Siêu Cấp Tiên Y

Vưu Giai uyển chuyển bước xuống cầu thang. Hai mắt đảo quanh đám người ở trong đại sảnh một vòng. Đôi mắt sinh động vũ mị chúng nhân kia, phảng phất như đang ẩn chứa ma lực thần kì. Làm cho mỗi nam nhân ở trong đại sảnh, đều sinh ra một loại ý niệm "nàng đang nhìn ta sao?"

Sau khi nhìn thấy Trương Văn Trọng xen lẫn đám người, khóe miệng của Vưu Giai liền xuất hiện một nụ cười mê hoặc. Nụ cười này của nàng, đồng dạng cũng mang theo ma lực thần kì, thế nhưng làm cho toàn bộ nam nhân ở trong đại sảnh đều phải động tâm, điên đảo thần hồn.

Vưu Giai tiếp nhận một ly rượu sâm banh do người hầu bưng đến, hướng về phía mọi người ở trong đại sảnh kính lễ, mỉm cười nói: "Vô cùng cảm tạ chư vị bớt chút thời gian, đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi. Điều này làm cho tôi cảm thấy mình thực may mắn. Hi vọng hôm nay mọi người đều vui chơi thật hết mình, cảm ơn!"

Lời nói của nàng, nhất thời đưa tới một tràng vỗ tay mạnh mẽ như sấm nổ. Theo sau đó, mọi người sôi nổi nâng ly, hướng Vưu Giai đáp lễ.

Trong tiếng đàn dương cầm, uyển chuyển vàng lên. Bữa tiệc sinh nhật của Vưu Giai cũng chính thức bắt đầu.

"Giai Giai tỷ, hôm nay thực lộng lẫy."

Mặc dù không cam lòng, nhưng Đàm Thanh không thể phủ nhận, từ trước đến nay Vưu Giai chưa bao giờ trang điểm. Sau khi trải qua một hồi trang điểm, không ngờ rằng nàng lại xinh đẹp như thế, thậm chí cái loại xinh đẹp cao quý này làm cho người ta phải cảm thấy ngạt thở.

Vừa ngắm nhìn Vưu Giai xinh đẹp tựa như tiên thiên xong, Đàm Thanh nhịn không được cúi đầu nhìn lại chính mình. Không bày phấn trang điểm, ăn mặc phong cách giả đàn ông... :

Lúc này, nếu nói Vưu Giai là một con thiên nga trắng, dùng tư thế ưu nhã bơi lội giữa hồ. Như vậy Đàm Thanh lại giống như một con vịt hoang tàn phá ở trong mương máng. Tuy nàng là con vịt hoang xinh đẹp nhất, nhưng so sánh với thiên nga mỹ lệ, thì vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Đàm Thanh từ nhỏ đến lớn đều không có ganh đua cùng Vưu Giai. Sở dĩ hôm nay trang điểm kinh diễm như thế, hoàn toàn là bởi vì Trương Văn Trọng. Nếu đổi lại nữ nhân khác, có lẽ sau khi phát sinh tâm tưởng xấu hổ trong đầu, từ đó trở đi liền đánh mất ý tưởng đối với Trương Văn Trọng. Nhưng Đàm Thanh không giống với nữ nhân bình thường, trong tính cách của nàng có một loại ngạo khí vô cùng quật cường. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến nàng tuyệt đối không buông tha ý niệm.


Đàm Thanh âm thầm nắm chặt quyền đầu, ở trong lòng tự khuyến khích chính mình: "Không thể phủ nhận, chị Giai Giai nhìn thực xinh đẹp. Nhưng ta cũng sẽ không buông xuôi đâu. Chỉ cần chị Giai Giai và Trương ca còn chưa công khai mối quan hệ yêu đương nam nữ. Như vậy thì ta vẫn còn có cơ hội.

"Cố lên đi Đàm Thanh! Mày hãy tranh thủ giữ chặt lấy trái tim của người thanh niên kia."

Ngay khi Đàm Thanh âm thầm hạ quyết tâm, thì Vưu Giai bưng chén rượu sân banh đi tới trước mặt Trương Văn Trọng cùng nàng.

Trên dung mạo phấn nộn của Vưu Giai, tràn ngập một thoáng ngượng ngùng ửng hồng. Chỉ không biết là do uống rượu, hay là bởi vì ánh mắt của Trương Văn Trọng đang chăm chú nhìn vào nàng.

"Trọng ca, anh chuẩn bị tặng cho tôi món quà sinh nhật là gì vậy?" Nhìn Trương Văn Trọng, Vưu Giai nhỏ giọng nói. Mặc dù, vô luận hắn tặng quà gì, nàng đều phi thường cao hứng. Nhưng cái này cũng không đại biểu cho tâm tình mong chờ, háo hức khi được nhận quà của nàng.

Trương Văn Trọng mỉm cười, đang chuẩn bị trả lời. Bỗng nhiên một đám thanh niên, ăn mặc toàn trang phục nhãn hiệu nổi tiếng, diện mạo hơi có vài phần anh tuấn, không hẹn mà đồng thời vây quanh lại bên người Vưu Giai, trăm miệng một lời chúc nàng sinh nhật vui vẻ. Nhưng theo tia ganh đua ẩn chứa trong mắt bọn hắn có thể nhìn ra, quan hệ giữa bọn hắn cũng không được hòa thuận cho lắm.

Vưu Tình bước tới trước mặt Trương Văn Trọng, nhẹ giọng nói: "Trọng ca, mấy vị này đều là người theo đuổi chị tôi. Không một ai ngoại lệ, toàn bộ đều là tam cao nhân tài."

"Tam cao nhân tài?" Trương Văn Trọng khó hiểu nói.

Vưu Tình liền xòe bàn tay ra, vạch ngón tay giải thích cho hắn: "Thành tích cao, tài sản cao, tiềm lực cao. Cho nên gọi vắn tắt là Tam Cao Nhân Tài." Theo sau nàng lại cười nói: "Trọng ca, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh, mấy người đều đang toàn lực truy cầu chị của tôi đó. Nếu anh không xuất ra chút bản lĩnh, để chị tôi rơi vào trong tay người khác. Đến lúc đó, ngàn vạn lần anh đừng hối hận nhé!"

Trương Văn Trọng chỉ biết cười trừ, lắc đầu hồi đáp: "Vưu Tình, chớ nói nhảm. Quan hệ của tôi và Vưu Giai, chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường thôi."


Đối với chuyện này Vưu Tình không hề tin tưởng, nàng cười chòng ghẹo nói: "Có phải là quan hệ bằng hữu bình thường hay không, chỉ có giữa hai người mới biết được thôi."

Trương Văn Trọng lắc đầu, không muốn tiếp tục dây dưa cùng nàng ở trên cái vấn đề này.

Giờ khắc này...mấy vị tam cao nhân tài vây chung quanh bên người Vưu Giai, đang bắt đầu ganh đua phần quà mừng sinh nhật tặng cho Vưu Giai rồi. Dường như, tại bọn họ xem ra, ai tặng cho Vưu Giai món quà xa xỉ nhất, thì sẽ đại biểu cho ai thích Vưu Giai nhất. Đồng dạng, món quà nào giành được sự yêu thích của nàng...là có thể chứng minh...nàng thích người đó nhất.

Vật phẩm đám người này tặng cho Vưu Giai. Phần lớn là những văn kiện xa xỉn như nước hoa, trang sức đá quý, hoặc túi xách hàng hiệu. Mặc dù Trương Văn Trọng đối với mấy thứ này không hiểu rõ lắm. Nhưng Vưu Tình đứng ở bên cạnh hắn lại phi thường rõ ràng. Mấy thứ đồ hàng hiệu này, dám khẳng định là được mua về từ Châu Âu.

Thậm chí, Vưu Tình cũng bị mê tít hai mắt, nàng cảm khái nói: "Đám người kia rốt cục là muốn khoe của, hay là muốn tặng quà sinh nhật cho chị của tôi đây? Vài món trong đó đã ngừng sản xuất, bây giờ ngay cả có tiền cũng không mua nổi ah!"

Nói đến đây, nàng tạm đình chỉ một chút. Đột nhiên liếm môi, nở nụ cười, dùng thanh âm cực nhỏ nói: "Bất quá, Vưu tỷ không thích dùng quà bọn họ tặng đâu. Rất nhanh thôi, mọi thứ kia sẽ là của ta. Ân, lần này chủ trương mời nhiều người đến tham gia náo nhiệt, quả là thập phần thông minh ah. Hi hi hi..."

Ngay lúc đó, một nam thanh niên dáng người hơi mập, niên kỉ ước chừng khoảng trên dưới hai mươi. Cười lạnh châm chọc nói: "Hôm nay chính là ngày sinh nhật của Vưu Giai. Tôi thấy...chúng ta không nên tặng nàng những lễ vật quá mức bình thường đi?"

Khi hắn nói xong, nhất thời đám người chung quanh liền tỏ vẻ bất mãn, sôi nổi châm chọc lại: "Uy, Lê thiếu gia, khẩu khí thật lớn nha."

"Chẳng lẽ anh mang đến kì trân dị bảo, làm quà sinh nhật tặng cho Vưu Giai hay sao?"


Nam thanh niên gọi là Lê thiếu gia, không hề tức giận vì những câu nói mang tính chất trào phúng như thế này. Ngược lại vẫn mỉm cười đắc chí. Theo sau từ trong túi quần móc ra một chùm chìa khóa xe, giơ cao hai vòng, mới lớn tiếng nói: "Vưu Giai, trước nay vẫn luôn đi chiếc BMW Z7, cũng đến lúc thay đổi một chiếc xe mới rồi. Chiếc Spyker màu bạc này là tôi đặc biệt mua từ Hà Lan làm quà tặng."

"Wow, Lê thiếu vì theo đuổi chị Vưu Giai, mà xuất ra thật nhiều tiền ah! Chiếc Spyker này cũng khoảng bốn năm trăm vạn đi? Nhưng đáng tiếc khoản tiền này coi như phí phạm rồi. Chị Vưu Giai đối với xe hơi không có hứng thú, hơn nữa nàng tuyệt đối sẽ không thay chiếc BMW Z7 kia đâu, bởi vì đó chính là quà tặng của ông nội nha." Vưu Tình đảo mắt quanh tròng, cười hắc hắc nói: "Đồng dạng, chiếc Spyker màu bạc này, cũng sẽ thuộc quyền sở hữu của ta. Hôm nay lãi to rồi!"

Vưu Tình nhanh chân bước tới trước người Lê thiếu, giựt lấy chùm chìa khóa trong tay hắn, cười hì hì: "Lê thiếu, tôi nhận tay chị tôi. Cám ơn anh nhiều!"

Dứt lời nàng lại quay trở về bên cạnh Trương Văn Trọng, hạ giọng nhắc nhở: "Trọng ca, quà sinh nhật của anh đâu rồi, cũng nên lấy ra đi chứ? Anh không nhìn thấy biểu tình mong chờ của chị tôi sao?"

Dường như vì muốn xác minh lời nói của Vưu Tình. Giữa đám người, Vưu Giai lại quẳng ném cho Trương Văn Trọng một đạo ánh mắt chờ mong.

Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười, vỗ vai người đứng ở phía trước mặt, chừng mực nói: "Làm phiền anh nhường lối một chút."

Đối phương không tự chủ nghiêng người, nhường đường cho hắn bước về phía Vưu Giai.

"Sinh nhật vui vẻ, Vưu Giai. Đây là quà mừng sinh nhật của tôi dành cho cô." Trương Văn Trọng móc ra một chiếc hộp nhỏ. Mở lắp, ở bên trong liền xuất hiện một sợi dây chuyền kim cương kiểu dáng không hợp thời.

Vưu Tình ngỏng đầu nhìn, muốn xem đến tột cùng thì Trương Văn Trọng sẽ tặng quà gì cho bà chị của mình. Khi nàng trông thấy lễ vật của Trương Văn Trọng là một sợi dây chuyền kim cương, liền tỏ vẻ thất vọng không thôi. Khẽ nâng tay vỗ trán thở dài: "Wow, không phải chứ! Tuy nói rằng anh tặng món gì chị Giai Giai đều thích. Nhưng sợi dây chuyền này trông lỗi thời quá đi?"

Nhóm người Tam Cao Nhân Tài vây chung quanh Vưu Giai, cũng không hẹn mà đồng thời khinh thường cười lạnh. Hiển nhiên, đối với sợi dây chuyền của Trương Văn Trọng, mọi người không để vào trong tầm mắt.

Thế nhưng đương sự Vưu Giai lại không xem như vậy. Trong lòng nàng, chỉ cần là Trương Văn Trọng tặng quà, thì cũng chính là thứ quý giá nhất rồi. Nàng hiền hòa mỉm cười, phong tình vạn chủng nói: "Cám ơn anh! Đây là món quà tôi thích nhất trong buổi tối hôm nay. Trọng ca, có thể phiền anh thêm một việc được không?"


"Chuyện gì vậy?"

"Phiền anh đeo chiếc vòng cổ này giúp tôi nhé?"

Đám người Tam Cao Nhân Tài, nhất thời đều kinh ngạc há hốc miệng. Bọn hắn không hiểu, vì sao một sợi dây chuyển kiểu dáng lỗi thời, lại chiếm được cảm tình của Vưu Giai.

Cả đám vừa kinh ngạc, đồng thời cũng sôi nổi liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng uy hiếp. Dường như muốn nói: "Tiểu tử, ngươi thông minh hơn một chút đi, mau chóng cự tuyệt lời đề nghị này của nàng."

Nguyên bản, Trương Văn Trọng cũng định từ chối. Thế nhưng khi hắn ngắm nhìn nụ cười hàm tình trên mặt Vưu Giai, thì khỏa tâm tư của tên đầu gỗ này cũng không tự chủ được, run lên một cái. Bởi vậy, hắn mỉm cười gật đầu đáp ứng Vưu Giai, thay nàng đem sợi dây chuyền đeo lên cổ cho nàng.

Điều làm cho kẻ khác trăm triệu lần không ngờ được chính là. Khi sợi dây chuyền vừa đeo lên cổ Vưu Giai, thì bất chợt liền sinh ra dị tượng lạ lùng...

Sau khi sợi dây chuyền không hợp thời, chạm vào da thịt của Vưu Giai, không ngờ lại tản mát ra vô số quang mang màu xanh ngọc. Đoàn quang mang quấn lại cùng nhau, hình thành lên một cái đồ án huyền ảo, bức cho người ta trông thấy phải líu lưỡi.

Trong bất tri giác, sợi dây chuyền trên cổ Vưu Giai, tựa như một dải tiểu ngân hà thâm thúy...huyền ảo...lung linh...thần bí.

Lúc này, dù tưởng tượng mọi phương thức, cũng khó có thể hình dung ra được sự hoa lệ của sợi dây chuyền! Những lễ vật của đám người Tam Cao Nhân Tài lúc trước, ở trước mặt nó đều phải ảm đạm thất sắc, thậm chí còn dung tục khó coi.

"Tiểu ngân hà? Wow, sợi dây chuyền này như thế nào lại hóa thành dải tiểu ngân hà? Mình không bị hoa mắt chứ? Trông nó vừa xinh đẹp, lại vừa thần bí ah!" Hồi lâu sau, rốt cuộc Vưu Tình mới nghẹn ra được một câu như vậy.

Mà lời này của nàng, cũng chính là nghi vấn ở trong lòng mọi người đang có mặt tại đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui