Thẳng đến lúc này Vưu Tình mới đi tới trước người Trương Văn Trọng và Vưu Giai nhìn vào bức ảnh trong tay Vưu giai. Hai người trong ảnh ánh mắt nhu tình mật ý, quả thực như một đôi kim đồng ngọc nữ, điều này làm cho nàng phải thốt lời khen tự đáy lòng: "Ảnh chụp thật đẹp, Trương ca, Giai Giai tỷ, hai người đúng là trời sinh một đôi."
Trương Văn Trọng và Vưu Giai nhìn nhau cười.
Trên mặt Vưu Tình đột nhiên hiện lên một nụ cười giảo hoạt, nàng thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng và Vưu Giai, cũng không vội vã nói chuyện.
Dưới ánh mắt này của Vưu Tình, biểu hiện của Trương Văn Trọng coi như vẫn tốt, vẫn rất bình tĩnh. Nhưng vị nữ hào kiệt trong thương giới như Vưu Giai có chút ăn không tiêu, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc hiện lên vẻ đỏ ửng kiều diễm mê người, càng tăng thêm mị lực yêu nghiệt của nàng. Nàng phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn Vưu Tình, có chút như tức giận nói: "Tình nha đầu, em nhìn chằm chằm chị và Trọng ca như vậy, đến tột cùng là có ý gì?"
Vưu Tình chơi từ nhỏ đến lớn với Vưu Giai, rất rõ ràng tính cách của tỷ tỷ, biết nàng không phải thực sự tức giận, huống chi còn có Trương Văn Trọng ở đây, cho dù Vưu Giai thực sự tức giận, cũng tuyệt đối sẽ không bộc lộ ngay trước mặt Trương Văn Trọng. Vưu Tình cũng không sợ hãi, cũng không đặt trong lòng, nàng nhìn tỷ tỷ thè lưỡi, sau đó cười hì hì nháy mắt với Trương Văn Trọng nói: "Trương ca, lúc ôm chị của em anh cảm giác thế nào? Có phải rất mềm mại rất ấm áp rất thoải mái? Thực sự là đáng tiếc, còn kém một chút, là anh và chị em đã hôn nhau nồng nhiệt. Nhưng anh cũng không cần quá thương tâm, sau này vẫn còn cơ hội hôn nhau mà. Giai Giai tỷ, em nói đúng không? A, được rồi, em có phải nên gọi Trương ca là anh rể rồi không?"
Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, Vưu Giai vẻ mặt đỏ bừng đã đưa tay nắm lấy lỗ tai Vưu Tình, làm vẻ tức giận quở trách: "Hay cho Tình nha đầu, lá gan ngày càng lớn rồi phải không? Cũng dám trêu ghẹo luôn cả chị? Tin hay không chị lập tức véo lỗ tai em xuống? Hừ, có phải mấy năm nay chị không cho em nếm mùi thường xuyên nên em quên mất rồi đúng không?"
Vưu Tình biết Vưu Giai cũng không phải thực sự tức giận, cho nên nàng cũng không sợ, tinh nghịch giả ra biểu tình như xin khoan dung, thở hổn hển nói: "Giai Giai tỷ, em sai rồi, em thực sự sai rồi. Em cái gì cũng sắp rớt hết, chị đại nhân đại lượng tạm tha cho em đi."
Vưu Giai vẻ mặt đỏ bừng xì nói: "Con gái như vậy, nói chuyện sao không giữ miệng? Đừng quên, Trọng ca còn đang ở đây này."
"Chính vì Trương ca còn ở đây, chị hẳn nên buông tay mới đúng." Vưu Tình du học tại Anh quốc đã lâu nên rèn đúc da mặt cũng dày lên, không có chút xấu hổ, trái lại còn vui cười nói: "Giai Giai tỷ, lẽ nào chị không sợ Trương ca nhìn thấy một màn bưu hãn dũng mãnh của chị, trong lòng sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi sao?"
Nhìn hai chị em đang đùa giỡn, Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không sợ hãi, bởi vì người Vưu Giai xử trị không phải là anh. Vưu Giai, theo anh thấy, em nên dùng thêm chút sức, bằng không Vưu Tình sẽ không thỏa hiệp chịu thua đâu."
Vưu Giai quả nhiên làm theo lời Trương Văn Trọng nói, trên tay gia tăng thêm sức lực, thương cảm cho Vưu Tình nhất thời kêu lên thảm thiết: "A, Trương ca, uổng cho em suy nghĩ cho anh, anh không ngờ còn muốn hại em, ô ô, em hận anh."
Lúc này Alan đã đi tới bên người Trương Văn Trọng.
Người thanh niên Anh quốc này, hiện tại đã xem Trương Văn Trọng là thần tượng của mình. Cho nên tuy rằng hắn tương đối quen thuộc với Trương Văn Trọng, lúc này vẫn biểu hiện rất kích động. Đầu tiên hắn lại thành khẩn cảm tạ Trương Văn Trọng đã trị bệnh cho hắn tại Trung Quốc cách đó không lâu, sau đó mới hiếu kỳ cũng có chút không giải thích được dò hỏi: "Trương tiên sinh, không phải anh nhận lời mời của hoàng thân Charles chữa bệnh cho nữ hoàng bệ hạ hay sao? Sao anh không ở trong cung điện Buckingham mà lại đi tới nhà bảo tàng Anh vậy?"
"Phải nha, phải nha." Lúc này vẻ mặt Vưu Tình hưng phấn nói: "Trương ca, anh đại khái còn không biết phải không? Hiện tại tại truyenfull.vn của quốc nội, anh đã trở thành hồng nhân chân chính. Có thể nói, sự nổi tiếng của anh so với những ngôi sao điện ảnh còn muốn lớn hơn. Ai, Trương ca, em lén lút hỏi một câu, nữ hoàng Anh rốt cục bị bệnh gì vậy? Nghe nói toàn bộ nước Anh, thậm chí toàn bộ các chuyên gia y học Âu Mỹ đều bó tay hết cách với quái bệnh của bà, anh có nắm chắc chữa lành cho bà ấy không?" So sánh với Vưu Tình không biết gì về y học, Alan vốn là bác sĩ nghiên cứu sinh của y học viện hoàng gia, đối với bệnh tình của nữ hoàng Elizabeth càng hiểu rõ nhiều hơn một ít. Bất quá hiện tại hắn rất tín phục cùng sùng bái y thuật của Trương Văn Trọng đã tới mức độ như mù quáng, cho nên khi nghe được Vưu Tình hỏi thăm, hắn không chút do dự nói: "Trương tiên sinh nhất định có thể chữa tốt cho nữ hoàng bệ hạ! Trên thế giới này không có bệnh gì mà Trương tiên sinh không trị khỏi!"
Trương Văn Trọng cười cười, hồi đáp: "Ngay sáng hôm nay anh đã trị hết bệnh của nữ hoàng Elizabeth. Phỏng chừng không cần bao lâu, vương thất Anh quốc sẽ mời dự họp báo tuyên bố tin tức này không chừng?"
Vưu Tình mở to hai mắt, há to miệng, không dằn nổi sự khiếp sợ trong lòng, nhất thời liền hét lên: "Cái gì? Đã trị? Trời ạ, Trương ca, anh quả thực quá lợi hại! Anh mới đến nước Anh hôm qua thôi phải không? Trong một ngày đêm, a, sai, hẳn là không tới một ngày đêm, anh đã trị lành quái bệnh cho nữ hoàng nước Anh? Trời ạ, anh lợi hại như vậy, làm những chuyên gia y học phải làm sao chịu nổi a!"
Câu hét chói tai của Vưu Tình nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, vì sợ làm dẫn dắt những phiền phức không đáng có, Trương Văn Trọng chỉ đành cười khổ nói: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta rời khỏi đây trước đi." Hoàn hảo vừa rồi hắn làm như nhàn tản dạo chơi, cũng đã đưa chân nguyên tản mát khắp bảo tàng, nắm giữ toàn bộ bố cục bên trong.
Vưu Giai, Vưu Tình cùng Alan lúc này cũng nhìn thấy ánh mắt dị dạng của mọi người. Cảm giác được nơi này cũng không phải nơi nói chuyện, vì vậy đều gật đầu, cùng Trương Văn Trọng rời khỏi nhà bảo tàng nước Anh.
Đứng ngay ngoài sân rộng, nhìn sóng người tới lui không dứt, hắn lấy ra điện thoại nhìn thời gian, nói: "Đã đến trưa, hay là chúng ta tìm một chỗ dùng cơm trưa, có chuyện gì chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Alan thân là địa chủ, lập tức nói: "Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng rất không tệ, đúng khẩu vị chính tông London, hơn nữa giá cả cũng rất hợp. Tuyệt đối không phải như những nơi lừa gạt du khách hay chém tiền của du khách. Tuy rằng mùi vị của thức ăn Trung Quốc đích thật là thiên hạ vô song, nhưng mọi người từ xa xôi đến nước Anh, tốt xấu cũng phải thử xem món ăn của người Anh chính tông thế nào phải không?" Nói đến đây, hắn vỗ vỗ ngực, rất hào sảng biểu thị: "Tuy rằng tôi không phải người London, nhưng dù sao cũng là người Anh, cũng xem như chủ nhà, ngày hôm nay tôi mời dùng cơm trưa!"
Nhưng Vưu Tình không dự định cấp cho Alan cơ hội mời khách, đồng dạng cũng không cảm kích, lại đưa tay vỗ vào sau lưng hắn, nhất thời làm hắn đau đến nhe răng, câu nói khen ngợi thức ăn người Anh cũng bị nuốt trở vào trong bụng. Vẻ mặt hắn ngạc nhiên cùng mê man nhìn Vưu Tình, đổi lấy Vưu Tình cũng không chút khách khí quát lớn: "Sao anh suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện ăn cơ chứ? Chúng ta còn có chuyện làm chẳng lẽ anh quên rồi sao?"
"Chúng ta còn có chuyện gì làm? Chuyện gì?" Alan sờ đầu, biểu tình càng thêm mê man không giải thích được!
"Sao trí nhớ của anh lại kém đến như vậy?" Vưu Tình trừng mắt liếc hắn, bất mãn hừ lạnh nói.
Tiếp theo trên mặt nàng hiện đầy dáng tươi cười, nhìn Trương Văn Trọng nói: "Trương ca, em và Alan còn có chuyện phải làm, sẽ không đi ăn với hai người đâu." Dứt lời nàng lại vỗ sau lưng Alan, bất mãn nói lầm bầm: "Anh còn ngây ngốc ở đây làm gì? Còn không mau nhanh đi theo tôi? Sao cái đầu anh không uyển chuyển chút nào vậy?"
Kéo theo Alan đang mơ màng khó hiểu, Vưu Tình không quên nhìn tỷ tỷ chớp mắt, ý tứ ẩn chứa trong đó không cần nói cũng biết.
Đợi Vưu Tình cùng Alan Smith khuất bóng ở phía xa xa, lúc này Trương Văn Trọng mới lắc đầu nói: "Tiểu nha đầu Vưu Tình kia, cư nhiên lại cố tình kéo Alan tránh đi, để tạo cơ hội cho hai người chúng ta có thời gian riêng tư."
Nghe được Trương Văn Trọng nói lời này, nét mặt của Vưu Giai vừa mới khôi phục trạng thái bình thường, lại dâng lên một tia ửng hồng kiều diễm. Đồng thời nàng cũng nhịn không được, trộm nhìn sang Trương Văn Trọng, muốn đoán xem, hắn nói những lời này đến tột cùng là có ý gì.
Trương Văn Trọng thu hồi ánh mắt, nhìn sang Vưu Giai. Đồng thời dùng một loại tư thế tao nhã, giơ tay phải ra, thần tình mỉm cười nói: "Vưu Giai tiểu thư. Chẳng biết tôi có được hân hạnh, mời cô ăn cơm trưa không đây?"
"Đương nhiên." Vưu Giai cũng duỗi tay, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay của Trương Văn Trọng, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc nói.
Hai người cứ như vậy nắm tay nhau, chậm rãi dạo bước ở trên đường phố London. Chẳng bao lâu sau, di động của Vưu Giai lại đổ chuông một lần nữa, nàng nhìn màn hình hiển thị, hóa ra là do người trợ lí gọi tới. Chuyển liên lạc xong, Vưu Giai dùng ngữ khí bình thản, không hề có một chút nghi ngờ nào nói: "Tôi hơi bận, nên không đến kịp. Chuyện tình đàm phán liền giao toàn bộ cho cô phụ trách. Tôi tin tưởng với năng lực của cô sẽ không làm tôi phải thất vọng."
Nữ trợ lí mặc dù tò mò, không biết Vưu Giai vì chuyện gì mà biểu hiện khác thường, không hề trông nom đến chính sự. Đồng thời cũng muốn khuyên giải Vưu Giai đứng ra chủ trì đại cục, nhưng cuối cùng không dám lên tiếng, đành phải nói: "Vưu tổng, xin yên tâm! Tôi nhất định sẽ không làm cho cô thất vọng!"
Giờ khắc này trong lòng của Vưu Giai, quan trọng nhất chính là đi dạo phố cùng Trương Văn Trọng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thưởng lãm cảnh trí mỹ lệ của London. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, đây là người đàn ông đầu tiên nàng nhìn trúng, cho nên mới ghi nhớ lời dặn dò của Vưu lão gia tử: "Nắm chắc cơ hội, đừng buông tay."
Hai người ăn một bữa cơm trưa giản dị xong, cũng lên thuyền đi ngắm quang cảnh thành phố quanh dòng sông Thames. Đến lúc màn đêm buông xuống, những ánh sao lung linh điểm chấm trên bầu trời, Vưu Giai cùng Trương Văn Trọng mới chịu xuống thuyền.
Tuy sắc trời đã tối nhưng hai người cũng không tự mình phản hồi về khách sạn hay cung điện Buckingham. Mà cùng nhau dùng bữa tối tại một nhà hàng đồng quê ven bờ sông Thames. - https://truyenfull.vn
Theo sau liền nắm tay nhau, chậm rãi tản bộ trên con đường đê ven bờ sông Thames, cuối cùng tìm một bụi cỏ yên tĩnh không người ngồi xuống, ngắm cảnh sông Thames giữa màn đêm yên ả.
Ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên tinh không thở dài một hơi, rồi lại cúi đầu nhìn xuống nam nhân đang nằm trên bụi cỏ bên cạnh mình, nhỏ giọng chân tình nói: "Em yêu anh...!"
Trương Văn Trọng cũng thu hồi lại ánh mắt, thản nhiên nhìn sang Vưu Giai, dùng ngữ khí thành thật nói: "Anh cũng vậy."
Đột nhiên Vưu Giai cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ nhiệt khí. Bất thình lình nàng xoay người áp chặt vào Trương Văn Trọng, không đợi cho hắn kịp phản ứng, đôi môi đỏ mọng kia đã dán vào miệng hắn, đầu lưỡi của hai người cũng quấn lấy nhau.
Cùng lúc đó, hai tay Vưu Giai cũng sờ loạng quạng ở trên người Trương Văn Trọng. Mà Trương Văn Trọng lại không hề cam lòng yếu thế, dọc theo cổ áo của nàng, bắt đầu trườn tay vào bên trong, xoa nắn bộ ngực mười phần co giãn đàn hồi của Vưu Giai.
Hai thanh âm hít thở nặng nề, vang lên ở giữa đêm tối ven bên bờ sông Thames.
Khi vầng trăng sáng tỏ trên tinh không bị một đám mây đen che phủ. Tại ven bờ sông Thames, có một cô gái trẻ rất nhanh thôi liền sẽ trở thành phụ nữ, nghe đâu đó trong gió vọng lại thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng: "Điểm nhẹ một chút...em đau..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...