Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hai người trợ lý mới mang thảo dược đã qua xử lý tới trước mặt mọi người.
Các loại thảo dược này đều được chia đều ra các hộp nhỏ.
Nếu như chỉ nhìn bằng mắt thường thì rất khó có thể phân biệt được đây rốt cuộc là những loại thảo dược nào.
Nhưng nếu đánh giá bằng màu sắc của vụn thuốc, những người làm nghề y có kinh nghiệm thì sẽ có thể phân loại rõ ràng.
Ví dụ như, vụn thuốc màu xanh lục, có những loại thảo dược nào có màu xanh lục.
Vụn thuốc màu đen, có những loại thảo dược nào có màu đen.
Theo cách phân loại tương tự, vụn thuốc màu nâu nhạt, màu nâu đất, màu trắng, màu xám! sẽ thuộc những loại thảo dược nào.
Sau đó lại thông qua mùi hương và những đặc trưng khác, kết hợp với kinh nghiệm của bác sĩ để tiến hành phân loại.
Có thể nói rằng độ khó rất cao.
Nếu như không phải là những bác sĩ đông y lão làng đã tiếp xúc với thảo dược mấy chục năm, căn bản rất khó có thể phán đoán được.
“Tất cả công tác chuẩn bị cho hạng mục thi thứ hai đều đã được chuẩn bị hoàn tất, tiếp theo đây, có ai muốn thách đấu với anh Thẩm Lãng không?” Tào Côn nhìn quanh bốn phía rồi hỏi.
Những giáo sư già này, có người thì giỏi bắt mạch, có người lại giỏi kê đơn, mỗi người lại có những lĩnh vực sở trường khác nhau.
Vậy nên những người thi đấu với Thẩm Lãng hiện giờ đương nhiên không phải tất cả đều là những người thi bắt mạch trước đó, tất nhiên vẫn còn một số ít người thi lại.
Sau khi Tào Côn vừa hỏi xong, có rất nhiều giáo sư lão làng đều thi nhau muốn thử.
“Để tôi! Để tôi lên!”
“Thằng nhóc đó châm cứu rất lợi hại, tôi không tin lần này cậu ta cũng giỏi như vậy!”
“Tôi đã tiếp xúc với thảo dược bốn chục năm rồi, lần này chắc chắn tôi sẽ thắng.
”
“Đã đến lúc thể hiện bản lĩnh thực sự rồi, để thằng nhóc đó biết sự lợi hại của Viện y học đại học Nam Phong!”
Có rất nhiều giáo sư già đứng ra so tài với Thẩm Lãng.
Trong lòng bọn họ đều đang đè nén cơn giận, trong vòng thi bắt mạch vừa rồi, Thẩm Lãng đã đạt được thành công lớn, thành công tới mức như đang giẫm đạp hai vị viện trưởng dưới chân mình.
Vậy nên những vị giáo sư già này đều hi vọng bản thân có thể đứng ra đánh bại anh.
Một mặt, điều này có thể bảo vệ danh dự của Viện y học đại học Nam Phong.
Mặt khác, cũng có thể dương oai diễu võ.
Hiện giờ Thẩm Lãng đã trở thành cái gai trong mắt những người này, ai ai cũng muốn nhổ bỏ.
Hiện tại đã có mười mấy vị giáo sư đứng ra muốn so tài với anh.
Tào Côn lại hỏi thêm một lần nữa: “Còn ai nữa không? Nếu như không còn nũa, vậy thì hạng mục thi thứ hai, thần y nếm bách thảo có thể chính thức bắt đầu được rồi.
”
Đúng vào lúc này, có một giọng nói cất lên.
“Lão Côn, để tôi, tôi cũng sẽ tham gia vòng thi lần này.
”
Cuối cùng Quan Chi Danh cũng đã ra mặt.
Ông ta quyết định cạnh tranh với Thẩm Lãng trong hạng mục thi đấu thứ hai này.
Cũng giống như những người còn lại, trong lòng Quan Chi Danh cũng đang lửa giận đùng đùng.
Khi ông ta nhìn thấy Thẩm Lãng chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ đó, trong khoảnh khắc vui mừng thay bệnh nhân, trong lòng ông ta bất giác thấy hơi khó chịu.
Bản thân đường đường là phó viện trưởng của Viện y học đại học Nam Phong, vậy mà lại thua một đàn em nhỏ tuổi, cảm giác thất bại này khiến ông ta khó chịu vô cùng.
Ông ta muốn đánh bại Thẩm Lãng trong vòng thi thứ hai này, để bảo vệ tôn nghiêm cho Viện y học, đồng thời bảo vệ địa vị của chính mình.
Khi Tào Côn thấy Quan Chi Danh tuyến bố sẽ tham gia cuộc thi, ông ta cũng không mấy bất ngờ, ngược lại điều này còn nằm trong dự liệu.
Hơn nữa Tào Côn cảm thấy, nếu như Quan Chi Danh không thi, vậy thì ông ta không còn là Quan Chi Danh nữa rồi.
Với tính cách của Quan Chi Danh, trận đấu này chắc chắn phải tham gia.
“Được, lão Danh, cố lên nhé!” Tào Côn động viên.
Đồng thời, Tào Côn cũng hi vọng có thể biết được, Thẩm Lãng và Quan Chi Danh, rốt cuộc ai giỏi hơn, ai yếu hơn thông qua vòng thi lần này.
Còn về những người khác, Tào Côn cũng hi vọng bọn họ có thể mang đến cho ông ta sự bất ngờ.
Tào Côn càng hi vọng hơn đó là, Thẩm Lãng sẽ mang lại bất ngờ cho ông ta.
Đối với vô cực thần châm của anh thì ông ta đã biết rồi.
Nhưng trong hạng mục thi thứ hai này, Tào Côn không biết liệu Thẩm Lãng có còn tuyệt chiêu nào nữa không.
Thần y nếm bách thảo, quy tắc cuộc thi vô cùng đơn giản, mỗi người tham gia sẽ phải phân loại hai mươi loại thảo dược được đựng trong các hộp, sau đó sẽ viết tên lên giấy, đến cuối cùng sẽ thống nhất đối chiếu, người nào có tỷ lệ chính xác cao nhất thì sẽ là người chiến thắng.
Nếu như tỷ lệ chính xác bằng nhau, vậy thì sẽ tham gia vòng thi phụ.
Thậm chí Tào Côn rất hy vọng sẽ có một vòng thi phụ, tốt nhất là vòng thi so tài gay cấn giữa Thẩm Lãng và Quan Chi Danh.
Thế nhưng, Thẩm Lãng lại không muốn phiền phức như thế.
Anh đã muốn thắng thì hà tất gì lại phải đấu tay đôi.
Nếu anh đã muốn, thì điều đó thực sự quá đơn giản.
Hơn nữa, anh cũng không muốn lãng phí thời gian.
Nếu như mục đích chính của ngày hôm này là thi đấu, vậy thì đừng nên trì hoãn quá nhiều thời gian, đánh nhanh thắng nhanh, dùng tài năng thực sự của bản thân, dùng cách thức nhanh nhất có thể để giải quyết nhanh gọn vòng thi đấu.
Bất kể là Quan Chi Danh hay Tào Côn lên thi, Thẩm Lãng đều sẽ không kiêng nể.
Vòng thi chính thức bắt đầu.
Tất cả những người tham gia cuộc thi đều nhanh chóng bước vào vòng thi nhận diện thảo dược.
Mặc dù vòng thi này không hề liên quan gì tới y thuật, thế nhưng lại có thể nói lên thực lực của một bác sĩ Đông y.
Nếu như có thể phân biệt được thảo dược ngay cả khi nó đã được nghiền thành bột, điều này chứng tỏ vị bác sĩ Đông y này đã tìm hiểu rất kĩ và có hiểu biết sâu sắc về thảo dược đông y.
Thẩm Lãng giống như chú cá đang bơi lội tung tăng trên sông trên biển, với tâm lý thoải mái nhẹ nhàng, anh lần lượt tiến hành phân loại các thảo dược trong mỗi hộp.
Hầu như anh đều chỉ liếc nhìn một cái, sau đó ngửi ngửi là đã có thể ghi tên thảo dược lên sổ.
Trong suốt quá trình đó, hành động liên tục, nhẹ nhàng thuận lợi, không hề ngừng lại.
Cho đến khi anh tới trước một hộp chứa thuốc bột, lúc này anh mới dừng lại.
Lúc này, Tào Côn đang âm thầm theo dõi từng cử chỉ của Thẩm Lãng.
Khi ông ta nhìn thấy Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại, tiết tấu suôn sẻ từ đầu tới giờ bỗng nhiên bị khựng lại, ông ta đoán rất có khả năng Thẩm Lãng đã gặp phải vấn đề hóc búa.
Thẩm Lãng quả thật có gặp phải một vấn đề nhỏ, nhưng hoàn toàn không phải chuyện gì quá hóc búa.
Anh là truyền nhân của thần y đương đại, độ khó cỏn con này sao có thể làm khó được anh chứ.
Chỉ là anh đang rất thắc mắc, người của Viện y học, tại sao lại đưa loại thảo dược này lên.
Có gì đó hơi không hợp lẽ thường.
Thẩm Lãng do dự trong khoảng một phút, sau đó anh tạm thời đánh dấu lại rồi tiếp tục nhận diện các loại thảo dược khác.
Tào Côn quan sát hành động của Thẩm Lãng, ông ta đã có thể khẳng định suy đoán vừa rồi của mình là đúng.
Ông ta cho rằng chắc chắn Thẩm Lãng đã gặp phải đề khó, không nhận biết được loại thảo dược trong chiếc hộp này, vậy nên mới tạm thời đặt nó sang một bên.
Trên thực tế, Thẩm Lãng không phải như những gì Tào Côn đã đoán.
Có thể kiêu ngạo mà nói rằng, việc nhận biết những loại thảo dược này căn bản không làm khó được anh được một chút nào.
Thẩm Lãng quyết định tạm đặt hộp đó sang một bên là vì có nguyên nhân khác.
Sau đó, Thẩm Lãng lại tới trước một cái hộp khác.
Thảo dược bên trong hộp này đã bị tán thành bột mịn.
Nếu như chỉ nhìn màu sắc và hình dạng thì căn bản không thể nắm bắt được gì, vậy thì chỉ có thể dùng mũi ngửi thôi, tiến hành nhận biết thông qua mùi hương mà thảo dược này tỏa ra.
Thẩm Lãng cầm hộp thuốc rồi đưa lên mũi, anh khẽ ngửi, đôi lông mày rậm bỗng chốc chau lại.
“Sao lại có thể như vậy được? Không đúng!”
Thẩm Lãng lại dừng lại một lần nữa.
Anh đã nhận biết được bột thuốc trước mặt là loại thảo dược gì.
Chỉ có điều, anh không hiểu tại sao Viện y học đại học Nam Phong lại làm như vậy.
Tại sao lại lựa chọn loại thuốc này?
Tào Côn lại nhìn thấy Thẩm Lãng ngừng lại, ông ta cho rằng về phương diện thảo dược, Thẩm Lãng quả thực không xuất sắc bằng vô cực thần châm mà hồi nãy anh sử dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...