Siêu Cấp Tiên Y

Trương Văn Trọng ngồi bên trong xe Audi màu đen, nhìn cuộc tranh đấu bên ngoài, gương mặt thật bình thản.

Bên ngoài chiếc Audi, Chương Hổ và nam tử trung niên đang chiến đấu khó phân thắng bại. Tu vi của hai người đều đang ở địa cấp đỉnh kỳ, một thân võ học của nam tử trung niên chuyên dùng lộ số âm như quỷ dị, từng chiêu âm hung ác lạt, luôn công kích bộ vị yếu hại của Chương Hổ. Mà võ học Chương Hổ tu luyện, lại đi theo con đường dũng mãnh, một quyền một cước, đều vô cùng uy vũ, mang theo cỗ kình phong mạnh mẽ.

Hai người một cương một nhu, chiến đấu lực lượng ngang nhau, muốn ở trong thời gian ngắn phân ra thắng bại, thật sự không dễ.

Nhưng Trương Văn Trọng cũng đã nhìn ra, trong cuộc đấu giữa nam tử trung niên và Chương Hổ, nam tử trung niên đã rơi xuống hạ phong. Huống chi, trong tay Chương Hổ còn đang nắm một cây súng lục. Tuy rằng võ giả địa cấp đỉnh kỳ, thân thể rèn luyện đã cực kỳ cứng rắn, có thể dựa vào sự ngạnh kháng của bản thân chịu được súng bắn. Thế nhưng loại súng lục đó cũng chỉ là loại súng bình thường, còn cây súng Chương Hổ đang nắm trong tay đã được cải biến, võ giả địa cấp đỉnh kỳ, muốn dựa vào thân thể ngạnh kháng, hầu như là chuyện không có khả năng. Mà ở cuộc chiến đấu gần gũi đến như vậy, muốn dựa vào thân pháp quỷ mị để tránh đạn, cũng khó hơn lên trời!

Chỉ cần Chương Hổ tìm được cơ hội, nổ súng, như vậy cuộc đấu này sẽ từ sự thắng lợi của hắn mà kết thúc.

Sự tình tiến triển quả nhiên không vượt ra ngoài sự dự liệu của Trương Văn Trọng. Ngay khi Chương Hổ và nam tử trung niên vừa kề sát vào nhau, Chương Hổ bỗng nhiên nhìn thấy một cơ hội, vung tay bóp cò bắn ngay vào tim nam tử trung niên. Tuy rằng phản ứng của tên trung niên cực nhanh, đúng lúc nghiêng người né tránh, không để viên đạn trực tiếp bắn vào ngay tim của hắn, nhưng vẫn ghim vào trong xương quai xanh hắn.

"A." Nam tử trung niên kêu rên một tiếng, thế tiến công liền suy giảm, hành động cũng biến thành chậm chạp lại.

Chương Hổ một phát súng bắn trúng, còn đang muốn thừa thắng xông lên. Nắm tay bên trái thẳng oanh tới ngay mặt tên trung niên, tay phải lại bóp cò súng lần nữa. Hắn định dùng thế tiến công sắc bén sấm sét, triệt để bắn chết tên nam tử trung niên.

Nhưng tên trung niên cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, sau khi nếm một phát súng, hắn lập tức bức lui ra sau thật nhanh, đồng thời há mồm phun ra mấy đạo lam mang quỷ dị về phía Chương Hổ.


Chương Hổ nhất thời không kịp đề phòng, bị mấy đạo lam mang quỷ dị bắn trúng, nhất thời trong cơ thể dấy lên cảm giác khó chịu như sôi sục máu huyết, nội kình thường ngày tùy ý điều khiển, vào lúc này không ngờ không thể khống chế, đây rõ ràng là điềm báo tẩu hỏa nhập ma.

"Ám khí có độc?" Vùng lông mày Chương Hổ nhướng lên, từ hàm răng phun ra bốn chữ, không chút do dự giơ lên tay phải: "Bang bang phanh." Bắn nhanh mấy phát về phía nam tử trung niên.

Vừa bắn ra ám khí đánh lén trúng đích, tên trung niên nguyên bản đang muốn thừa thắng xông lên, nhất thời liền trúng hai phát súng, nhìn thấy tình hình hắn biết ngày hôm nay xem như không cắn được khối xương cứng này, chỉ đành cắn chặt răng, hậm hực lui lại. Ngay khi thân ảnh hắn còn chưa lui vào trong bóng đêm hoàn toàn, hắn vẫn không quên kêu gào: "Lần này xem như các ngươi có vận khí tốt, các ngươi chờ cho ta, ta còn sẽ trở lại!"

Ngay khi âm thanh hắn vừa xuất ra, hai đạo hàn khí thấu xương đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng hắn.

"Ai dám đánh lén ta?" Nam tử trung niên quá sợ hãi, vội vã muốn xoay người lại kiểm tra. Thế nhưng còn chưa chờ hắn quay lại, cảm giác đau đớn lạnh buốt kịch liệt ngay huyệt Đại Nhã và huyệt Mệnh Môn hiện lên, đồng thời ở trong nháy mắt liền truyền khắp trên dưới toàn thân, thân thể tên trung niên bắt đầu co quắp kịch liệt, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng đẩy cửa xe bước xuống. Âm Dương Nhị Khí Đinh vừa đánh chết tên trung niên ở ngay lúc này lặng yên không một tiếng động bay trở về trong túi hắn.

Tuy rằng Trương Văn Trọng là một người bác sĩ luôn lấy lòng từ bi cứu thế, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc hắn không biết giết người. Khi địch nhân đã dám uy hiếp đến sinh mạng của bản thân mình, còn muốn nói chuyện từ bi, chỉ là hành vi của kẻ ngu ngốc.

Đi xuống chiếc Audi màu đen, Trương Văn Trọng bước nhanh tới bên người Chương Hổ, kiểm tra thương thế của hắn. Một lúc sau hắn nói: "Tuy rằng sáu mũi ám khí cũng không làm bị thương bộ vị yếu hại của anh, nhưng chúng đều có ẩn chứa kịch độc, cho nên nội kình của anh hẳn đang có dấu hiệu hỗn loạn, tôi nói không sai chứ?"


"Không sai." Chương Hổ gật đầu, nhếch miệng vừa cười vừa nói: "Không nghĩ tới, anh lại có nghiên cứu đối với y đạo."

"Tôi vốn là một bác sĩ." Trương Văn Trọng hồi đáp. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên bộ vị bị trúng ám khí của Chương Hổ, sáu mũi ám khí đã bị ngoại lực kích động, nhất thời từ trong cơ thể Chương Hổ bắn ra, rơi xuống trên mặt đất.

Thấy Trương Văn Trọng thi triển chiêu thức ấy, vùng lông mày Chương Hổ không khỏi nhướng lên, khen: "Hảo công phu."

Sáu mũi ám khí, toàn bộ đều có gai nhọn tua tủa. Nếu như chỉ dùng thủ đoạn bình thường mà muốn lấy ra, đều rất trắc trở. Thế nhưng Trương Văn Trọng chỉ cần vỗ nhẹ như vậy, sáu mũi ám khí đều tự động bắn ra, bởi vậy có thể thấy được hắn đối với việc nắm chặt lực lượng trong tay đã đến mức lô hỏa thuần thanh. Cảnh giới như vậy, chính là cảnh giới mà Chương Hổ tha thiết ước mơ, lại vẫn chưa hề đạt được.

Trương Văn Trọng lấy ra hộp ngân châm mang theo bên người, lấy vài cây ngân châm, dùng thủ pháp cực nhanh đâm vào huyệt vị quanh thân bộ vị bị sáu mũi ám khí gây thương tích, dùng để ngăn chặn tốc độ muốn khuếch tán của độc tố trong cơ thể Chương Hổ.

Trương Văn Trọng dìu Chương Hổ lên băng sau xe Audi, nói: "Hiện tại tôi đã dùng ngân châm phong tỏa huyệt vị quanh vết thương của anh, dùng để phòng ngừa độc tố khuếch tán toàn thân. Đợi khi chúng ta về tới khách sạn Dương Quang, tôi đưa cho anh đơn thuốc, anh căn cứ theo đơn bốc thuốc nấu uống, tối đa ba ngày độc tố xâm nhập trong cơ thể anh sẽ có thể hoàn toàn hóa giải."

"Cảm ơn." Chương Hổ nỗ lực nở nụ cười, sau đó nhìn phương hướng tên trung niên nam tử ngã quỵ, ngạc nhiên nói: "Trương tiên sinh, có thể nói cho tôi biết, anh làm như thế nào không? Lặng yên không chút tiếng động đã đánh chết một cao thủ địa cấp đỉnh kỳ, bản lĩnh như vậy, tôi thật sự than thở không bằng."


Trương Văn Trọng đạm nhiên cười nói: "Đây cũng không có gì, hắn vốn đã bị anh bắn bị thương nặng, tôi phóng ra ám khí, chỉ đúng dịp đánh chết hắn mà thôi."

Thấy Trương Văn Trọng không chịu nói lời thật, Chương Hổ cũng chỉ lắc đầu, cũng không hỏi lại. - https://truyenfull.vn

Trương Văn Trọng đóng lại cửa xe băng sau, lại mở cốp xe lấy bánh xe dự bị thay vào, mới lái chiếc Audi màu đen hướng về khách sạn Ánh Dương Quang nằm trong Cẩm Kim Thành.

Nằm ở băng sau xe, Chương Hổ bấm dãy số của Dương tam tỷ, đem chuyện đã xảy ra toàn bộ báo cho nàng biết. Cho nên khi Trương Văn Trọng lái xe đến bãi đỗ xe khách sạn Ánh Dương Quang, Dương tam tỷ đã ở nơi đó chờ đã lâu.

"Trương tiên sinh, anh không sao chứ?" Dương tam tỷ hỏi câu đầu tiên, cũng không phải thương thế của Chương Hổ, mà là tình huống của Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng nói: "Tôi vẫn ở trên xe nên không có chuyện gì. Chỉ là Chương Hổ bị đối phương phóng ám khí làm bị thương."

Lúc này Dương tam tỷ mới đưa mắt nhìn Chương Hổ nằm sau xe, hỏi: "Anh thế nào? Còn chưa chết phải không?" Tuy rằng giọng nói của nàng bất thiện, nhưng ánh mắt nàng lại bại lộ ra vẻ khẩn trương và thân thiết.

Chương Hổ cố nén sự đau đớn từ miệng vết thương truyền tới, nhếch miệng nở nụ cười, hồi đáp: "Trước đây cô không phải hay nói, người tốt sống không lâu, người xấu sống mười năm sao? Tôi là mạng người xấu, cho nên bây giờ tôi còn sống."

Nhìn thấy Chương Hổ vẫn còn tâm tình nói giỡn, Dương tam tỷ cũng tin tưởng tình huống của hắn không nghiêm trọng lắm, không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Tuy rằng nàng biểu hiện ra dáng dấp lạnh lùng băng băng đối với Chương Hổ, nhưng sâu trong nội tâm của nàng đang nghĩ thế nào, chỉ sợ chỉ có chính nàng mới biết được.

Trương Văn Trọng hỏi: "Tam tỷ, cô có giấy bút không? Tôi viết một đơn thuốc chữa thương cho Chương Hổ. Chỉ cần theo đơn hốt thuốc, trong vòng ba ngày là có thể khu trục độc tố xâm nhập trong cơ thể hắn."


"Có, anh chờ." Dương tam tỷ vội vã nói, xoay người đi về chiếc Humvee của nàng, lấy ra giấy bút giao cho Trương Văn Trọng.

"Chương Hổ trúng độc, là Loạn Huyết độc của Tông gia Hoài Nam, tôi vừa lúc biết được phối phương hóa giải loại độc này." Trương Văn Trọng vừa nói, vừa đem những dược liệu cần thiết viết vào trên giấy, đưa cho Dương tam tỷ, dặn dò: "Trong mấy ngày uống thuốc, phải tránh thức ăn mặn, không thể ăn chút nào. Bằng không độc tố sẽ không bị dược vật khống chế, sẽ dùng tốc độ cực nhanh khuếch tán khắp toàn thân. Cho đến lúc này, còn muốn cứu tính mạng hắn, thì sẽ rất phiền phức."

Dương tam tỷ gật đầu nói: "Tốt, tôi đã biết, tôi nhất định sẽ giám thị hắn, không cho hắn ăn thức ăn mặn." Dừng một chút, nàng chợt cười nhạt lên, sát khí nghiêm nghị nói: "Tông gia Hoài Nam sao? Hừ, không ngờ cũng dám chạy đến Cẩm Kim Thành quấy rối. Phải biết rằng, ở đây là địa bàn của Dương tam tỷ tôi. Xem ra, tôi phải cho Tông gia Hoài Nam một chút giáo huấn mới được. Bằng không, bọn họ thật đúng là muốn cưỡi lên đầu tôi mà đạp."

Trương Văn Trọng nói: "Tôi chỉ muốn nói, Chương Hổ trúng độc, là Loạn Huyết độc của Tông gia Hoài Nam, cũng không có nói, người đột kích chúng tôi là người của Tông gia Hoài Nam."

"Theo tôi được biết, Loạn Huyết độc chỉ có con cháu dòng chính của Tông gia Hoài Nam mới có tư cách sử dụng. Người kia nếu dùng Loạn Huyết độc, tám chín phần mười là người của Tông gia. Nhưng để tránh cho Tông gia thề thốt phủ nhận, tôi cũng phải phái người đi thu thập một ít chứng cứ mới được." Nói đến đây, Dương tam tỷ nhìn Trương Văn Trọng chắp tay tạ lỗi, nói: "Trương tiên sinh, hành trình đến Cẩm Kim Thành lần này của anh, không ngờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy, người làm địa chủ như tôi, thực sự cảm thấy có lỗi với anh."

Trương Văn Trọng nói: "Chuyện này dù sao xem như do tôi dựng lên, cô không cần phải xin lỗi tôi."

Dương tam tỷ lắc đầu nói: "Tông gia Hoài Nam, muốn đem thế lực phát triển đến Cẩm Kim Thành không phải là chuyện một hai ngày đêm. Trước đó, tôi vẫn luôn có ý nghĩa luôn cùng hòa thuận tồn tại, cũng không có áp dụng hành động vào việc bọn họ muốn mở rộng thế lực. Xem ra vì thái độ như vậy của tôi, để cho bọn hắn cho rằng tôi là người mềm yếu dễ khi dễ. Xem ra tôi phải cho bọn họ biết, trong Cẩm Kim Thành, người chân chính có thể nói chuyện chính là Dương tam tỷ này!"

Sự kiêu hùng khí khái của Dương tam tỷ, trong giờ phút này hiển lộ không bỏ sót.

Trương Văn Trọng cũng không có tâm tư nhúng tay vào chuyện này, hắn định cáo từ quay trở lên phòng khách sạn Dương Quang. Nhưng ngay khi hắn vừa xoay người, Chương Hổ đang nằm ở băng sau xe đột nhiên mở miệng nói: "Trương tiên sinh, anh đã là một bác sĩ. Hơn nữa còn là thiên cấp cao thủ, nói không chừng anh có thể chữa trị được huyết chú trên người tam tỷ..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui