Siêu Cấp Thiếu Gia


Thẩm Lãng lúc này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

“Tôi không muốn đánh bị thương quân nhân giải ngũ.


So sánh về sức mạnh rất có khả năng sẽ dẫn đến ngộ thương.

Thẩm Lãng rất sùng bái và kính trọng quân nhân, chịu ảnh hưởng rất lớn từ sư phụ Vân Vạn Sơn, do vậy đây mới là nguyên nhân anh định rút lui.

“Cậu đang đùa gì vậy, Vân Kiệt một mình có thể đánh bao nhiêu kẻ địch, cậu ấy lại là bộ đội đặc chủng đã từng trải qua sống chết ngoài chiến trường, chỉ dựa vào một mình cậu có thể làm cậu ấy bị thương? Nằm mơ đi!”
“Tôi thật sự không đùa đâu, bảo tôi đánh bị thương quân nhân giải ngũ, đặc biệt lại là chiến sĩ đặc chủng đã từng lập công, tôi cơ bản không làm được.

” Thẩm Lãng nói lại lần nữa.

Lúc này, Trịnh Vân Kiệt cũng nghiêm túc nói: “Phàm là người yêu quân và ủng hộ quân, tôi tin rằng về mặt nhân phẩm chắc chắn không kém, tôi tin người anh em Thẩm Lãng là một người yêu quân đội, nhưng giữa hai chúng ta chỉ là so tài, xin hãy yên tâm tôi sẽ biết điểm dừng.


Trịnh Vân Kiệt tin nhân phẩm của Thẩm Lãng, nhưng lại không tin lời của Thẩm Lãng, bởi vì thực lực của bản thân mình thế nào anh rõ nhất, Thẩm Lãng cơ bản không phải là đối thủ của anh.

“Không, anh cố gắng phải ra những đòn hiểm, nhất định đừng nương tay với tôi, nhất định phải dùng hết sức lực của mình!”
Thẩm Lãng trịnh trọng nhắc nhở Trịnh Vân Kiệt.

Bởi vì, chỉ có Trịnh Vân Kiệt dùng toàn bộ sức lực, mới có khả năng tránh làm cho Trịnh Vân Kiệt bị thương, Thẩm Lãng hiểu rõ thực lực của bản thân mình, anh là đệ tử của bậc thầy võ đạo bậc nhất Việt Nam - Vân Vạn Sơn đó!
“Cậu nói cái gì?” Trịnh Vân Kiệt hỏi lại, còn có kiểu người thích bị ngược vậy sao?
“Mong anh hãy dùng toàn bộ sức lực, nếu không thì anh sẽ bị tôi làm bị thương đó.


” Thẩm Lãng vẫn nghiêm túc như cũ, anh tuyệt đối không phải đang đùa.

Từng ở ngoài chiến trường, dẫn đầu cả một đội quân, trải qua sống chết ngoài chiến trường, những sự tích này đương nhiên rất vang dội, nhưng Thẩm Lãng không hề lo lắng.

Thẩm Lãng mặc dù chưa ra chiến trường, nhưng cũng từng trải qua rất nhiều trận chiến sống chết, huống hồ sư phụ Vân Vạn Sơn của anh còn là bậc thầy võ đạo, lại từng được phong là người nắm quyền của Thính Vũ Lâu, dưới tư cách là một đồ đệ thân yêu, Thẩm Lãng thật sự không nói quá.

Ngày trước Thẩm Lãng không bao giờ dùng hết toàn bộ sức lực, cũng chưa từng thử qua, bởi vì một khi dùng toàn bộ sức lực, sẽ có thể làm chết người!
Không ngờ đến, lời khuyên chân thành này của Thẩm Lãng, trong mắt người khác lại là sự tự cao vô cùng.

Tống Nghiễn lập tức cười lạnh: “Lúc đầu cậu chịu một đòn của tôi, suýt chút nữa phải đưa cậu đến bệnh viện, lần đó tôi không hề dùng chút lực nào cậu đã thành như thế rồi, cậu có biết người bạn cũ này của tôi, một quyền cũng có thể giết chết cậu không?”
Trịnh Vân Kiệt cũng cau mày khi nghe được lời của Thẩm Lãng.

Vừa nãy cậu nói là yêu quân đội, tôi rất cảm động, còn cho rằng cậu là một người bạn mà tôi có thể kết giao trong tương lai, nhưng không ngờ rằng đến bây giờ tình thế thay đổi, cậu giống như biến thành một người khác vậy, quá tự kiêu, tôi không nói thực lực của tôi mạnh bao nhiêu, chỉ nói toàn quân trừ đội trưởng đặc chủng của tiểu đoàn, không có ai là đối thủ của tôi!”
Trịnh Vân Kiệt rất tự tin đối với thực lực của bản thân.

Đối với việc này, Thẩm Lãng lại không phản đối cười lạnh, mà lại trang trọng nghiêm túc như cũ.

Anh không hề tự kiêu, cũng không hề đùa cợt!
“Được thôi, tôi sẽ cố gắng hết sức không làm bị thương anh.

” Thẩm Lãng nghiêm túc nói.

Lúc này, Tống Từ hơi cau mày.

“Thẩm Lãng, tôi cảm thấy anh vẫn nên dừng tay lại đi, mặc dù bảo một người đàn ông nhượng bộ ở trước mặt tình địch của mình đúng là có chút mất mặt, nhưng suy nghĩ cho bản thân mình, nên biết khó mà lùi vẫn hơn.



Tống Từ khuyên nhủ.

Cô có chút lo lắng, đối phương là cháu trai của Vĩnh Định Hầu, thực lực còn mạnh hơn cả em trai cô, lần trước Thẩm Lãng bị em trai mình đánh một quyền may mà vẫn chưa phải nhập viện, đó là bởi vì em trai không dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng Trịnh Vân Kiệt thì chưa chắc.

“Em đang lo lắng cho tôi?” Thẩm Lãng cười với Tống Từ nói: “Cảm ơn đã quan tâm, có điều giữa tôi và anh ta không phải tình địch, cũng không liên quan đến vấn đề thể diện, tôi chỉ là không muốn làm anh ta bị thương, tôi có tình cảm rất đặc biệt với những người quân nhân.


“Anh, haizz! Anh sao vẫn không thay đổi được cái tật sĩ diện đó chứ!” Tống Từ lắc đầu thở dài.

Mà Thẩm Lãng, chỉ cười nhạt.

Tống Từ à Tống Từ, em cơ bản không hiểu tôi.

“Đến đi.


Thẩm Lãng nhìn Trịnh Vân Kiệt, ung dung chấp nhận thách thức.

Bởi vì anh nhìn ra được, nếu hôm nay không đưa ra kết quả, sợ là sau này vẫn còn rất nhiều phiền phức.

“Được, bắt đầu thôi.


Trịnh Vân Kiệt tức giận bùng phát, một cao thủ trong quân ngũ, còn là người nắm quyền cao trong quân đội.


Mà Tống Nghiên lúc này, cũng đệm vào một câu ngay sau đó, nói: “Người thắng, liền có thể lấy được chị gái tôi, Tống Nghiên tôi nói là sẽ làm! Vậy thì người thua, tự động rút lui, từ nay về sau không được dây dưa với chị gái tôi nữa!”
Tống Nghiên có sự tự tin rất lớn đối với người bạn học cũ này, anh chắc chắn rằng Trịnh Vân Kiệt sẽ thắng, hơn nữa còn chiếm ưu thế tuyệt đối, nắm chắc phần thắng.

Động tác này của anh, là muốn làm rõ ràng với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng khẽ gật đầu, trong lòng tự có dự định của mình.

Anh chưa từng nghĩ muốn có được Tống Từ, lần này anh chỉ là muốn so tài với Trịnh Vân Kiệt một chút, chỉ muốn không làm hại đến Trịnh Vân Kiệt là được.

Hoa nếu như nở rộ, ong bướm sẽ tự đến.

Đàn ông phải dựa vào năng lực của mình, mà không phải làm một người hèn hạ.

Thẩm Lãng có thực lực giành được Tống Từ, nhưng có thực lực cũng không có nghĩa là muốn có được!
“Tốc độ và sức lực của đàn ông rất quan trọng, thực lực của bản thân vững vàng, trước hết sẽ có thể bảo vệ tổ quốc, sau đó có thể bảo vệ người nhà và người phụ nữ của mình.

Tôi và anh đánh, nếu ai ngã xuống trước, người đó sẽ thua, nếu như anh có suy nghĩ khác, cứ nói ra.

” Trịnh Vân Kiệt nói với Thẩm Lãng.

“Vậy thì đấu thôi.

” Thẩm Lãng thản nhiên nói.

Một mình đấu với nhau, là phương thức trực tiếp mà đơn giản nhất, Thẩm Lãng cùng không muốn chơi đùa.

Ầm!
Trịnh Vân Kiệt mạnh mẽ đứng lên, giống như một cột đá đứng thẳng tắp cao vút, đứng trước mặt Thẩm Lãng, tràn đầy sát khí.

Mà Thẩm Lãng lúc này, trên mặt lại không có chút sát khí nào, thậm chí lại rất bình thường thản nhiên, vốn không không có tinh thần chiến đấu.


Tống Từ nhìn thấy Thẩm Lãng có chút yếu ớt so với Trịnh Vân Kiệt, lại bắt đầu lo lắng.

“Thẩm Lãng, anh thật sự nghĩ kĩ chưa?” Tống Từ cau mày lại, gương mặt nhỏ trắng bệch hỏi lại.

Thẩm Lãng cười nhạt, khẽ gật đầu.

“Yên tâm đi Từ, tôi chắc chắn sẽ biết chừng mực, sẽ không làm Thẩm Lãng bị thương!” Trịnh Vân Kiệt nghiêm túc nói.

Tống Từ không nói gì nữa, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, cô cũng không biết bản thân bị làm sao.

Bình thường khá ghét Thẩm Lãng, tại sao hôm nay lại không nhẫn tâm nhìn thấy Thẩm Lãng bị thương chứ.

“Có thể là bởi vì tôi và Thẩm Lãng quen nhau lâu hơn, gia thế của Trịnh Vân Kiệt vượt xa Thẩm Lãng, điều kiện về mọi mặt đều chiếm ưu thế, nhưng đối với anh ta mới là lần đầu gặp mặt, lúc trước chưa từng tiếp xúc, hơn nữa bản thân anh ta vốn dĩ đã rất mạnh, lính đặc chủng giải ngũ, có đánh mười Thẩm Lãng cũng không phải chuyện khó, cứ như vậy, tôi đương nhiên lại càng lo lắng cho Thẩm Lãng rồi.


Tống Từ âm thầm phân tích trong lòng.

“Từ, chị đừng quan tâm nữa, hôm nay nhất định phải làm cho rõ!” Tống Nghiễn sốt sắng thúc giục: “Vân Kiệt, đến lúc phải ra tay rồi, đệ tử ưu tú, một quyền đánh bại!”
Bịch!
Trịnh Vân Kiệt nhanh chóng chuyển động, trong chớp mắt liền đến trước mặt Thẩm Lãng.

Nắm đấm cứng như sắt, mạnh mẽ đấm về phía trước mặt Thẩm Lãng.

Lúc này nhịp tim của Tống Từ ngày càng nhanh hơn, cô dùng tay bịt kín hai mắt, không dám nhìn cảnh tiếp theo.

Bịch!.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui