Bọn hắn chợt nghe được tiếng vỗ tay như sấm, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt lộ ra vẻ tò mò cường liệt.
Một nhân viên công tác đã sớm chờ ngay bên cạnh, lúc này bước nhanh tới bên người Trương Văn Trọng, đưa một microphone tùy thân giao vào trong tay hắn, đồng thời cùng Tô Hiểu Hồng giúp hắn đeo lên. - .
Sau khi thử xong hiệu quả âm thanh, Trương Văn Trọng mỉm cười nhìn xuống bên dưới nói: "Nói thật ra, tôi thực sự không ngờ hôm nay lại có nhiều người đến đây nghe tôi giảng bài. Tôi vốn tưởng rằng, có được một hai trăm người đến nghe giảng bài cũng đã quá tốt, nhưng không hề ngờ tới, mọi người lại đến đây đông đủ như vậy. Tôi cảm thấy rất ngoài ý muốn, rất kinh ngạc, cũng rất cao hứng. Đồng thời còn cảm thấy cảm động. Cho nên trước khi chính thức vào bài giảng, tôi phải nói một tiếng "cảm ơn" với mọi người."
"Ba ba ba ba..." Tiếng vỗ tay vừa ngừng lại, lúc này lại vang vọng lên lần thứ hai, tiếng vỗ tay như tiếng sấm làm lỗ tai mọi người cũng thấy đau, nhưng bọn họ vẫn vỗ thật mạnh, bởi vì chỉ có như vậy mới biểu đạt được sự kích động trong lòng bọn họ.
Cho tới bây giờ chỉ có học sinh cảm ơn thầy cô giáo giảng bài, chưa từng có thầy cô giáo cảm ơn học sinh đến nghe bài giảng. Huống chi nhưng học sinh này đều xem Trương Văn Trọng như thần tượng, cho rằng hắn là mục tiêu cho bọn họ phấn đấu cùng học tập. Lúc này nghe được thần tượng nói hai chữ "cảm ơn", bọn họ làm sao không kích động?
Tiếng vỗ tay kéo dài không thôi, cuối cùng Trương Văn Trọng phải giơ tay ngăn cản, hắn vừa cười vừa nói: "Được rồi, mọi người không nên vỗ tay nữa, bằng không bài giảng hôm nay không thể tiếp tục được rồi."
Trong tiếng cười vang đầy thiện ý của các sinh viên, hắn cầm một viên phấn, xoay người lại viết lên bảng đen mấy chữ: "Âm Dương học thuyết" cùng "Ngũ Hành học thuyết", tám chữ lớn vô cùng phiêu dật.
Ngón trỏ tay phải của Trương Văn Trọng nhẹ nhàng bắn ra, viên phấn thật chuẩn xác rơi xuống hộp, sau đó hắn chỉ lên tám chữ trên bảng, nói: "Trước đây tôi từng giảng qua Tinh Khí học thuyết, nếu như bạn học nào chưa nghe qua bài giảng đó, có thể xem lại trên online. Ngày hôm nay tôi sẽ không giảng lại nội dung hôm đó nữa. Bài hôm nay tôi giảng, vẫn là lý luận cơ sở Đông y. Có thể nói là hòn đá tảng của Đông y, chính là Âm Dương học thuyết cùng Ngũ Hành học thuyết."
Khi Trương Văn Trọng bắt đầu giảng bài, vô luận là sinh viên ngồi bên trong hội trường hay bên ngoài, đều mở ra notebook, chuẩn bị ghi lại toàn bộ quá trình giảng bài của hắn. Ngoài ra, còn có không ít sinh viên lấy ra máy quay phim, hay thiết bị ghi âm để ghi lại buổi giảng của Trương Văn Trọng, để thuận tiện về sau đem ra ôn tập.
Vốn nhìn thấy tràng cảnh đổ xô đến hội trường để nghe giảng bài, mấy giáo thụ người Hàn còn tưởng rằng hắn sẽ truyền thụ nội dung cao thâm gì, cũng không có ngờ tới, hắn lại giảng lý luận cơ sở Đông y về Âm Dương học thuyết và Ngũ Hành học thuyết.
Mấy giáo thụ người Hàn không hẹn mà cùng bĩu môi, vẻ mặt thần tình chẳng đáng cùng hèn mọn, đều nhỏ to thì thầm: "Tôi còn cho rằng hắn sẽ giảng về học thuyết cao thâm gì, nguyên lai chỉ là học thuyết cơ sở như Âm Dương học thuyết và Ngũ Hành học thuyết hay sao?"
"Thực sự là không ngờ, một khóa giảng cơ sở lý luận không ngờ cũng có thể hấp dẫn nhiều sinh viên chạy đến nghe giảng bài như vậy. Rốt cục bài giảng của tiểu tử này hay, hay nói Đông y của Trung Quốc đã xuống dốc tới tình trạng này, không có ai tinh thông cơ sở lý luận?"
"Jin Jiongri giáo thụ, ông am hiểu nhất về Âm Dương học thuyết, tìm tòi sai lầm của tiểu tử này toàn bộ phải nhờ vào ông rồi."
"Đâu có, đâu có, Li Wanji giáo thụ, luận văn về Ngũ Hành học thuyết của ông quả thực là tối cao trên thế giới, cũng phải dựa vào ông hết đó."
Mấy vị giáo thụ của đại học Seuol, từ ban đầu đối với Trương Văn Trọng chẳng đáng cùng hèn mọn, dần dần chuyển thành tự biên tự diễn khen lẫn nhau, thổi phồng bản thân trở thành danh y có y thuật cao minh nhất, đồng thời còn có trạng thái tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lúc này, những vị giáo thụ Hàn quốc đang đem truyền thống tự biên tự diễn phát triển đến mức cao nhất.
Bất quá có một người ngoại lệ, đó chính là người đầu lĩnh của những giáo thụ người Hàn này, chính là giáo thụ thủ tịch Kim Tương Viên của đại học Seuol. Người này khoảng sáu mươi tuổi, đeo kính gọng đen, toàn thân tràn đầy khí chất nho nhã, từ nhỏ đi theo một vị bác sĩ Trung Quốc học tập y thuật, bởi vì được tiếp nhận sự giáo dục chuẩn mực, cho nên hắn cũng không bị nhiễm loại thói quen tự biên tự diễn như những người khác.
Khác với những kẻ tự cao khác, Kim Tương Viên đối với người Trung Quốc luôn có sự kính trọng chân chính. Theo hắn xem ra, Trung Quốc đất rộng đông dân, đồng thời Trung Quốc cũng là nơi ngọa hổ tàng long.
Lần này nếu như không phải do cổ đông lớn nhất của đại học Seoul là Nhạc Thiên tập đoàn đại thiếu gia Park tự mình hạ lệnh, nếu không phải lời hứa hẹn của Park quá mê người, hắn cũng sẽ không tham gia vào chuyện vô duyên này. Hiện tại hắn là chuyên gia y học nổi danh hiển hách tại Hàn quốc, vạn nhất bị té ngã dưới chân người thanh niên tên Trương Văn Trọng này, thì một đời anh danh của hắn xem như phải trôi theo dòng nước.
Giờ khắc này, Kim Tương Viên tâm tình khẩn trương, nhìn những đồng bào kiêm đồng liêu của mình, không ngờ chẳng chịu phân biệt trường hợp bắt đầu tự biên tự diễn, hắn nhịn không được lắc đầu, trong lòng thầm mắng một tiếng: "Ngu ngốc." Sau đó nhướng mày, hướng mấy người Hàn quốc không chút khách khí nhỏ giọng quát lớn: "Được rồi, đừng tự thổi phồng lẫn nhau nữa, lẽ nào các anh không thấy buồn nôn sao? Trương Văn Trọng nói giảng bài về Âm Dương học thuyết cùng Ngũ Hành học thuyết cũng đã có nhiều sinh viên đến nghe giảng như vậy, điều này cũng đã nói lên bài giảng của hắn cũng phải có chỗ độc đáo! Phải biết rằng, càng là thứ cơ sở, thì lại càng khó khăn giảng được. Đồng dạng, Âm Dương học thuyết cùng Ngũ Hành học thuyết, hai lý luận này tuy rằng đều thuộc về cơ sở lý luận Đông y, thế nhưng muốn đem nghiên cứu thấu triệt, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Các anh hay nhất nên khởi tinh thần mà nghe, đừng vì tự thổi phồng mà làm lỡ chính sự!"
"Phải phải, Kim giáo thụ nói rất đúng." Mấy giáo thụ đại học Seoul tuy bị mắng, nhưng bởi vì danh dự cùng địa vị đều thua xa Kim Tương Viên, cho nên cũng không dám cãi lại, chỉ đành thành thật thu liễm tâm thần, bắt đầu chăm chú lắng nghe Trương Văn Trọng giảng giải về Âm Dương học thuyết và Ngũ Hành học thuyết.
Cũng giống như lần trước giảng giải về Tinh Khí học thuyết, lần này Trương Văn Trọng giảng giải hai học thuyết này, cũng dùng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dẫn chứng phong phú để truyền thụ, hai môn lý luận cơ sở theo mọi người xem ra vô cùng tối nghĩa phức tạp, thậm chí còn tràn ngập màu sắc huyền bí, không ngờ qua lời giảng của hắn lại thông tục dễ hiểu, lưu loát sinh động.
Những người đến nghe giảng, trong lòng đều cảm thấy hài lòng, thầm nghĩ Trương giáo thụ quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ có thể đem lý luận tri thức mà những thầy cô khác cảm thấy thật khó lý giải lẫn máy móc, lại giảng giải vô cùng lôi cuốn và ngoạn mục, làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, lấy được lợi ích thật nhiều.
Ngô Thủ Chí bọn họ cũng nghe được không ngừng gật đầu, lời giảng của Trương Văn Trọng cũng làm cho họ có không ít cảm ngộ cùng lý giải mới, trong lòng thầm nhủ được lợi không ít.
Mấy giáo thụ người Hàn cũng cảm thấy kinh ngạc, chăm chú nghe lời giảng bài, lúc này bọn họ đã quên lời nhắc nhở của Tào quản gia, đồng dạng cũng quên mất họ vừa châm biếm Trương Văn Trọng, lúc này bọn họ đã hoàn toàn bị hấp dẫn.
Tào quản gia không hiểu tiếng Trung, cho nên cũng không biết Trương Văn Trọng nói gì, hắn chỉ biết phải chấp hành theo ý của thiếu gia Park đã dặn. Vốn hắn đang mong chờ nhóm người của Kim Tương Viên nhảy ra tìm kiếm sai lầm để làm Trương Văn Trọng mất hết mặt mũi, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ đến, những giáo thụ Hàn quốc chẳng những không làm khó dễ Trương Văn Trọng, đồng thời còn lắng nghe thật nhập tâm, điều này làm hắn vô cùng bất mãn, vội vã nhắc nhở: "Chư vị giáo thụ, lẽ nào mọi người đã quên lời dặn của cậu Park? Nhanh phá hắn a!"
không nghĩ đến chính là những giáo thụ Hàn quốc đều quay mặt lại nhìn hắn, quát: "Ồn ào cái gì, khó có dịp nghe bài giảng hay vậy, ông đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi!"
"Đúng, ông đừng trở ngại chúng tôi nghe khóa, có chuyện gì chờ chúng tôi nghe xong hãy nói!"
"Không ngờ hai loại học thuyết này cũng có thể giảng giải rõ ràng như vậy, thật khó tin tưởng!"
Đây...đây rốt cục là như thế nào?
Tào quản gia triệt để trợn tròn mắt, há to miệng, không nói ra được một lời nào.
...
Sau buổi giảng khóa công khai, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi ra khỏi đại học Ung Thành, những học sinh cùng người qua đường nhận ra hắn đều hướng hắn chào hỏi, mà hắn cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.
Đi một đoạn, Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng đều đi tới trạm xe bus công cộng bên ngoài vườn trường, một chiếc xe bus vừa trùng hợp ngừng ngay trạm, sau khi đưa Tô Hiểu Hồng lên xe, Trương Văn Trọng vẫn như ngày thường, đi bộ quay về tiểu khu Hoa Hàng hắn ở trọ.
Khi đi tới cửa lớn của tiểu khu Hoa Hàng, Trương Văn Trọng cũng không vội vàng trực tiếp về nhà, mà xoay người đi về hướng tiệm cơm của Uông bá. Lại nói, đã sắp qua một tháng thời gian hắn không có đến tiệm cơm của Uông bá, cũng không biết chuyện làm ăn hiện tại ra sao, vẫn còn đông khách như lúc trước hay không?
Từ cổng lớn của tiểu khu Hoa Hàng đến tiệm cơm Uông bá cũng chỉ đi thêm vài phút. Lúc này là thời điểm dùng cơm chiều, cho nên khi Trương Văn Trọng đi tới tiệm cơm, đã đông nghẹt khách. Tuy thời gian gấp gáp, Uông bá đã mở rộng thêm hai vách tiệm để mở rộng thêm quy mô của tiệm cơm ra gấp đôi, nhưng không gian vẫn không đủ cho khách ngồi. Ngoại trừ bên trong kín khách, ở bên ngoài còn không ít khách đang ngồi đợi đến lượt mình có bàn trống để vào ăn cơm. Ngoài ra, còn rất nhiều người bởi vì không có chỗ ngồi, cho nên cũng trực tiếp mua về nhà dùng.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Trương Văn Trọng cũng vui vẻ dùm Uông bá đồng thời hắn cũng nhịn không được lắc đầu cười khổ, âm thầm nói: "Theo tình huống này, hôm nay mình muốn nếm thử thức ăn của Uông bá xem như không còn cơ hội rồi. Mà thôi, mình đi siêu thị mua chút thức ăn, về nhà tự nấu vậy." Ngay khi Trương Văn Trọng muốn xoay người rời đi, Uông Đình chợt nhìn thấy hắn, vội vàng nhìn vào phòng bếp kêu lên: "Cha, Trương giáo thụ tới."
"Trương giáo thụ nào?" Uông bá đang bận túi bụi trong phòng bếp, nghe được con gái nói, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi một câu.
Uông Đình nhìn thấy Trương Văn Trọng đã xoay người chuẩn bị rời đi, nhất thời có chút nóng nảy nói: "Còn Trương giáo thụ nào nữa chứ? Chính là Trương Văn Trọng Trương giáo thụ nha! Ai nha, sao hắn lại muốn đi vậy?" Nàng chạy nhanh ra khỏi tiệm cơm, truy theo Trương Văn Trọng, lại hô to: "Trương giáo thụ, chờ một chút, đừng đi vội."
"Cái gì? Tiểu Trương tới?" Uông bá lúc này mới biết Trương giáo thụ trong miệng con gái lại là ai, cũng không quan tâm việc làm thức ăn, đưa qua cho một người đầu bếp mới mời tới, liền chạy theo sau Uông Đình ra khỏi tiệm cơm.
Nghe phía sau có người gọi mình, Trương Văn Trọng ngừng chân xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Uông Đình đang đeo tạp dề chạy tới chỗ hắn. Cũng không biết có phải chạy quá vội, hay do tâm tình kích động, gương mặt của nàng đỏ bừng.
Chạy tới trước người Trương Văn Trọng, Uông Đình dừng chân lại thở hổn hển nói: "Trương giáo thụ, anh tới ăn cơm sao? Sao còn chưa ăn lại bỏ đi?"
Lúc này Uông bá cũng chạy tới, vừa thấy Trương Văn Trọng liền nở nụ cười, nói: "Tiểu Trương, trong khoảng thời gian này cậu thật quá nổi tiếng. Thực sự không ngờ, y thuật của cậu lại lợi hại như vậy, có thể được mời đến Anh quốc trị bệnh cho nữ hoàng Anh. Ai, tôi nói tiểu Trương, thức ăn Anh quốc cậu ăn ngán rồi chưa? Có ngon bằng thức ăn Trung Quốc chúng ta không?"
Trương Văn Trọng cười đáp: "Đừng nhắc nữa, cháu nghĩ cơm Tây thật đúng là còn kém món ăn Trung Quốc chúng ta. Cho dù ăn vặt ven đường cũng còn dễ ăn hơn cơm Tây nhiều lắm."
"Ha ha, những lời này của cậu làm tôi nghe rất thích." Uông Bá nhất thời cười ha ha, theo sau lại giả vờ nén giận nói: "Tiểu Trương, lúc nãy đi đến trước cửa tiệm của ta, làm sao còn xoay người rời đi thế? Chẳng lẽ hiện giờ trù nghệ của Uông Bá ta, đã không còn lọt vào trong pháp nhãn của cậu rồi nữa hay sao?"
"Không phải vậy đâu! Bác đừng nói vậy mà oan cho cháu. Những món ăn bác làm đều là đặc sản bình dân, mùi vị đậm chất quen thuộc." Trương Văn Trọng giải thích nói: "Cháu thấy trong quán đông khách quá. Dường như hết cả bàn ngồi mất rồi...cho nên..."
Uông Bá lập tức cắt ngang lời của Trương Văn Trọng, kéo hắn vào bên trong quán cơm, nói: "Cho dù hôm nay có đông khách hơn nữa, nhất định vẫn sẽ chừa lại một bàn cho cậu mà. Đi...đi...gần đây ta mới sáng chế ra vài món đặc biệt, đúng lúc cậu có thể nếm thử."
Đi vào bên trong quán cơm, Uông Bá đè Trương Văn Trọng ngồi xuống ghế, cười nói: "Tiểu Trương, cậu ngồi ở đây chờ một lát. Tôi liền đi chuẩn bị vài món, mang ra cho cậu nếm thử."
Sau đó Uông Bá liền xoay người đi vào trong phòng bếp.
Còn Uông Đình lại nhỏ giọng hỏi han: "Trương giáo thụ, chiếc bàn này cha tôi một mực giữ riêng cho anh đó. Vô luận đông khách cỡ nào, đều không cho ngồi, chỉ sợ lúc anh đến không có bàn ngồi thôi. Anh còn nhớ không? Trước kia, mỗi lần anh tới ăn cơm đều ngồi ở chiếc bàn này mà."
"Ưm, đúng rồi!" Trương Văn Trọng cảm thán, tự đáy lòng nói: "Cám ơn Uông Bá."
Uông Đình vội vàng nói: "Cám ơn gì chứ? Nếu không có Trương giáo thụ hỗ trợ, cả nhà chúng tôi chẳng biết sẽ như thế nào ah!"
Chẳng qua bao lâu sau, Uông Bá cùng Uông Đình liền đích thân đưa thức ăn lên, bày biện ra khắp mặt bàn. Mùi thơm nóng hổi phảng phất cuộn vào trong mũi của Trương Văn Trọng.
"Nếm thử vài món ta mới sáng chế ra đi! Rồi cấp cho ta một chút ý kiến đánh giá." Uông Bá một bên lau tay vào tạp giề, một bên cười ha hả nói.
"Dạ." Trương Văn Trọng gật đầu đáp ứng, giơ đũa lên chuẩn bị gắp đĩa rau.
Nhưng...ngay lúc này, bất thình lình hắn lại cảm nhận được, có một cỗ linh khí bạc nhược dao động ở trong quán cơm.
Tuy linh khí ở trong trời đất biến hóa muôn hình vạn dạng, nhưng cỗ linh khí dao động xung quanh quán cơm của Uông Bá lại không hề bình thường. Trương Văn Trọng đã tiến nhập vào Dưỡng Khí Cảnh, rất nhanh liền đoán ra, cỗ linh khí này là do ngươi khác thao túng.
"Rốt cuộc là ai thao túng cỗ linh khí này? Mục đích của kẻ đó là cái gì?" Trương Văn Trọng khẽ cau mày, ở trong lòng thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...