Đến tận lúc này, những chuyên gia và giáo sư kia mới thật sự chú ý đến Thẩm Lãng chứ không chỉ nhìn lướt qua anh như ban nãy nữa.
Nhưng cho dù là vậy, trong ánh mắt của những chuyên gia này cũng tràn đầy sự xem thường.
“Cậu có thể trị tận gốc các loại bệnh phong thấp xương khớp sao?”
“Chàng trai trẻ, cậu nói đùa cái gì vậy.
”
“Quá ngạo mạn, cậu đang nói cái gì đấy? Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”
“Chúng tôi đang mở hội nghị giao lưu học thuật, xin cậu đừng xen vào.
”
“Cậu là trợ lý của ai vậy? Nơi này còn chưa đến phiên cậu lên tiếng đâu!”
Những chuyên gia này cũng không tin Thẩm Lãng, thậm chí còn nghiêm khắc trách mắng Thẩm Lãng.
Bọn họ đều cho rằng Thẩm Lãng là một sự sỉ nhục của nền y học.
Loại bệnh phong thấp xương khớp này làm sao có thể trị tận gốc được chứ, ngay cả chuyên gia có thâm niên nhất ở đây hôm nay cũng cảm thấy Thẩm Lãng đang làm nhục trí thông minh của họ.
Các vị chuyên gia bắt đầu rối rít bảo rằng Thẩm Lãng không phải trợ lý của họ.
“Không biết, không phải là trợ thủ của tôi.
”
“Cũng không phải trợ lý của tôi, trợ lý của tôi là Tiểu Cương.
”
“Chắc đây là trợ lý mới rồi, nhưng cũng không có ấn tượng gì.
”
“Ôi vậy đây là ai, nếu như là người không có phận sự thì không có tư cách tham gia hội nghị này chung với những chuyên gia như chúng ta.
”
“Bảo cậu ta ra ngoài đi, không thể để cậu ta quấy rầy chúng ta tiến hành buổi tọa đàm như thường được.
”
Nhìn thấy những chuyên gia này đều nhất trí muốn đuổi Thẩm Lãng ra ngoài, Thẩm Lãng cảm thấy không nói nên lời vì điều này.
Lúc đầu anh còn quyết định sẽ truyền thụ một ít y thuật cho những chuyên gia này, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
“Tôi không phải là trợ lý của ai, tôi cũng là một bác sĩ, tới nghe hội nghị giao lưu học thuật, nếu đã là hội nghị giao lưu, chẳng lẽ không được phép phát biểu ý kiến sao?”
Cả người Thẩm Lãng thẳng tắp, nhìn xuống nơi những chuyên gia đang ngồi.
Nghe được những lời này, các vị chuyên gia đều nhìn nhau mặt đối mặt.
Nghiêm túc mà nói thì Thẩm Lãng không có bệnh tật gì, sự kháng cự này của anh là bình thường và hợp với quy tắc.
Buổi tọa đàm giao lưu học thuật, chính là nơi để thảo luận học thuật, không có quy định nào nói chỉ có chuyên gia và giáo sư mới có thể phát biểu cái nhìn của mình, còn những người khác thì không thể.
Nhưng vấn đề ở đây là quy định là do con người đặt ra.
Những chuyên gia, giáo sư này nhìn Thẩm Lãng không hợp mắt, cảm thấy lời nói của Thẩm Lãng đơn giản là nói bậy.
Hơn nữa bọn họ tự cho mình là chuyên gia trong giới, mà Thẩm Lãng là một người mới không có danh tiếng gì, sao có thể đánh đồng chung với bọn họ được.
“Buổi tọa đàm học thuật, đương nhiên có thể phát biểu ý kiến, nhưng cũng phải xem cậu có đủ tư cách hay không đã.
Ở những nơi nghiêm túc như buổi tọa đàm học thuật, không phải là nơi để cậu muốn nói gì thì nói như thế được!”
Đột nhiên một vị giáo sư chỉ trích Thẩm Lãng.
Rất nhanh từng vị từng vị giáo sư tới tấp bác bỏ lời của Thẩm Lãng.
“Giáo sư Trương nói đúng lắm, cậu muốn phát biểu cũng có thể, nhưng mời cậu lấy tư cách ra đây cho chúng tôi xem một chút, trong trường hợp nghiêm túc như thế này, không phải ai cũng có thể đến đây giương oai được!”
“Tuổi còn trẻ thì đứng ở một bên, nghe nhiều học nhiều, y học là một ngành học cần tích lũy kinh nghiệm, tuyệt đối đừng nên mơ tưởng xa vời.
”
“Người trẻ tuổi bây giờ ấy, cái gì cũng không để trong mắt, muốn giao lưu với những chuyên gia ngồi ở chỗ này như chúng tôi, vậy trước tiên bản thân cũng phải trở thành giáo sư đã rồi nói tiếp.
”
“Các ông đều quá khách sáo rồi, loại người không có kiến thức như thế này, nhất định cho là bản thân đọc nhiều sách thì bệnh gì cũng có thể trị được, không biết trời cao đất rộng là gì, đuổi cậu ta ra ngoài đi!”
Có chuyên gia đề nghị đuổi Thẩm Lãng ra ngoài, đừng cho Thẩm Lãng tiếp tục ở lại hội nghị giao lưu học thuật này nữa.
Chẳng qua là muốn trở thành chuyên gia thì tính tình phải điềm đạm một chút, khí thế cũng không có lớn như vậy.
Trong đó có một vị chuyên gia lớn tuổi mang kính lão, tóc hoa râm khoát khoát tay với những chuyên gia khác, ý bảo bọn họ yên lặng.
Sau đó vị chuyên gia lớn tuổi này hỏi Thẩm Lãng: “Chàng trai trẻ, cậu là sinh viên của trường đại học nào vậy? Là sinh viên của trường đại học Nam Phong chúng ta sao?”
Thẩm Lãng trả lời: “Tôi không phải là sinh viên của trường đại học Nam Phong, tôi đã tốt nghiệp rồi, tôi tốt nghiệp ngành y ở trường đại học Bình An.
”
Muốn so thực lực tổng hợp, không biết đại học Nam Phong bỏ xa đại học Bình An bao nhiêu con phố mà nói, cả hai vốn không thể so sánh với nhau được.
Một trường là đại học ở thành phố cấp ba cấp bốn, một trường là top đầu ở khu vực Giang Nam phồn hoa này, năng lực của giáo sư, bề dày lịch sử, các loại hoàn cảnh nhân văn, đều không cùng một cấp bậc.
Huống chi đại học Nam Phong có lịch sử trăm năm, bắt nguồn từ xa xưa, kế thừa phong cách học tập một mạch, chỉ hơi thua kém đại học thủ đô một chút.
Mà trong lĩnh vực y học, đại học Bình An vẫn như cũ khó mà so được với đại học Nam Phong.
Y học có vai trò rất quan trọng đối với sự phát triển của một thành phố, mà Giang Nam lại là khu vực phồn hoa nhất trong nước hay thậm chí cả quốc tế, phương diện chữa bệnh này nhất định cũng là hàng đầu.
Có rất nhiều nhân tài ưu tú, tinh anh cao cấp, đều tụ về khu vực phồn hoa sung túc này, đây là kết quả hiển nhiên của sự phát triển trong xã hội.
Nhân tài trong lĩnh vực y học cũng giống vậy, đương nhiên là thành phố lớn phồn hoa sẽ có nhiều hơn, nếu muốn so sánh thì có thể nói đại học Bình An không có chút khả năng nào sánh bằng.
Đại học Nam Phong xếp thứ hai trong đông đảo các trường đại học trên cả nước, chỉ đứng sau đại học thủ đô, còn đại học Bình An thì xếp ở tận vị trí thứ năm mươi.
Chẳng qua là Thẩm Lãng không cảm thấy nói ra tên của đại học Bình An thì có gì mất mặt, bởi vì anh cũng không phải là không thi đậu vào trường đại học khác, chỉ dựa theo nhiệm vụ của gia tộc mà đến đó rèn luyện, đại học Bình An nhất định sẽ dựa vào anh mà vẻ vang trong tương lai.
Nhắc đến đại học Bình An, mọi người sẽ lập tức nhớ đến anh.
Nhớ đến Thẩm Lãng, nhớ đến người thừa kế của Thần Y Môn.
Mà sau khi Thẩm Lãng nói ra tên trường đại học mà mình đã tốt nghiệp thì những chuyên gia đang ngồi ở đây, khóe miệng của rất nhiều người đều giương lên một chút, lộ ra nụ cười khinh thường.
Thậm chí còn có người bắt đầu không giống như bình thường, thầm trào phúng đại học của Thẩm Lãng chỉ là đồ bỏ đi.
“Đại học Bình An sao? Hình như tôi từng đến trường đại học của cậu diễn thuyết một lần, trường đại học của cậu ấy, trình độ của giảng viên đều rất có hạn, tôi diễn thuyết ở trên bục, bọn họ gần như nghe không hiểu rất nhiều thuật ngữ chuyên môn.
”
“Trí nhớ của tôi không tốt, sao vậy? Trong nước còn có trường đại học như vậy sao? Những trường xếp sao hạng mười, tôi sẽ không chú ý đến.
”
“Theo tôi được biết, sinh viên ngành y tốt nghiệp từ đại học Bình An cũng không dám đến Giang Nam tìm việc làm, bởi vì trình độ của bọn họ thật sự quá kém, thực lực của giảng viên cũng bình thường, làm sao có thể dạy ra sinh viên giỏi được.
”
“Nói thẳng ra là, mặc dù thực lực tổng hợp của trường đại học này có thể được xếp trong năm mươi vị trí đầu cả nước, nhưng nói riêng lĩnh vực y học thì trường đại học này có khác gì trường đại học gà rừng chứ?”
“Chàng trai trẻ tôi thật sự khâm phục sự dũng cảm của cậu, cậu có biết những người đang ngồi ở đây đều là chuyên gia giáo sư không, cậu nói cậu tốt nghiệp đại học Bình An ở trước mặt chúng tôi, không cảm thấy mất mặt sao?”
Những chuyên gia, giáo sư này, anh nói một câu tôi một câu, muốn nói rằng đại học Bình An gì đó chẳng có gì đáng tự hào.
Quả thật các vị chuyên gia đang ngồi ở đây đều tốt nghiệp từ đại học nổi tiếng, cũng đã có kinh nghiệm hành nghề nhiều năm trong lĩnh vực y học.
Có lẽ, bọn họ có thể xem thường đại học Bình An, nhưng cũng thật sự không cần phải nói ra những lời như vậy.
Những nhân vật siêu phàm thật sự, thường sẽ không nói nhiều.
Đại học Bình An quả thật hoàn toàn không có cách nào sánh được với đại học Nam Phong.
Phần lớn thầy trò của đại học Bình An, quả thật trình độ cũng hoàn toàn không bằng đại học Nam Phong.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà cho rằng đại học Bình An không phát triển, đây là do tài nguyên trong xã hội quyết định.
Coi như đại học Bình An muốn tuyển giáo sư có năng lực đến trường của họ để giảng dạy thì cũng không mời được, bởi vì những giáo sư có năng lực đều chạy đến những thành phố lớn, ai lại muốn đến một thành phố cấp ba cấp bốn chứ.
Huống chi năng lực tài chính của đại học Bình An cũng khó so được với đại học Nam Phong.
Vốn không cùng một điểm xuất phát, sao có thể dùng tư thế của một kẻ mạnh mà đi gièm pha kẻ yếu được, vì sao không đi mà so với đại học thủ đô ấy?
Giờ phút này, cả người của Thẩm Lãng vẫn thẳng tắp như cũ, anh nhìn xuống từng vị chuyên gia đang ngồi trước cái bàn kia.
Mà trong những chuyên gia này, vẫn là vị chuyên gia tóc hoa râm mang kính lão kia có thái độ tương đối ôn hòa hơn một chút.
Vị chuyên gia lớn tuổi này làm động tác tay ra hiệu cho những người khác im lặng, sau đó những người khác lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Xem ra trong các vị chuyên gia thì địa vị của người này không thấp.
“Mọi người đừng bàn luận nữa, không thể nói xấu trường đại học khác được, đại học Nam Phong là trường đã trăm năm thì phải có dáng vẻ của người đi trước, để tôi hỏi hết vấn đề trước đã, chúng ta cần nên cho người ta cơ hội để phát biểu.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...