải thích được, vì sao từ đêm qua đến bây giờ không có một người nào gọi điện thoại cho hắn nha?
Ngay trong lúc chần chờ không giải thích được, Trương Văn Trọng đưa tay vào túi lấy ra điện thoại, vừa nhìn lên màn hình thấy dấu tắt âm thanh, lúc này hắn mới bừng tỉnh hiểu được, bật cười nói: "Hèn chi từ tối qua tới giờ không nghe điện thoại reo, nguyên lai từ tối đuổi bắt Bộ Bằng, mình cũng đã tắt âm thanh." Lắc đầu, hắn lại bấm điện thoại, không ngờ có hơn một trăm cuộc điện thoại gọi tới! Ở trong đó, nhiều nhất là Vưu Giai và chị của hắn Vương Hân Di. Hai người cộng lại đã hơn phân nửa số người gọi tới. Còn có Trương Trạch Thụy, Đàm Thanh, Tôn Nguy, cùng với Diệp Chân bạn học ngày xưa ngồi cùng bàn đã từng gọi lại cho hắn nhiều lần. Ngoài ra còn có rất nhiều dãy số xa lạ, không biết là ai gọi tới.
Ngoại trừ hơn một trăm cuộc điện thoại gọi tới, còn có rất nhiều tin nhắn gởi tới. Nội dung của tin nhắn, đại khái hỏi thăm tình huống của hắn, cùng với việc vì sao hắn không tiếp điện thoại, đồng thời còn dặn dò hắn khi nhận được điện thoại hay tin nhắn thì nhanh chóng gọi lại cho bọn họ, dù bận không nói chuyện được, nhưng vẫn mong hắn có thể nhắn tin trở lại cho họ có thể an tâm.
Nhìn những cuộc điện thoại cùng tin nhắn quan tâm, khóe miệng Trương Văn Trọng hơi nhếch lên, mỉm cười lẩm bẩm: "Cảm giác có người quan tâm lo lắng cho mình thật đúng là rất tốt."
Vui vẻ thì vui vẻ, Trương Văn Trọng cũng không muốn để người nhà và bạn bè quá mức quan tâm lo lắng cho mình, cho nên hắn cũng không chậm trễ thời gian, lập tức liền gọi điện thoại.
Đầu tiên, Trương Văn Trọng gọi điện cho Trương Trạch Thụy. Điện thoại vừa reo được hai tiếng liền chuyển được, đầu kia điện thoại im lặng khoảng một hai giây, vang lên thanh âm có chút run của Trương Trạch Thụy: "Là...là Văn Trọng sao?" Sau nhiều lần cùng Vương Hân Di gọi điện cho Trương Văn Trọng cũng không có kết quả, nói Trương Trạch Thụy không lo lắng cũng chỉ là giả, nhất là thân thể con trai xưa nay vốn không tốt lắm, vạn nhất bị nhiễm ôn dịch thì làm sao bây giờ? Tuy rằng hắn rất duy trì cứu trị bệnh nhân bị nhiễm ôn dịch, thế nhưng hắn không thể không lo lắng cho con trai. Cho nên khi nhận được điện thoại Trương Văn Trọng gọi về, hắn thậm chí còn có chút sợ, cuộc điện thoại gọi tới có phải nhắn nhủ tin tức xấu với gia đình của họ hay không?
"Cha, là con." Trương Văn Trọng tuy rằng không biết trong lòng Trương Trạch Thụy đang suy nghĩ điều gì, nhưng liền trả lời ngay.
Nghe thanh âm dồi dào hữu lực mười phần của Trương Văn Trọng, Trương Trạch Thụy bên đầu kia điện thoại rõ ràng thở ra một hơi, vội vàng thân thiết dò hỏi: "Con không sao chứ? Con có khỏe không?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Không có việc gì đâu, rất khỏe, lúc trước bận quá nên tắt âm thanh điện thoại, vẫn không nhận được điện thoại mọi người gọi tới, thẳng đến lúc này được thay phiên xuống nghỉ ngơi, mới nhìn thấy điện thoại và tin nhắn của mọi người, cho nên liền gọi về ngay, làm mọi người lo lắng, con thật xin lỗi."
"Nguyên lai là như vậy." Trương Trạch Thụy bừng tỉnh hiểu ra, sau đó liên thanh nói: "Chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi, hà tất phải nói lời xin lỗi gì chứ? À, được rồi, Văn Trọng, hiện tại tình huống khu ôn dịch có tốt không? Tình huống đã được khống chế rồi chứ?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Yên tâm đi cha, trải qua sự nỗ lực của mọi người, tình huống ôn dịch tạm thời đã được khống chế. Tin tưởng không cần bao lâu, trận ôn dịch lần này xem như có thể kết thúc."
Đang nói, Trương Văn Trọng đột nhiên nghe được thanh âm hổn hển của Trương Trạch Thụy bên kia: "Vậy là tốt rồi...ai, nha đầu kia làm gì đây? Cha còn chưa nói xong, sao con lại giật điện thoại chứ? Uy, uy, con đừng giật nha, trả lại cho cha a..."
Rất nhanh, bên kia điện thoại đổi lại thành thanh âm của Vương Hân Di. Cũng giống như Trương Trạch Thụy, Vương Hân Di đầu tiên thân thiết hỏi thăm tình huống thân thể hắn, sau đó lại dặn dò hắn phải chú ý nghỉ ngơi, không nên vì quá mức bận rộn mà quên ăn, còn nói "người là thiết, cơm là sắt", bị nàng nói lật qua lật lại hết mấy lần. Tuy rằng có chút lải nhải, nhưng loại lải nhải này làm Trương Văn Trọng cảm giác được sự quan tâm của nàng, cảm giác được sự ấm áp của gia đình. Cho nên từ đầu tới cuối, hắn đều mỉm cười ậm ừ nói chuyện với Vương Hân Di, cũng không có chút phiền táo hoặc chán ghét.
Vương Hân Di nói một hồi, lại thay đổi thành Trương Thành Quý lải nhải với Trương Văn Trọng, cuối cùng ngay cả dì Tiễn cũng dặn dò hắn vài câu trong điện thoại.
Cuộc điện thoại này, rốt cục gọi suốt hai mươi phút. Sau khi cắt đứt điện thoại, trong lòng Trương Văn Trọng tràn đầy hạnh phúc nồng đậm, đây là loại hạnh phúc được người nhà quan tâm nhớ mong.
Sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Vưu Giai.
"Trọng ca, anh khổ cực rồi, bây giờ còn bận sao?" Vưu Giai dò hỏi. Trước khi Trương Văn Trọng gọi điện thoại tới, sự lo lắng của nàng cũng không ít hơn Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di bọn họ. Chỉ bất quá khi nghe Trương Văn Trọng gọi điện thoại tới, tâm tình vốn đang sầu lo của nàng nhất thời liền an bình xuống tới.
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Hoàn hảo, vừa được thay phiên đi nghỉ ngơi một lát."
Tuy rằng rất muốn trò chuyện với Trương Văn Trọng, tuy rằng trong lòng rất không muốn cúp máy, thế nhưng bởi vì suy nghĩ cho hắn, Vưu Giai đành nói: "Đã như vậy anh nên nghỉ ngơi hay ngủ một lát đi, khôi phục chút thể lực và tinh lực, đừng để mình mệt đến chết đó."
Trương Văn Trọng dựa lưng trên vách tường băng lãnh, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, anh không mệt lắm. Giai Giai, hiện tại em có bận không? Nếu như thong thả, nói chuyện với anh một chút, đột nhiên anh rất muốn nghe thanh âm của em."
"Ân, em đang rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian nói chuyện với anh." Vưu Giai đáp, đồng thời nàng nhẹ nhàng khép lại hồ sơ trước mặt, đồng thời phất tay cho quản lý các bộ môn đang ngồi trong phòng làm việc cho họ lui ra ngoài, mới dò hỏi: "Trọng ca, anh có gọi điện cho ông nội và bác trai, còn có chị Hân Di báo bình an chưa?
Trương Văn Trọng đáp: "Anh đã gọi qua."
"Vậy là tốt rồi, em nghĩ họ rất lo lắng cho anh. Điện thoại của anh sẽ giúp tâm tình khẩn trương của họ thoải mái hơn nhiều." Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới một việc, nhanh miệng nói: "À, được rồi, em đã qua con đường của tập đoàn Vưu thị ở hải ngoại mua một nhóm thuốc vắc xin cùng thuốc men khác, đang dùng máy bay thuê bao chuyển đến Ung Thành, hi vọng có thể góp một phần lực giúp mọi người."
Trương Văn Trọng thốt lời tận trong nội tâm: "Cảm ơn."
Vưu Giai cười khẽ, sẵng giọng: "Giữa anh và em, còn cần gì phải nói cảm ơn?"
Hai người cứ thế trò chuyện qua điện thoại, hàn huyên gần nửa giờ mới cắt đứt điện thoại.
Sau đó Trương Văn Trọng gọi cho Đàm Thanh, Diệp Chân cùng Tôn Nguy, báo bình an cho họ biết, ba người nhận được điện thoại của hắn tâm tình đều có vẻ kích động, nhất là Diệp Chân, trong thanh âm còn mang theo tiếng nức nở. Mà mấy cuộc điện thoại xa lạ, sau khi suy nghĩ một thoáng, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng không để ý đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...