"Thực sự không ngờ, trên thế giới này của chúng ta vẫn còn nhiều loại tật bệnh khó tin như vậy. Bệnh hấp huyết quỷ, chỉ nghe tên, cũng đã làm tôi dựng đứng tóc gáy." Sau khi nghe xong giải thích về hội chứng Scaredphobia, Vưu Tình nhất thời trợn tròn mắt, lắc đầu líu lưỡi, thầm than không ngớt. Nhưng nàng rất nhanh nghĩ tới một vấn đề then chốt, sắc mặt nhất thời biến thành xấu xí, nhanh miệng dò hỏi: "Ai, được rồi, tật bệnh gọi là hội chứng Scaredphobia này, có thể truyền nhiễm hay không?"
Vị bác sĩ suýt chút bị cắn kia, lúc này đang đứng ngay phía sau Trương Văn Trọng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Alan đang phát bệnh, cũng không quay đầu lại đáp: "Truyền nhiễm sao? Yên tâm đi. Hội chứng Scaredphobia cũng không phải tật bệnh truyền nhiễm, nó chỉ vì đột biến gien hoặc gien thiếu hụt nên dẫn đến. Nhưng căn cứ theo nghiên cứu, nếu uống rượu quá độ cùng gặp hoàn cảnh ô nhiễm, cũng sẽ làm phát ra loại bệnh này. Vào niên đại 50 tại Thổ Nhĩ Kỳ, từng xuất hiện qua việc bốn ngàn người bởi vì ăn qua loại bột mì bị phun thuốc trừ sâu HCB quá mạnh, nên gặp phải hội chứng Scaredphobia, có trăm người bởi vì vậy mà chết. Từ đó về sau, HCB bị cấm sử dụng trên toàn thế giới. Chỉ không biết hội chứng Scaredphobia của người Anh này do nguyên nhân gì bị dẫn phát."
"Không bị truyền nhiễm là tốt rồi." Vưu Tình không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Alan Smith từ Anh quốc chạy theo truy cầu nàng, dây dưa nàng, thậm chí dây dưa mãi đến tận Trung Quốc.
Vạn nhất loại hội chứng Scaredphobia này là tật bệnh bị truyền nhiễm, như vậy tỉ lệ truyền nhiễm cho nàng sẽ rất cao. Mà loại bệnh trạng khi hội chứng Scaredphobia bị phát tác, thật sự kinh khủng cùng thống khổ làm cho thân thể gặp ánh sáng liền bị nổi bong bóng nước cùng máu, càng làm cho nàng cực sợ. Nàng cũng không mong muốn, chính mình cũng bị nhiễm phải loại tật bệnh như thế. :
Sau khi dùng ngân châm giúp Alan khôi phục lại bình tĩnh, Trương Văn Trọng mới đứng lên, xoay người nói với mọi người: "Tôi hoài nghi sở dĩ Alan mắc phải hội chứng Scaredphobia, rất có thể bởi vì trước đó trúng nọc rắn độc của Thanh Trúc Xà Chung dẫn phát. Tuy rằng độc rắn đã sớm được hóa giải, nhưng khí quan tạng phủ của hắn cũng bị tổn hại, tám chín phần mười vì vậy nên dẫn phát hội chứng Scaredphobia. Hiện tại tôi đã dùng phương pháp sử dụng ngân châm đâm huyệt, làm cho tình tự hắn tạm thời khôi phục lại sự bình tĩnh ổn định. Thế nhưng phương pháp này dù sao chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể điều trị tận gốc. Phải nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện, mới có thể kịp thời trị liệu cho hắn."
Ba bác sĩ đứng bên cạnh Trương Văn Trọng, cau mày nói: "Theo chúng tôi biết, y học hiện đại đối với hội chứng Scaredphobia ngoại trừ truyền hồng huyết cầu vào tĩnh mạch hoặc truyền máu ra, cũng không còn cách nào khác tốt hơn để trị liệu. Mà truyền hồng huyết cầu cùng truyền máu cũng không thể hoàn toàn trị tận gốc hội chứng Scaredphobia. Thậm chí rất nhiều người bệnh cả đời phải tiếp nhận việc truyền máu cùng truyền hồng huyết cầu như thế."
Nghe bác sĩ nói, làm Vưu Lương, Vưu Giai và Vưu Tình đều biến đổi sắc mặt. Alan dù sao cũng được xem như khách nhân từ xa tới thăm của Vưu gia, huống chi chính bởi vì độc rắn Thanh Trúc Xà Chung mà dẫn phát bệnh hội chứng Scaredphobia. Nếu như tật bệnh này triền miên cả đời, như vậy Vưu gia bọn họ thật sự hổ thẹn với người thanh niên Anh quốc này.
"Trọng ca..." Ở lúc này Vưu Giai đem toàn bộ hi vọng gửi gắm lên người Trương Văn Trọng. Hi vọng hắn có thể giống như trước đây, tiếp tục sáng tạo ra kỳ tích làm kẻ khác sợ hãi.
Phảng phất như biết được Vưu Giai muốn nói gì, nàng vừa mở miệng, Trương Văn Trọng đã nhìn nàng mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, tôi có nắm chắc."
"Thật tốt quá." Lần này hoan hô cũng không chỉ một mình Vưu Giai, Vưu Lương và Vưu Tình cũng thở ra một hơi đồng thời cùng nhau hoan hô lên.
"Tôi đi an bài xe, đưa hắn đến bệnh viện Ung Thành." Vưu Lương vội vã lấy điện thoại di động bắt đầu an bài.
Trương Văn Trọng cũng lấy điện thoại gọi cho Nhạc Tử Mẫn, đem bệnh tình của Alan báo cho hắn biết, bảo hắn nhanh làm đủ chuẩn bị trị liệu. Sau khi gọi xong điện thoại, hắn bỏ vào túi, đầy vẻ áy náy nhìn Vưu Giai nói: "Rất xin lỗi, Vưu Giai, tôi phải cùng Alan đến bệnh viện Ung Thành. Bởi vì chỉ có tôi mới có thể trị bệnh cho hắn. Nhưng tôi sẽ mau chóng chữa xong, lập tức quay về chúc mừng sinh nhật với cô."
Vưu Giai vốn là một người biết phân rõ chuyện nặng nhẹ, sau khi nghe Trương Văn Trọng nói xong, trên mặt nàng hiện ra vẻ mỉm cười ngọt ngào, nói: "Trị bệnh cứu người quan trọng hơn, Trọng ca, tôi nhờ anh nhất định phải chữa cho tốt bệnh của Alan." Kỳ thực trong lòng của nàng còn có một câu chưa nói ra, đó là: "Chỉ cần anh có tấm lòng này, em cũng đã cảm thấy mỹ mãn." Nhưng bởi vì nơi này có quá nhiều người, còn có ba bác sĩ cũng không quen thuộc, nên nàng cũng không nói ra miệng, chỉ đành tạm thời giấu kín trong lòng.
Ngay lúc này, Vưu Lương đã an bài xong, mở miệng nói: "Tôi đã an bài xe, tùy thời đều đi được."
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Tốt lắm, tôi đi với Alan, ở đây còn nhiều khách, mọi người không cần đi theo. Có tin gì tôi sẽ báo cho mọi người biết."
Vưu Giai là diễn viên chính trong buổi sinh nhật này, cùng với anh của nàng là Vưu Lương, thật không có biện pháp bỏ hết khách khứa đi theo Trương Văn Trọng đến bệnh viện Ung Thành. Cho nên khi nghe Trương Văn Trọng nói, hai người không hẹn cùng cảm kích: "Tốt, vậy tất cả liền nhờ anh."
Nhưng lúc này Vưu Tình lại nói: "Trọng ca, tôi đi cùng anh."
Trương Văn Trọng còn chưa kịp mở miệng, Vưu Lương cũng đã gật đầu nói: "Trương tiên sinh, để Tình nhi đi theo anh đến bệnh viện cũng tốt. Vạn nhất anh có gì cần, hoàn toàn có thể dặn dò con bé đi làm."
Trương Văn Trọng gật đầu: "Ân, cũng được. Vưu Tình, cô đi cùng tôi." Dứt lời, hắn ngồi xuống cõng Alan lên lưng, cùng Vưu Tình nhanh nhẹn đi xuống thang lầu.
Ba vị bác sĩ cùng nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo sau. Biểu thị chắc chắn vừa rồi của Trương Văn Trọng, nói hắn có thể chữa trị cho Alan lành bệnh, làm cho bọn họ ngạc nhiên cùng hoài nghi, nên muốn theo sau để xem đến tột cùng.
Một màn Trương Văn Trọng cõng Alan đi ra khỏi biệt thự, bị không ít người trong đại sảnh nhìn thấy. Trong sự kinh ngạc không giải thích được, bọn họ cũng hiếu kỳ tìm hiểu nguyên nhân ngọn nguồn. Ngay lúc này, Vưu Giai và Vưu Lương đúng lúc đi xuống lầu, để tránh xuất hiện sự hoảng loạn không cần thiết cho khách nhân, cho nên hai người họ nói Alan vì uống rượu quá say nên phải đưa tới bệnh viện truyền dịch chờ tỉnh rượu.
Nếu như lý do này do những người khác nói ra, có thể khách nhân ở đây sẽ không ai tin tưởng. Thế nhưng hiện tại, lý do này lại được nói ra từ trong miệng hai anh em Vưu Lương cùng Vưu Giai, dù cho bọn họ cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn tin lý do này, cũng không miệt mài theo đuổi hỏi tột cùng Alan thật sự bị bệnh gì.
Bên ngoài biệt thự, đã sớm có một chiếc xe mười sáu chỗ màu đen đang chờ. Thấy Trương Văn Trọng cõng Alan đi ra, vị tài xế khoảng ba mươi tuổi vội vàng nhảy xuống xe, cùng ba bác sĩ hỗ trợ đưa Alan lên xe, đặt hắn nằm trên băng ghế cuối cùng.
Sau đó Trương Văn Trọng và Vưu Tình cùng ba bác sĩ cũng nhanh chân lên xe.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng nổ máy, hướng bệnh viện Ung Thành lao đi.
Khi chiếc xe đến cổng bệnh viện Ung Thành, Nhạc Tử Mẫn đã dẫn mấy nhân viên y tế đứng chờ đã lâu. Nhìn thấy Trương Văn Trọng bước xuống xe, hắn vội vã bảo nhân viên y tế đẩy cáng cứu thương đến, đưa Alan lên xe đẩy, đẩy nhanh vào bệnh viện Ung Thành.
Nhạc Tử Mẫn cùng đi bên cạnh Trương Văn Trọng, nói: "Tiểu Trương, theo tôi được biết, hiện tại cũng không có thuốc đặc hiệu trị liệu hội chứng Scaredphobia. Cho nên tôi chỉ đành dựa theo cách trị liệu chủ lưu, chuẩn bị một ít hồng huyết cầu được bào chế để truyền vào trong tĩnh mạch. Về phần huyết tương (máu), phải đợi sau thử nghiệm ra nhóm máu của hắn, mới có thể đưa tới. Mặt khác tôi cũng đã dựa theo sự phân phó của anh, chuẩn bị một phòng không ai ở, thật an tĩnh và khá tối. Anh xem còn có điều gì cần dặn tôi đi làm nữa không?"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Đã không có, Nhạc lão, ông đã làm rất tốt, cảm ơn."
Ngay lúc này, mọi người đã đến căn phòng an tĩnh Nhạc Tử Mẫn đã nói. Trương Văn Trọng lại kiểm tra tình huống của Alan một lần, sau đó nhìn hộ sĩ phân phó: "Lập tức truyền hồng huyết cầu vào tĩnh mạch cho hắn."
"Dạ." Hộ sĩ đáp, lập tức bắt đầu chuẩn bị. Sau một lát, lại truyền hồng huyết cầu vào tĩnh mạch cho Alan.
Từ đầu tới cuối, ba bác sĩ đi theo Trương Văn Trọng đến bệnh viện Ung Thành đều đứng trong góc phòng bệnh. Tuy rằng bọn họ không phải là bác sĩ của bệnh viện Ung Thành, nhưng cũng là những bác sĩ lừng lẫy của bệnh viện hàng đầu Ung Thành. Lúc này bọn họ đang ghé vào nhau thì thầm thảo luận.
"Vừa rồi nghe hắn bảo chứng, tôi còn cho rằng hắn có bí phương trị liệu gì đó. Nguyên lai vẫn sử dụng cách trị liệu truyền hồng huyết cầu như xưa nay."
"Vô luận truyền hồng huyết cầu hay truyền máu, đích xác đều là phương thức trị liệu phổ biến hiện tại. Nhưng phương pháp trị liệu này, tuy rằng có thể hữu hiệu giảm bớt bệnh trạng, nhưng không đạt được hiệu quả trị tận gốc."
Viên bác sĩ suýt chút bị cắn khi nãy, lại có ý kiến khác hẳn hai người kia: "Hai người cũng đừng kết luận quá sớm. Theo tôi thấy, bản lĩnh đích thực của người này còn chưa lấy ra đâu. Ba người chúng ta cũng không giúp được gì, cứ an tĩnh đứng một bên chờ xem. Có thể chuyện hôm nay giúp ba người chúng ta học được không ít điều gì đó!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...