Siêu Cấp Thiếu Gia


Người này chính là chủ tịch của ngân hàng Thần Châu, chi nhánh ở thành phố Bình An.

Thẩm Lãng chỉ cảm thán thành phố Bình An khá nhỏ mà thôi, nhưng đối với thân phận hội trưởng thương hội của chủ tịch ngân hàng thì anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Ngân hàng Thần Châu có bối cảnh như thế nào, Thẩm Lãng hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

Mặc dù chủ tịch ngân hàng trong mắt anh cũng không có gì đặc biệt nhưng nếu như ở tại thành phố Bình An này thì ông ấy hoàn toàn có tư cách đảm nhận chức hội trưởng.

Thẩm Lãng lấy điện thoại ra đặt lên bàn rồi sau đó bắt đầu ghi chép.

Không cần biết giá trị của vị chủ tịch ngân hàng kia đáng giá bao nhiêu nhưng trong mắt anh thì cũng không đáng để tâm tới, bao gồm những người khác trong phòng hội nghị này cũng vậy.

Nhưng nếu như bọn họ có những ý tưởng đặc biệt gì trong buôn bán kinh doanh thì Thẩm Lãng cũng sẽ ghi chép lại trên điện thoại di động.

Với thân phận như anh đây thì cũng không phải chỉ biết ăn chơi phá sản, hơn nữa bởi vì có nhiệm vụ thực tập của dòng họ trên người nên nếu như anh không làm ra được một vài thành tích thì làm sao có thể khiến những anh em chú bác trong dòng họ im miệng được chứ.

Chủ tịch ngân hàng đứng trên bục giảng chậm rãi phát biểu xong, sau đó ông ấy cũng nói ra những suy nghĩ của mình về kế hoạch phát triển trong mười năm tới của thành phố Bình An.

Tuy nhiên người thật sự nghiêm túc lắng nghe cũng không nhiều.

Có rất nhiều người đều chúi đầu vào chơi điện thoại di dộng, vốn dĩ không hề đặt tâm tư vào bài thuyết trình của ông ấy.

Đối với bọn họ mà nói thì cuộc hội nghị thương mại này chỉ là một cuộc trao đổi gặp gỡ bình thường mà thôi, quan trọng nhất là sau khi kết thúc sẽ đến tặng quà cho Tề Đại Sơn.

Đối với loại chuyện này cũng không ai có cách cải thiện, dù sao thì hội nghị thương mại là do mọi người cùng nhau tổ chức.

Những người đang ngồi bên dưới đều là thành phần nòng cốt của công ty, bản thân họ cũng khá có thực lực nên không thể nào lại đi dạy dỗ bọn họ giống như còn ngồi trên ghế nhà trường được.


Thời gian trôi qua rất nhanh, chủ tịch ngân hàng đã phát biểu hơn một tiếng đồng hồ.

Sau đó, ông ấy thong thả mời đại biểu thành viên của thương hội là Tống Tri Viễn và Tề Đại Sơn lên bục phát biểu.

Thành tựu của Tống Tri Viễn mọi người đều biết đến từ lúc ông ấy còn là người đứng đầu ở Tỉnh Thành, vì thế phía dưới khán đài có rất nhiều người kính trọng ông ấy.

Tuy nhiên mọi người cũng biết rõ sự nghiệp của Tống Tri Viễn không đặt trọng tâm ở thành phố Bình An, có người nhận được tin tức rằng trong thời gian tới ông ấy sắp phải rời khỏi Bình An.

Vì vậy, trong lúc Tống Tri Viễn lên bục phát biểu thì bầu không khí bên dưới vô cùng yên tĩnh.

Tuy nhiên, đến khi Tề Đại Sơn lên bục thì không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Dường như mỗi một đoạn phát biểu của Tề Đại Sơn đều có người phía dưới khán đài vỗ tay, chuyện này khiến cho khuôn mặt của Tống Tri Viễn hiện lên vẻ lúng túng không biết phải làm sao.

Khi lên tiếng phát biểu được một nửa thì đột nhiên Tề Đại Sơn nhìn xuống phía dưới rồi nói: “Trong lúc tôi phát biểu thì đừng chơi điện thoại di động, xin hãy tôn trọng thành quả mà tôi đã cần cù xây dựng nên.


Ánh mắt của Tề Đại Sơn dừng lại, ông ta nhìn về phía khu vực trung tâm của khán đài, cuối cùng rơi xuống trên người một người đàn ông.

Chính là Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng không hề ngẩng đầu mà chỉ động đậy ngón tay ghi chép những kinh nghiệm của bọn họ xuống.

Tuy nhiên anh lại có vẻ như không được chú tâm cho lắm, khi Tống Tri Viễn phát biểu, anh đã nhanh tay ghi xuống những kinh nghiệm trong kinh doanh của ông ấy nhưng đến khi Tề Đại Sơn phát biểu thì anh cho rằng kinh nghiệm của ông ta không đủ sâu sắc nên không cần thiết phải ghi lại.

“Chàng trai kia còn giả vờ như không nghe thấy sao? Xin cậu hãy ngẩng đầu nhìn tôi.

” Mặc dù trong lòng Tề Đại Sơn rất muốn mắng chửi Thẩm Lãng nhưng ông ta vẫn cố gắng kiềm chế được.


Khi ông ta nhìn tới khuôn mặt của anh thì trên mặt giả vờ như rất nghiêm túc, tất cả những điều này là do ông ta phải chú trọng đến hình tượng bên ngoài của mình.

Nghe thấy Tề Đại Sơn truy hỏi một lần nữa thì Thẩm Lãng mới tò mò ngẩng đầu lên.

Trong lòng anh thầm nói, cái ông Tề Đại Sơn này đang làm cái trò gì vậy chứ, cứ nhất quyết phải ép buộc anh.

Không ngờ vừa mới ngẩng đầu một cái thì đã lập tức đối mặt với Tề Đại Sơn.

Ánh mắt của ông ta hiện vẻ nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào anh.

“Vừa rồi tôi gọi cậu đấy, tại sao cậu lại không trả lời tôi?”
“Tại sao tôi phải trả lời ông? Cho tôi một lý do đi.

” Thẩm Lãng khẽ cau mày, vừa rồi anh đang tập trung tinh thần ghi chép nên thật sự không biết Tề Đại Sơn đang gọi anh.

“Lý do rất đơn giản, tại sao cậu lại không tôn trọng khi tôi đang phát biểu trên bục chứ? Nếu như những người trẻ tuổi đều giống như cậu mà cúi đầu chơi điện thoại như vậy thì đất nước của chúng ta nguy hiểm biết chừng nào.

Với thái độ bất cần của cậu, làm việc thì lại đi theo lối mòn cục bộ, tương lai sẽ rất khó có thành tựu.


Trong lời nói của Tề Đại Sơn cứ như mang theo dao găm không ngừng đâm chọc Thẩm Lãng, tuy nhiên bởi vì ông ta đã khống chế tốt tâm trạng và giọng điệu nói chuyện của mình nên không ai nghi ngờ.

Rõ ràng là một câu nói đâm chọc nhưng từ trong miệng ông ta nói ra thì ngược lại sẽ khiến người khác cảm giác vô cùng có đạo lý.

Cộng thêm Tề Đại Sơn có rất nhiều người nịnh bợ nên khi ông ta vừa dứt lời thì đã có người lên tiếng phụ họa.

“Đúng vậy, cúi đầu chơi điện thoại như vậy riết sẽ khiến đất nước gặp tai ương đấy.



“Tuổi còn trẻ mà không biết tiến thủ, để cho cậu đến tham gia hội nghị thương mại chính là muốn cậu có thể học hỏi thêm kinh nghiệm kinh doanh chứ không phải để cậu chơi di động đâu.


“Thái độ sẽ quyết định tất cả, cậu nghe theo ông Sơn một câu thì còn hơn đọc sách mười năm đấy.


“Ông Sơn đã hơn sáu mươi tuổi rồi, là một người có kinh nghiệm đầy mình trong giới thương nghiệp.

Đối đãi với một bậc bề trên đức cao trọng vọng như vậy thì chúng ta phải nên kính trọng ông ấy mới phải.


Rõ ràng vừa rồi ở đây ai nấy đều chơi di động nhưng bây giờ lại nói như bản thân họ không hề liên quan, thế mà còn bày đặt đứng trên cao dạy đời người khác.

Nếu như cứ nghe bọn họ nói như vậy thì một vài người ngoài không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện sẽ thật sự tin là thật, cho rằng bọn họ rất có lý, còn Thẩm Lãng chính là một người trẻ tuổi có thái độ không đứng đắn.

Tề Đại Sơn có tiếng nói khá cao ở đây, vừa mới lên tiếng đã có không ít người phụ họa, tuy nhiên từ trước đến nay Thẩm Lãng chưa hề biết sợ ai.

Đối diện với nhiều lời buộc tội như vậy, Thẩm Lãng bình tĩnh đáp lại: “Chơi điện thoại di động có rất nhiều người mà, tại sao cứ phải nhằm vào một mình tôi vậy? Hơn nữa, tôi dùng điện thoại di động để ghi chép lại chứ không phải chơi game.

Nếu như các người không điều tra cho rõ trước thì đừng tùy tiện suy đoán.


Quả thật mọi chuyện là như vậy, Tề Đại Sơn không chỉ trích người khác mà lại nhằm vào một mình Thẩm Lãng.

Tuy nhiên bởi vì Tề Đại Sơn biết diễn trò, biết kiềm chế tâm trạng khiến cho nhiều người nghĩ ông ta đức cao vọng trọng nên đã phụ họa cho ông ta.

Hơn nữa lại có nhiều người không hề để tâm tới chân lý, bọn họ rất dễ dàng tin tưởng lời nói của “danh nhân” nên dần dần trở nên mù quáng, không biết phân biệt thị phi.

“Chàng trai này thật không hiểu chuyện gì cả, làm sao ông Sơn lại đi so đo với người trẻ tuổi thiếu kiến thức như cậu cơ chứ?”
“Đúng vậy, làm sao ông Sơn có thể nhằm vào một người trẻ tuổi cơ chứ, đúng không?”
“Từ trước đến nay ông Sơn luôn theo tiêu chỉ lấy đức phục người, đương nhiên sẽ không so đo với bề dưới như cậu rồi.



“Đã sai thì phải nhận, nói một tiếng xin lỗi với ông Sơn cũng đâu mất mặt chứ.


“Thật đúng là càng muốn làm to chuyện mà, một người có tiếng nói như ông Sơn sẽ không thèm để ý đến cậu đâu.


Mọi người mồm năm miệng mười thay phiên nhau lên án Thẩm Lãng.

“Không tin thì các người nhìn xem, tôi quả thật đang ghi chép mà.

Chỉ là tôi ghi chép lại những kinh nghiệm của hội trưởng và ông Viễn thôi, còn ông Sơn trong miệng các người thì thật đáng tiếc, đối với tôi mà nói, những kinh nghiệm kinh doanh của ông ta rất vô dụng, không đáng để tôi ghi chép lại.


Thẩm Lãng không hoảng hốt không vội vàng mà đưa điện thoại ra cho người xung quanh nhìn.

Những người kia không rõ chân tướng nên nói chuyện rất khó nghe, tuy nhiên làm sao Thẩm Lãng lại để cho Tề Đại Sơn nắm cục diện trong tay được.

Lòng dạ của Tề Đại Sơn rất sâu, vì thế nên việc Thẩm Lãng cần phải làm lúc này là chọc giận ông ta.

Quả nhiên, Tề Đại Sơn đã hơi không còn giữ được bình tĩnh nữa.

“Nói bậy nói bạ, những kinh nghiệm trong kinh doanh của tôi thì làm sao một người trẻ tuổi như cậu có thể hiểu rõ được chứ? Với gia cảnh của cậu thì căn bản không hiểu thế nào là kinh doanh.


Sau đó, ông ta còn bổ sung một câu: “Hội trưởng, tôi đề nghị nên đuổi tên nhóc này ra ngoài.

Cậu ta đã kéo tư chất của những thương nhân ở thành phố Bình An này xuống rồi, xin hội trưởng hãy thực hiện chức trách mà sớm thực hiện chuyện này đi!”
Mọi người khẽ nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy Thẩm Lãng xong đời rồi, cậu ta chọc giận ông Sơn thì làm gì có kết quả tốt cơ chứ?.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui