Thái độ của Thẩm Lãng gói gọn trong hai chữ: Không gửi!
Chuyện của người khác anh sẽ không xen vào, nhưng đây là công ty của anh, anh tuyệt đối sẽ không chuẩn bị quà cho Tề Đại Sơn!
Ngô Lương thật sự không hiểu lắm khi thấy Thẩm Lãng kiên quyết như vậy.
Ở thành phố Bình An, thực lực tổng hợp của nhà họ Tề có thể xếp vào top ba.
Cùng với nhà họ Đỗ và nhà họ Ngô, bọn họ được xưng là bộ ba đứng đầu Bình An.
Nếu không gửi quà, đồng nghĩa với việc đang đánh thẳng vào mặt Tề Đại Sơn!
Tuy nhiên cậu ta vẫn làm theo mệnh lệnh.
Ngôn Tình Hài
Vì anh Thẩm Lãng đã ra quyết định thì nhất định có đạo lý.
Ăn xong bữa tối, Thẩm Lãng đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn về nhà.
Trên đường đi, Lâm Nhuyễn Nhuyễn luôn nhìn trộm Thẩm Lãng.
Người đàn ông này, càng ngày càng khiến cô sáng mắt nhìn.
Có thể hợp tác với bất động sản Minh Huy của Ngô Lương thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng tại sao ánh mắt Ngô Lương nhìn Thẩm Lãng lại là lạ như thế, hình như còn có vẻ cung kính.
"Nhuyễn Nhuyễn, em tính đổi công việc chưa?" Thẩm Lãng đột nhiên hỏi như vậy.
"Có thể sẽ cân nhắc, các đồng nghiệp bây giờ xen vào chuyện bao đồng quá nhiều, nếu có thể có cơ hội tốt hơn thì đi tỉnh thành khác làm cũng không sao.
”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn rèn luyện bản thân.
"Em đã từng suy nghĩ đến việc làm bà chủ chưa?" Thẩm Lãng lại hỏi.
“Chuyện đó thật sự rất xa vời đối với tôi, hơn nữa năng lực của tôi cũng có hạn, để tôi quản lý công ty thì phá sản sớm đấy.
" Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy thì làm vợ của ông chủ?" Thẩm Lãng cười cười.
"Tôi… tôi làm gì có phúc đó, bây giờ tôi muốn cải thiện bản thân thôi.
" Lâm Nhuyễn Nhuyễn lập tức đỏ mặt.
Sáng hôm sau, Thẩm Lãng đến công ty bất động sản Minh Huy.
Buổi sáng giải quyết hết mọi việc trong tay thì buổi chiều sẽ có thể nghỉ ngơi.
"Gần đây Thiên Lợi ở bên kia có động tĩnh gì không?" Thẩm Lãng hỏi Ngô Lương đang đứng bên cạnh.
"Tạm thời không có gì, Thiên Lợi không giành được miếng đất đó, chắc chắn là đang rất tức giận.
Lần này đấu thầu trực tiếp, tôi xác định rằng Minh Huy vẫn đứng đầu ngành bất động sản ở thành phố Bình An, Thiên Lợi muốn vượt mặt cũng rất khó khăn.
" Ngô Lương trả lời.
"Đó cũng không phải là kết quả tôi muốn, tôi muốn bất động sản Thiên Lợi vĩnh viễn không còn cơ hội xoay chuyển dẫn đầu ở thành phố Bình An nữa, mau chóng đánh bại đi!"
Chỉ có đánh ngã triệt để đối thủ cạnh tranh Thiên Lợi này thì Thẩm Lãng mới có thể yên tâm giao công ty cho cha con nhà họ Ngô thay mình quản lý được.
Dù sao cũng còn những doanh nghiệp khác của gia tộc cần tiếp quản, gia tộc quyền lực của anh không chỉ xếp đặt chi nhánh công ty ở thành phố Bình An, nói không chừng sau một thời gian nữa anh có thể sẽ rời khỏi đây.
"Muốn đánh bại hoàn toàn Thiên Lợi thì phải có công ty cùng hợp tác mới được, Kiến Nghiệp của nhà họ Bàng có vị trí vừa phải chính là một lựa chọn phù hợp, có điều Kiến Nghiệp của nhà họ Bàng lại không muốn mất lòng cả hai bên.
" Ngô Lương đề cập đến Bàng thị.
" Kiến Nghiệp của Bàng Thị? Nghe hơi quen tai.
" Thẩm Lãng nói.
"Hôm đó Bàng Húc đến tìm tôi chính là ông chủ trẻ của Kiến Nghiệp, quan hệ của anh ta và tôi cũng ổn, không quá cứng nhắc nhưng thỉnh thoảng lại cùng nhau chơi golf, nhưng mà người này rất cứng đầu, muốn kéo được anh ta thì hơi khó.
" Ngô Lương giải thích.
"Hoá ra là anh ta, nhưng không có vấn đề gì, bất kể dùng cách nào thì trước khi tôi đi, nhất định phải khiến Thiên Lợi sụp đổ hoàn toàn!" Thẩm Lãng kiên quyết nói.
Ngô Minh Huy đang im lặng ngồi uống trà cách đó không xa, nghe thấy những gì Thẩm Lãng nói thì cảm thấy hơi xúc động.
Lúc trước ông ta nghĩ rằng Thẩm Lãng không có tham vọng hay hoài bão, nhưng bây giờ xem ra ông đã đánh giá thấp Thẩm Lãng rồi.
Tuy nhiên nếu muốn đánh bại Thiên Lợi nhanh chóng, chỉ sợ là rất khó, e rằng còn khó hơn cả chiếm đất ở trong thôn.
Mặc dù Ngô Minh Huy rất khâm phục dũng khí của Thẩm Lãng nhưng ông ta cũng không xem trọng lắm.
Gần đây, tổng giám đốc Thiên Lợi Dương Oánh Oánh cảm thấy cực kỳ sa sút.
Không chỉ đấu thầu hạng mục thất bại mà em trai Dương Tiểu Văn cũng hoàn toàn trở thành người tàn phế.
Đời này không thể đứng lên được lần nữa, người làm chị như cô ta chỉ hận không thể băm vằm Thẩm Lãng ra làm trăm mảnh.
Nếu như cô ta biết ông chủ thực sự đứng phía sau bất động sản Minh Huy chính là Thẩm Lãng, kẻ thù của gia đình mình, sợ rằng cô ta sẽ tức điên lên mất.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Dương Oánh Oánh nhìn đứa em trai tàn phế của mình và thề độc: "Tiểu Văn, không trả được thù này thì chị thề không làm người! Nếu Thẩm Lãng đã phế đi người thân duy nhất của chị thì chị sẽ thuê người chà đạp người anh ta yêu thương nhất!"
Buổi chiều, Thẩm Lãng trở về Vân Thủy Sơn nghỉ ngơi.
Sau khi ngủ được một giấc, Ngô Lương hẹn anh đi chơi golf.
Anh đã không chơi golf trong một khoảng thời gian dài, từ khi đến thành phố Bình An anh thậm chí còn không sờ vào gậy dù chỉ một lần.
Sân đánh golf nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố Bình An.
Tầm nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đến sân golf.
Tuy nhìn sân bãi rất trống trải nhưng diện tích thực tế không lớn lắm, dù sao thì thành phố Bình An cũng không phải là thành phố cấp một.
Đúng lúc này một quả bóng golf từ phía đối diện bay đến.
Cũng may Thẩm Lãng né tránh kịp thời, nếu không đã bị quả bóng bay thẳng vào mặt.
Thẩm Lãng nghĩ thầm trong lòng, đây là kỹ thuật móc chân, vậy mà lại có thể đánh cầu vượt xa như vậy.
Nếu đã không đánh vào mặt thì không truy cứu nữa, Thẩm Lãng chỉ coi như đối phương vô tình.
Đang định rời khỏi đây để tìm Ngô Lương, đúng lúc này một nhân viên caddie đội mũ lưỡi trai lấy xe đựng bóng golf ra chạy về phía anh.
Thẩm Lãng nghĩ rằng người này chắc đến để nhặt bóng nên cũng không để ý lắm.
Nhưng caddie kia lại dừng xe trước mặt Thẩm Lãng và chặn đường đi của anh.
Sau khi nhảy xuống xe, nhân viên caddie đánh giá Thẩm Lãng trước, cảm thấy khuôn mặt này rất lạ lẫm.
"Này, anh có nhìn thấy bóng bay về hướng nào không?" Caddie dùng giọng không mặn không nhạt hỏi.
"Bay về hướng Đông bên cạnh.
" Thẩm Lãng thuận miệng đáp một câu rồi chuẩn bị rời đi, anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp caddie tìm bóng.
"Vớ vẩn! Tôi vừa đi tìm ở phía Đông cũng không thấy, hay là anh giấu đi rồi?" Caddie cau mày nói.
Nghe vậy Thẩm Lãng không nhịn được bật cười.
"Anh thật là vui tính, ai lại rảnh đến mức đi giấu bóng, tìm bóng là công việc của anh, liên quan gì đến tôi?"
“Đó là quả bóng chuyên dụng của cô My Tuyết, có thể gọi là quả bóng quý nhất thành phố, nếu như bị anh giấu rồi đem đi bán thì có thể được mấy trăm triệu đấy!" Caddie nhắc đến tên cô My Tuyết thì lông mày nhướng lên có vẻ cảm thấy rất tự hào.
"Chỉ là một quả bóng mà thôi, cũng không phải là một cây gậy đánh golf mạ vàng, đừng nói cao như vậy, người như tôi không bao giờ sợ đâu.
"
Lúc Thẩm Lãng còn ở thủ đô, anh từng sở hữu một cây gậy golf quý giá nhất cả nước, đó là quà sinh nhật bố anh tặng cho năm mười tuổi.
Cảnh tượng hoành tráng thì anh đã gặp rất nhiều rồi, cô My Tuyết kia là yêu nghiệt phương nào anh cũng lười quan tâm, nhưng caddie không có giáo dục thì chính là lỗi của người làm chủ!
"Đừng khoác lác, chỉ là một quả sao? Nói nhẹ nhàng thì quả bóng đó có thể bằng mười năm tiền lương của anh! Hơn nữa gần đây chỉ có một mình anh, không phải anh trộm giấu đi thì nó có thể biến mất trong không khí sao?"
Nhân viên caddie này thấy Thẩm Lãng là một gương mặt xa lạ, nhất định không phải là cậu chủ nhà giàu, vì vậy nên thái độ của anh ta rất ngạo mạn.
Nếu thay vào đó là những gương mặt quen thuộc như Ngô Lương hay Bàng Húc thì anh ta chắc chắn không dám làm càn như thế.
"Không tìm được bóng là do kỹ năng của người đánh kém, mặt khác người như anh cũng không xứng làm caddie, không đủ năng lực phán đoán chính xác phạm vi khi bóng rơi.
" Giọng điệu của Thẩm Lãng lập tức trở nên nghiêm túc.
"Anh đừng có mà hung hăng như thế, anh chính là người trộm bóng, anh phải đến gặp cô My Tuyết để giải thích, hoặc là bồi thường hoặc là xin lỗi!"
Thái độ của nhân viên caddie này càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.
Thẩm Lãng nhận ra caddie này không chỉ xem thường anh, mà còn muốn dùng anh làm vật thế tội để có thể giải thích với khách hàng.
"Đừng tự nâng cao bản thân như vậy, cho dù chủ nhân của anh có quyền lực thế nào cũng không liên quan đến tôi, anh chỉ là một nhân viên nhặt bóng, nhắc nhở như vậy cũng là muốn tốt cho anh thôi!"
"Đồ ăn trộm nhà anh! Cô My Tuyết chắc chắn sẽ không tha cho anh!" Caddie thẹn quá hoá giận, tức giận quát lên.
Ngay lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên cười lạnh hỏi: "Anh có bảo hiểm y tế không?"
"Ha ha, tất nhiên là có, cô My Tuyết đã mua bảo hiểm toàn thân cho tôi, thân làm caddie ngự dụng của cô ấy, quyền lợi đãi ngộ nhiều đến mức anh nằm mơ cũng không nghĩ đến đâu!"
"Ồ, như vậy thì dễ giải quyết hơn nhiều.
"
"Bốp!"
Thẩm Lãng trực tiếp tung một cú đấm đánh bay nhân viên caddie kia.
Đối phó với loại chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng thế này, Thẩm Lãng không quyết định dùng những cách khác mà trực tiếp ra tay đơn giản thô bạo như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...