Ngay cả khi Thẩm Lãng có thể thắng thì cũng đâu thay đổi được điều gì?
Lâm Manh Manh cho rằng, La Khôn có gia cảnh tốt, mà Thẩm Lãng chỉ là một tài xế nhỏ, điều này càng làm cho sự trả thù của La Khôn trở lên tàn bạo hơn.
Nếu như nhẫn nhục chịu đựng, La Khôn còn có thể tha cho.
Còn nếu cứ cố chấp cùng La Khôn đấu đến cùng, kẻ chịu trận hẳn là kẻ yếu hơn.
Thẩm Lãng, quên đi, chúng ta xin lỗi, đem cái hộp đêm giao cho bọn họ, cầu xin anh ta buông tha cho chúng ta.
Lâm Manh Manh đột nhiên lên tiếng.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng căn bản không thèm để ý đến lời của Lâm Manh Manh.
Không đơn giản chỉ là chiếm một hộp đêm.
Đây là một một hộp đêm bình thường, không phải là chiếc hộp sang trọng nhất của Chí Tôn.
La Khôn đã từng nói, ở Vân Thành này anh ta cũng là người có tiếng, chẳng lẽ sẽ thực sự vì một chiếc hộp đêm bình thường này mà đánh nhau, bắt nạt những kẻ yếu thế hơn?
Mọi chuyện đều có nguyên do của nó.
Thẩm Lãng nhìn mọi chuyện không đơn giản như Lâm Manh Manh.
Về việc này, Thẩm Lãng muốn tìm La Khôn hỏi rõ mọi chuyện.
La Khôn, chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện.
Thấy La Khôn, ánh mắt của Thẩm Lãng hết sức bình tĩnh.
Còn Lâm Manh Manh vừa nghe thấy lời này, cảm thấy Thẩm Lãng quá ngây thơ rồi.
Người ta là đại ca, liệu sẽ nghe anh nói sao? Hơn nữa, hai người còn chưa ra đòn, nếu tự tin như vậy liệu rằng anh có thể đánh bại La Khôn được không?
Được, chúng ta ra bên ngoài rồi nói.
Vậy mà La Khôn lại thực sự đồng ý.
Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cho Lâm Manh Manh ngạc nhiên.
Cô ta thật sự chưa từng nghĩ tới, đường đường là một đại ca nhưng lại đồng ý với yêu cầu của Thẩm Lãng.
Sau khi cân nhắc một cách kỹ lưỡng, La Khôn đáp lại một cách cẩn thận.
Chú chỉ nói là đến thỉnh giáo người trong hộp đêm này, chưa từng nghĩ tới có thể gặp được cao thủ như Thẩm Lăng, nếu không chỉ mang theo mấy người này sợ rằng không đủ.
Anh ta cảm thấy có điều gì đó kì lạ, không thể để mình bị lợi dụng bởi những thứ mình không biết được, kể cả đó là chú của minh.
Lúc này, Chúc Dương Dương, Hứa Tĩnh, Trương Lan, Trình Cường đang ra sức cầu xin sự thương xót từ La Khôn.
Những người này, mày muốn tao xử lí thế nào? La Khôn ánh mắt lạnh lùng.
Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cho cô gái ở giữa!Thẩm Lãng nhấn mạnh.
“Còn những người khác, tốt nhất tự cầu phúc đi.
”
Lời của Thẩm Lãng làm cho La Khôn rất hài lòng.
La Khôn dù sao cũng là người có tiếng, nếu cứ thế tha cho mấy người này thì thật sự là rất mất mặt.
Tốt!
La Khôn tạm thời đồng ý việc không động đến Lâm Manh Manh, chờ anh ta biết rõ thân phận thật sự của Thẩm lãng rồi quyết định.
Nếu Thẩm Lãng là một tên vô danh tiểu tốt, lúc đó động thủ vẫn chưa muộn.
Đối với Thẩm Lãng, không phải anh không có năng lực bảo vệ mọi người.
Chỉ là họ không xứng đáng.
Bốn người Chúc Dương Dương, Hứa Tĩnh, Trương lan, Trình Cường tính cách hèn mọn, tất cả đều không xứng đáng nói đến từ bạn bè.
Huống hồ cũng không phải người quen, tính ra mới gặp nhau được bốn lần, dựa vào điều gì mà anh phải bảo vệ họ.
Nếu không phải vì Lâm Manh Manh là em gái của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng cũng chưa chắc giúp đỡ.
Trong nháy mắt, đám người Chúc Dương Dương, Trương Lan không thể giữ nổi bình tĩnh.
Thẩm Lãng, anh là đồ chó má, đồ bỏ đá xuống giếng!
Manh Manh, cô nghĩ anh rể cô là ai, anh Khôn thật sự sẽ bỏ qua cho hai người sao?
Đồ cặn bã!
Anh sẽ phải chịu báo ứng!
Nghe đám người Chúc Dương Dương, Trương Lan chửi rủa, Thẩm Lãng căn bản là khinh thường.
Bọn họ như vậy, làm gì có tư cách được cứu.
La Khôn, mấy người này tùy mày giải quyết, nhưng người ở giữa, tuyệt đối không được động vào!
Nói xong những lời này, Thẩm Lãng liền bước ra khỏi hộp đêm.
Mục đích của La Khôn, anh biết rõ ràng.
Hơn nữa anh còn muốn điều tra rõ, chuyện này có liên quan gì đến đường dây bên trong của tập đoàn Phi Vũ.
Bởi vì hộp đêm này, là bạn tâm giaocủa Lâm Manh Manh chọn, nếu là trùng hợp, như vậy cũng có thể được coi là nguy hiểm.
Nhưng nếu có sự liên hệ giữa hai bên thì bản chất vấn đề lại thay đổi.
Nếu Thẩm Lãng biết được Thẩm Tư Nguyên cấu kết với người bên ngoài, hãm hại người trong dòng họ thì Thẩm Tư Nguyên e là vĩnh viễn cũng không quay đầu lại được nữa.
Thẩm Lãng vừa đi ra khỏi hộp đêm, La Khôn liền cầm một ly nước tiểu vàng óng.
Nhìn màu sắc trong cốc, La Khôn có chút tức giận.
Lôi người ở giữa ra!
La Khôn đem Lâm Manh Manh túm sang một bên, sau đó ép bốn người Chúc Dương Dương, Hứa Tĩnh, Trương Lan, Trình Cường uống hết.
La Khôn làm như vậy vì có lí do của mình.
Một là có thể phát tiết cơn tức giận trong lòng, hai là bày ra vẻ mặt hung dữ, thể hiện uy quyền với đàn em, nếu không sẽ khó có thể trấn áp được đám đông.
Tiếp theo, đối với bốn người này chính là những cú đánh hung tợn, cả mũi lẫn miệng đầu bầm dập, lúc này anh ta mới hết giận.
La Khôn vỗ vỗ tay rồi đi ra khỏi hộp đêm.
Anh ta nhìn Thẩm Lãng đang đứng lẳng lặng ở ngoài hành lang.
Đi theo tao đến hộp đêm Chí Tôn.
Nói xong, Thẩm Lãng liền quay người bước đi.
La Khôn có chút sửng sốt.
Hộp đêm Chí Tôn?
Ở KTV này còn có mấy hộp đêm?
La Khôn cảm thấy khó hiểu, anh ta đến KTV không dưới một trăm lần, thế nhưng lại chưa từng nghe qua.
Tự nhiên, anh cảm thấy vô cùng hiếu kì.
La Khôn càng để ý Thẩm Lãng, càng cảm thấy có hứng thú.
Sau khi hết bàng hoàng, La Khôn theo chân của Thẩm Lãng.
Xuyên qua một hành lang, bước lên cầu thang, rẽ phải rồi rẽ trái!
Cuối cùng đi vào một căn phòng rộng lớn gấp phòng thường của hộp đêm bốn lần!
Không chỉ rộng lớn, nội thất cũng rất trang hoàng mà một hộp đêm bình thường khó có thể sánh được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...