Một nồi lẩu vi cá màu vàng kim bốc khói nghi ngút tóat ra hương vị thơm nồng! Loại hương vị này Cao Tiệm Phi vẫn chưa từng ngửi qua, so với canh gà hay canh thịt heo mùi rất khác.
Trên bàn còn có đầy các dĩa vi cá, tôm biển, sò biển và các loại khác: "Đây là mùi canh hải sản sao?" Cao Tiệm Phi mũi hít vài cái, sau đó tay động.
Một người một lẩu, muốn ăn gì thì gắp bỏ thêm vào.
Trên cái bàn to để đầy các dĩa thức ăn, hầu như loại thịt nào cũng có, số lượng cũng rất đáng sợ, hơn 400 dĩa, phủ đầy mặt bàn..
Thấy tất cả mọi người vẫn chưa động đũa, chỉ là đem ánh mắt nhìn về phía mình, Cao Tiệm Phi biết ngày hôm nay hắn làm chủ, vì vậy phải chủ động và nhiệt tình hơn làm cho mọi người vui vẻ mà ăn, do đó Cao Tiệm Phi cầm lấy hai dĩa thịt lên đổ vào nồi lẩu của hắn rồi nói: "Mọi người ăn đi, muốn ăn cái gì cứ thoải mái, đừng tiết kiệm cho tôi, ha ha, mời dùng"
Cao Tiệm Phi nói xong thì mọi người mới bắt đầu ăn.
Trương Lượng cười ha hả cầm lấy mấy dĩa đổ vào nồi lẩu của hắn, lúc này người phục vụ đã đem rượu mang vào.
2 chai rượu đỏ cùng hai bình rượu trắng giá mấy nghìn đồng, tất cả đều đã mở nắp.
Trương Lượng ngoắc vài người phục vụ bĩu môi: "Mau rót rượu."
Nói xong, Trương Lượng mỉm cười với Cao Tiệm Phi và nói: "Tiểu Cao, đây là lần đầu tiên chú mời đồng nghiệp ăn bữa cơm, chúng tôi hoan nghênh và chúc mừng chú trở thành thành viên mới của phòng kế hoạch, vì vậy uống chút rượu chúc mừng là phải, tôi gọi mấy chai rượu chú không ngại chứ?"
"À, không thành vấn đề." Cao Tiệm Phi gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, mùi vị rất ngon.
Lúc này, người phục vụ đã rót cho hắn một ly rượu trắng.
Ly của ai cũng đã rót đầy rượu.
Cao Tiệm Phi, Trương Lượng uống rượu trắng.
Trong các đồng nghiệp nữ thì Hoàng Thúy Vân và Trần Nhàn cũng uống rượu trắng, còn Châu Yến và Tần Nhạc Thi thì uống rượu đỏ.
Lúc này, Cao Tiệm Phi buông đũa xuống, đứng lên, cầm ly rượu: "Các vị đồng nghiệp, hôm nay có thể đựơc cùng mọi ngừơi ngồi đây ăn uống, kỳ thực là một loại duyên phận.
Tôi vừa vào phòng kế họach, chuyện gì cũng đều không hiểu, công việc trong mấy ngày toàn nhờ các vị hứơng dẫn cho, phần tình nghĩa này tôi Cao Tiệm Phi xin ghi nhớ trong lòng.
Trong công việc sau này tôi cũng hy vọng các vị có thể giúp đỡ nhiều hơn, nếu như tôi có làm gì sai thì xin mọi ngừơi đại lượng bao dung cho.
Thôi, lời thừa vô ích, hôm nay không nói nhiều nữa, tôi xin kính mọi người một ly!" Nói xong, Cao Tiệm Phi ngưỡng cổ uống cạn ly rượu trắng, nói “Tôi xin phép uống trước, mời!"
Nói rất khéo, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Biểu hiện của Cao Tiệm Phi cũng rất tốt.
Trên thực tế, trước đây Cao Tiệm Phi đi làm việc tại thành phố Tỷ Quy cũng từng tham dự qua những cuộc họp mặt của đồng nghiệp, tuy rằng hắn cũng không có phát biểu như hôm nay, thế nhưng nghe nhiều thì cũng thuộc, trong thời khắc mấu chốt Cao Tiệm Phi dùng lại những lời đã thuộc rất lưu loát.
Mọi người nhìn thấy Cao Tiệm Phi một hơi uống hết ly rượu, vì vậy, tất cả mọi người đều cười nâng ly lên hướng Cao Tiệm Phi đáp lễ.
Trần Nhàn giống như Cao Tiệm Phi, trực tiếp uống một hơi hết ly rượu, mặt không đỏ tâm không lọan.
Hoàng Thúy Vân thì uống hết một phần ba ly, tuy nhiên khi thấy Trần Nhàn uống hết thì hướng Cao Tiệm Phi mỉm cười rồi cũng uống cạn ly của cô.
Tần Nhạc Thi và Châu Yến cũng uống hết ly của mình.
Ai cũng rất nể mặt Cao Tiệm Phi.
Hiện tại, chỉ còn có Trương Lượng, vẻ mặt hắn có chút xấu hổ, chỉ thấy hắn bưng ly rượu, vẻ mặt mỉm cười uống một ngụm, chỉ môt phần tư ly.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy các cô gái đều uống cạn ly thì vẻ mặt tươi cười của hắn thoáng cứng lại.
"Ha ha, Trương Lượng, cậu thoải mái đi.
Đã uống rượu thì không thể ép, cậu uống được bao nhiêu cứ uống, đừng miễn cưỡng." Cao Tiệm Phi cười nói.
Thế nhưng, những lời này của Cao Tiệm Phi rót vào tai Trương Lượng giống như là chém hắn vài nhát dao.
Các đồng nghiệp nữ đều một hơi uống hết cả ly, Trương Lượng hắn nếu như không uống hết thì còn gì mặt mũi đàn ông.
"Xin phép!" Trương Lượng nghiêm mặt, cầm ly rượu lên uống hết, mùi rượu nồng xông lên, hắn vội vã ăn mấy miếng thịt đè xuống, trong lòng hắn nghĩ thầm: "Mày ngon lắm, dám đá lại tao.
Được, đợi lát nữa tao đem giá tiền lặng lẽ nói cho mày, lúc đó xem mày có khóc hay không?”
Uống hết ly rượu, tâm tình của mọi nugười thay đổi rất nhanh.
Mặt của các cô gái đều nhiễm hồng nhìn mê người, tiếp đó các cô đều lần lượt kính rượu Cao Tiệm Phi, nét mặt tươi cười như hoa, cảm ơn Cao Tiệm Phi về bữa ăn thịnh soạn đêm nay.
Đương nhiên, những lần uống rượu kế tiếp chỉ là nhấp môi hay uống một chút, không hề hết ly như lúc đầu.
"Cao Tiệm Phi, " Tần Nhạc Thi ngồi ở bên cạnh Cao Tiệm Phi, tay cầm ly rượu, nói khẽ với hắn: "Chuyện ngày hôm qua thực sự rất cảm ơn anh, tôi mời anh một ly!"
"Nhạc Thi, đó là chuyện nhỏ, cô cũng đừng để trong lòng" Cao Tiệm Phi cầm lấy ly rượu cụng ly với Tần Nhạc Thi: "Hơn nữa, mong Nhạc Thi cô đừng để tâm chuyện đường đột của tôi ngày hôm qua, tôi thực sự là không có ý gì khác." Cao Tiệm Phi cũng là nhịn không được, đem chuyện áy náy nói ra.
Mặt Tần Nhạc Thi càng đỏ hơn, cô vội vã uống một ngụm rượu, sau đó cúi đầu “ừ" một tiếng, dáng vẻ rất đáng yêu.
Dừng lại một chút, Tần Nhạc Thi lại nói với Cao Tiệm Phi: "Cao Tiệm Phi, anh đừng lo lắng, những món ăn này chúng ta căn bản là ăn không hết, đợi lát nữa trả lại là được.
Nếu như..
nếu như anh không mang đủ tiền thì tôi có chi phiếu đây, tôi cho anh mượn trước nhé.
Ngày hôm nay tôi biết Trương Lượng muốn dùng bẫy hại anh, anh quá đơn thuần, sau này đừng giao du với những người như hắn nữa.
Cao Tiệm Phi, anh hãy nghe tôi nói, đừng tìm Trương Lượng đối đầu nữa, hắn ở tại Quảng Châu này cũng có quan hệ tương đối nhiều, cũng có chút....!ừm, hiểu tôi nói gì không?”
Có lẽ là do uống nhiều nên Tần Nhạc Thi nói ra những lời trong lòng với Cao Tiệm Phi, trong mắt cô cũng toát ra vẻ rất quan tâm.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Cao Tiệm Phi chỉ cảm thấy trong lòng hắn nóng lên, là cảm giác ấm áp.
Từ quê nhà đến Quảng Châu này, gặp người nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng cũng cũng chỉ có Đường Báo và Tần Nhạc Thi là khiến cho hắn cảm nhận được mùi vị quan tâm thân thiết.
Sự quan tâm của Đường Báo thì có vẻ hơi tục tằng một chút, mà sự quan tâm của Tần Nhạc Thi thì rất tinh tế tỉ mĩ,
"Tôi đã hiểu, Nhạc Thi, cám ơn cô.
Đừng quá lo lắng cho tôi, dùng thức ăn đi!" Cao Tiệm Phi cầm lấy một dĩa mực đổ vào nồi lẩu của Tần Nhạc Thi.
Nếu như không có cái tên Trương Lượng mặt mày hắc ám ngồi kia thì bữa tiệc hôm nay hẳn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Ăn uống khoảng hơn một tiếng, ai cũng đã no nê, mà trên bàn 400 dĩa thức ăn chỉ mất 80 dĩa thôi.
Nói cách khác, dưới tình huống đã lấp đầy bao tử của mọi người thì thức ăn còn lại tròn 320 dĩa, dựa theo những lời trước đó thì những món ăn này phải do Trương Lượng phụ trách giải quyết!
Mà Trương Lượng thực ra đã no từ lâu.
Hắn đang quan sát Cao Tiệm Phi: “Tên nhà quê này sao vẫn bình tĩnh như vậy nhỉ? Chuyện trò vui vẻ, dường như đối với chuyện trả tiền không khẩn trương, hắn muốn làm gì đây? Nếu nói hắn có thể lấy ra mấy chục ngàn đồng thanh toán bữa ăn này thì có đánh chết ông cũng không tin!"
Lúc này, Cao Tiệm Phi vỗ vỗ bụng, nhìn Trương Lượng nói: "Này Trương Lượng, chúng tôi đã ăn no hết rồi, hiện tại đến phiên cậu phụ trách giải quyết toàn bộ thức ăn trên bàn đó.
Câu mau ăn đi, nếu như thấy thiếu thì nói, tôi gọi thêm cho cậu" Nói xong, Cao Tiệm Phi lấy ra một điếu thuốc mồi lên hút.
Trương Lượng cười cười vài cái, sau đó tiếp tục lấy thức ăn bỏ vào nồi lẩu, mới ăn hết một phần mực và một phần thịt bò thì Trương Lượng có cảm giác no đến hết chịu nổi.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi phun khói thuốc ra, sau đó đem đầu lọc dụi vào gạt tàn, nói: "Đừng có nhìn tôi nữa, Trương Lượng cậu đừng lãng phí thời gian, ăn mau đi”
Mà các cô gái ngồi bên hiện tại thấy bộ dáng chật vật của Trương Lượng, không những không đồng tình hắn, trái lại còn có chút hả hê nhìn hắn.
Cũng không phải nói những cô gái này không tốt, bởi vì vừa rồi lúc Trương Lượng gọi món ăn, hắn thực sự quá kiêu ngạo, thái độ của hắn làm cho các cô rất chán ghét.
Hiện tại nhìn thấy Trương Lượng như thế, trong lòng các cô tự nhiên vui vẻ.
Tất cả mọi người đều ngồi cười tủm tỉm nhìn Trương Lượng.
"Nè nè, mấy cô nhân viên, mau đem toàn bộ thức ăn đến cho vị tiên sinh kia đi” Cao Tiệm Phi tươi cười bảo mấy ngừơi phục vụ.
Mấy người phục vụ đứng nhìn lẫn nhau, có chút sững ngừơi.
"Cao Tiệm Phi, chú có ý gì hả?" Trương Lượng buông đũa xuống, trong lỗ mũi hừ một tiếng.
"Việc này trước khi gọi món ăn, tất cả mọi người ở đây đều nhất trí đồng ý, tất cả món ăn của ngày hôm đều do Trương Lượng cậu gọi, cậu phải phụ trách giải quyết hết, việc này cậu cũng đã hứa rồi, các vị đồng nghiệp xinh đẹp tại đây có thể làm chứng, sao cậu lại hỏi tôi có ý gì là sao? Thật ngạc nhiên quá” Cao Tiệm Phi vẻ mặt vô tội nhìn Trương Lượng.
Tiểu Yến Tử nhanh mồm nhanh miệng nói: "Trương Lượng, anh có còn là đàn ông không? Vừa nãy đã hứa , bây giờ muốn nuốt lời sao?”
Hoàng Thúy Vân cũng thở dài, lắc đầu.
Trương Lượng thực sự là tức muốn bể phổi nhưng chẳng làm gì được, tay hắn run run cầm dĩa thức ăn đổ vào nồi lẩu của mình, chờ một lúc rồi rất gian khổ dùng đũa gắp một miếng đưa vào miệng, sau đó nghiến răng nghiến lợi mà nhai.
Cao Tiệm Phi cười to rồi đứng lên: "Tôi đi toilet một chút, mọi người cứ thỏai mái đi, tôi sẽ quay lại ngay!"
Cao Tiệm Phi đi vào toilet, sau đó đóng và khóa cửa lại rồi tiến vào Quỷ Oa.
Vừa vào Quỷ Oa, giọng của lập trình trí tuệ đã vang lên bên tai Cao Tiệm: "Người sử dụng tôn kính, linh hồn của quỷ hồn Diệu Thủ Thư Sinh Chu Thông linh hồn đã tụ họp được 83%, dựa theo tiến độ này thì khoảng 3 tiếng nữa ngài có thể gặp mặt quỷ hồn"
"Ta biết rồi." Cao Tiệm Phi tiến vào Quỷ Oa, chủ yếu là lấy tiền.
Hắn đi tới trước cái ba lô đựng tiền rồi lấy 5 xấp tiền mặt bên trong ra bỏ vào túi quần, sau đó rời khỏi Quỷ Oa.
"50 nghìn đồng chắc là đủ rồi" Cao Tiệm Phi mỉm cười, sau đó đi ra khỏi toilet.
Lúc này, Trương Lượng cũng đi đến.
Cao Tiệm Phi nhìn vào trong gương thấy Trương Lượng vỗ vỗ bụng, hiển nhiên là đã ăn quá no.
"Hự...!no quá!" Trương Lượng đi tới đứng bên cạnh Cao Tiệm Phi, mở vòi nước rửa tay, nói: "Mày ngon lắm tên nhà quê, dám chơi tao!”
Hắn nói rất không khách khí!
Cao Tiệm Phi có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười, không có lửa làm sao có khói chứ?
"Này, đừng có nói thế không hay, phải nói là bản thân mày tự chuốc lấy cực khổ thôi!" Cao Tiệm Phi đáp lời: "Được rồi, tao về phòng trước, chút nữa trở về tiếp tục ăn đi, có nhiều gái đẹp ủng hộ mà lo gì, ha ha”
Nói xong, Cao Tiệm Phi xoay người bỏ đi.
"Đứng lại!" Trương Lượng ở phía sau kêu một tiếng: "Tao nói thật cho mày biết, vừa rồi tao đã bảo phục vụ tính tiền, tổng chi phí thức ăn và rượu đêm nay là 36,567 đồng, nghe rõ chưa hả tên nhà quê, hơn 30 ngàn đó, không phải 300 hay 3000 đâu.
Lương cả năm của mày cũng chưa đủ số, ha ha, móa, xem mày có chết hay không?”
"Phù..." Cao Tiệm Phi hít thở sâu một hơi: "Cũng may chỉ có ba mươi mấy ngàn, nếu không thì ta lại phải vào Quỷ Oa thêm lần nữa rồi" Cao Tiệm Phi cũng không có quay đầu, đi thẳng về phòng luôn.
Thái độ này của Cao Tiệm Phi giống như đánh cho Trương Lượng mấy cái bạt tai, sắc mặt của hắn đã hoàn toàn đen, rất đen, rất rất đen...
Ngay lúc này thì có vài người từ bên ngoài đi vào toilet.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính, vóc người cao gầy, thoạt nhìn rất văn nhã, bất quá, đằng sau mắt kính thì ánh mắt hắn luôn lóe ra ra một tia nhỏ nhen, có thể nhìn ra được người này là một trong ngoài không đồng nhất.
Đi ở bên cạnh người đàn ông đeo kínhy là một người đàn ông trung niên mập lùn, hắn tuy không cao thế nhưng nhìn thân thể rắn chắc, khuôn mặt ngăm đen, hai mắt lấp lánh có thần.
Ở phía sau hai người là ba ngừơi có vẻ mặt cười rất nịnh nọt, bọn họ ăn mặc rất chau chuốt, thoạt nhìn là những ngừơi đàn ông thích tự bảo dưỡng chăm sóc lấy mình.
"Tống bí thư!" Trương Lượng thoáng cái xoay người, hướng về người đàn ông đeo kính nhiệt tình kêu: "Tống bí thư, ngài cũng đến đây dùng bữa sao? Thật trùng hợp quá”
Người đàn ông đeo kính nhìn thấy Trương Lượng, trên mặt cũng cười cười: "À, Trương Lượng, chào cậu, khỏe không?”
Lúc này hai người bắt tay nắm tay, biểu hiện ra có mối quan hệ chắc cũng không tệ.
"Vị này chính là?" Trương Lượng thấy hai người đi bên cạnh Tống bí thư có chút quen mặt, vì vậy hỏi.
Tống bí thư cười ha hả giới thiệu: "Đến đây, Trương Lượng, ta giới thiệu cho cậu, đây là Đổng phó cục trưởng của Cục Công An Quảng Châu chúng ta" Dừng lại một chút, hắn nhìn Đổng phó cục trưởng nói: "Đổng phó cục trưởng, đây là đứa con yêu quý của trưởng phòng Hòang Nguyệt trong Bộ Tuyên Truyền, tên Trương Lượng.
Cha cậu ấy là trưởng phòng ở Sở Tài Nguyên Môi Trường, cha mẹ của cậu ấy có quan hết rất tốt với ta"
"Là con trai của Hoàng Nguyệt à? Tốt, tốt, rất đẹp trai đấy" Đổng phó cục trưởng cười rồi bắt tay với Trương Lượng: "Này, ta với mẹ cậu Hoàng Nguyệt cũng xem như bạn lâu năm, trước đây tại trường Đảng, chúng ta còn ngồi cùng bàn đó, ha ha!"
"Phải rồi, mẹ bình thường trước mặt cháu hay nhắc đến chú Đổng đây" Trương Lượng gặp sang bắt quàng làm họ, cách xưng hô từ "Đổng phó cục trưởng" trực tiếp đổi sang "Chú Đổng."
Đổng phó cục trưởng cũng không ngại, thái độ đối với Trương Lượng cũng rất tốt.
Lúc này, ánh mắt của Trương Lượng chớp động: "Tống bí thư, chú Đổng, cháu ở bên kia có đặt một phòng cùng ăn uống với đồng nghiệp, nếu không ngại xin mời mọi người đến uống với cháu một ly”, Trương Lượng nhìn qua Tống bí thư: "Tống bí thư, trong phòng có 4 đồng nghiệp nữ và một đồng nghiệp nam, hắc hắc..."
Đôi mắt của Tống bí thư đằng sau cặp kính lóe sáng một chút, sau đó cười nói: "Được, Trương Lượng, đến phòng của cậu uống vài ly”
Đổng phó cục trưởng cũng nở nụ cười: "Được, đêm nay chúng ta uống rượu còn chưa hết hứng, đi thôi, đến phòng của Tiểu Lượng "
Nói xong, bọn người Tống bí thư đi vệ sinh, sau đó rửa tay rồi cùng Trương Lượng trở về phòng.
"Tống bí thư, " trên đường đi, Trương Lượng gọi Tống bí thư, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cháu của chú bị người ta khi dễ, chính là cái tên quê mùa đang ở trong phòng, cái tên đồng nghiệp đực rựa đó hắn đến từ nông thôn nhưng thái độ rất ác liệt, chú Tống, chú có thể giúp cháu chèn ép sự kiêu ngạo của hắn không?” Hắn cũng trực tiếp đổi giọng gọi chú Tống.
"Đến từ nông thôn sao?" Tống bí thư cười cười: "Được rồi, vào trong nói sau"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...