Hắn ta luôn luôn phải nhịn, phải cố gắng vì Tần Tiêu, vì người hắn ta yêu.
Lưu Phi thẫn thờ, hắn ta chống gối đứng dậy.
Bây giờ cần phải nhanh đi tìm tung tích của Đình Thư Huân về cho Ngài.
Ngài đã hứa rồi, nếu hắn ta làm xong việc này và trừ khử Đình Thư Huân, Ngài sẽ trả lại tự do cho hắn và Tần Tiêu.
Đến lúc đó hắn ta sẽ chính thức được giải thoát.
Cầm vòng tay trên tay mình, Lưu Phi cẩn thận cất trong túi nhỏ.
Nhìn giờ đồng hồ trên tay đã quá giờ đến Đình gia, hắn ta vội vàng bước ra khỏi phòng.
***
Thục Yên tỉnh dậy là đã trưa ngày hôm sau, cô vươn vai mệt mỏi.
Cả đêm qua làm việc khiến hai vai của cô tê rần hết cả lên.
Bàn tay cầm bút kí cũng muốn cứng lại rồi.
Xoay xoay cánh tay vài lần, cô đứng dậy cựa mình một chút cho thoải mái.
Nhìn ly sữa trên bàn, Thục Yên đoán chừng lão Đàm đã đem đến cho cô uống.
Bất giác Thục Yên lại nhớ đến hắn nữa rồi…
Mỗi sáng Đình Thư Huân đều rời giường rất sớm, hắn chuẩn bị nước tắm để Thục Yên ngâm mình, vì biết cô tắm rất lâu, lại rất thích cảm giác âm ấm trong làn nước.
Hắn còn chuẩn bị cả ly sữa ấm cho cô nữa, hắn biết cô hay bỏ bữa sáng, sợ cô sẽ đau dạ dày sớm…
Bây giờ nghĩ lại, sống mũi cô bỗng dưng cay xè, cô đã nhớ hắn hai ngày rồi.
Nỗi nhớ da diết, ngay cả trong mơ cô cũng chỉ nhớ đến hình bóng này mà luôn miệng gọi không thôi.
Cạch.
Nghe tiếng động mở cửa, Thục Yên vội lau đi nước mắt.
Cô không muốn người khác nhìn thấy cô khóc, nhất là trong lúc này đây…
“Dì nhỏ!”
Đình Thiệu Khiêm uể oải bước vào, cả gương mặt còn đang ngái ngủ, cậu gãi gãi đầu, bước vào nhìn cô đang ngước nhìn mình.
Cả đôi mắt cô đều đã đỏ ửng cả lên, nhìn cậu cũng biết được là dì nhỏ mình vừa khóc rồi.
Thục Yên ngước nhìn cậu, bộ dạng mới sáng sớm đã đi tìm cô, khác nào con trai đi kiếm mẹ lúc không nhìn thấy chứ? Thật là!
Nhưng tay cậu cầm theo sấp văn kiện, cô bước đến nhận lấy.
Ánh mắt mang tia nghi hoặc mà mở ra, giọng điệu cũng nhè nhẹ mà hỏi cậu.
“Có chuyện gì sao?”
“Đây là hồ sơ của mấy vụ sập hầm.
Họ điều tra ra được là do một quả bom tự chế, nhưng mang sức công phá lớn.
Đã phát hiện ra một quả còn sót lại không kịp nổ, có kí tự EK được khắc trên quả bom.”
“EK sao? Nghe nó quen…”
Thục Yên lật lật từng tấm hình chụp về vụ nổ.
Đôi mắt dừng trước tấm hình chụp quả bom, dòng chữ EK này…sao nó quen thuộc tới như vậy? Dường như cô đã nhìn thấy kí tự này, nhưng lại không nhớ rõ nó nằm ở đâu.
Cô lại gõ gõ đầu tự trách.
Cũng chỉ tại cái đầu này không ghi nhớ việc gì rõ ràng, nếu không thì cô đã có thể tìm ra manh mối rồi.
“Cháu chưa từng biết kí tự này, cũng không biết kẻ này tại sao lại muốn làm sập hầm.
Hoặc là do ganh ghét về địa vị kinh doanh với chú nhỏ, hoặc là muốn trả thù.”
Đình Thiệu Khiêm tỉ mỉ phân tích, thật ra trước lúc đem đến cho cô xem, cậu đã coi qua một lượt rồi.
Nhưng coi đi coi lại cũng chỉ thấy được những đống đổ nát mà vẫn không phát hiện được gì, nên đành đem đến cho cô hi vọng sẽ tìm ra được gì đó.
Dù sao cũng phải đem, nên vừa mở mắt cậu đã lật đật chạy sang đây.
Cũng may là cô vừa tỉnh dậy, nếu cô ngủ cậu lại mắc công gọi dậy, làm phiền đến cô nữa.
Nhìn quầng thâm cùng đống hợp đồng trên bàn, cậu cũng biết Thục Yên đã cố gắng gồng gánh như thế nào.
“Có lẽ dì sẽ hỏi lão Đàm.
Hi vọng ông ấy biết chú gì đó.”
Thục Yên cất gọn đống ảnh vào tệo, rồi đặt ngay ngắn trên bàn, rồi như nhớ được chuyện quan trọng khác, cô quay lại gọi Thiệu Khiêm đang có ý bước đi ra.
“Tìm thấy anh ấy chưa?”
Thiệu Khiêm quay đầu lại, vẫn là lắc đầu đáp lại:
“Vẫn chưa dì ạ.
Cháu sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
“Vậy…được.”
Lòng Thục Yên có chút hụt hẫng, cô miễn cưỡng gật đầu.
Đã gần hai ngày mà vẫn chưa tìm được hắn, không biết rằng đến bao giờ mới có thể tìm thấy được.
Hiện tại, mỗi ngày trôi qua đều là nỗi sợ hãi.
Và chính cô cũng đang sống trong nỗi sợ của bản thân mình tạo ra, không lối thoát!
Nhìn gương mặt buồn đến đỉnh điểm của cô, Thiệu Khiêm cũng biết được nỗi lo lắng của cô.
Không chỉ riêng cô, cậu cũng đang sống trong nỗi sợ đây mà?
Hiện tại cha cậu đã ngày một già yếu, Đình gia bây giờ do Đình Quân Ký nắm chặt trong lòng bàn tay.
Một mai cha cậu không còn trên thế giới này, bọn họ sẽ dùng sức ép gia tộc để ép buộc cậu phải nghe theo họ mất thôi.
“Dì đừng quá lo, sớm thôi chú nhỏ sẽ quay về.”
“Ừ.”
Thục Yên xoay người, bước đến chiếc giường quen thuộc mà ngã mình xuống.
Chỉ đáp lại câu ừ rồi chẳng nói gì nữa.
Thiệu Khiêm biết cô đang rất mệt nên cũng chẳng dám làm phiền, cậu cẩn thận đóng cửa lại giúp cô rồi rời đi.
Nghe tiếng đóng cửa vang lên, từng tiếng bước chân đã dần dần nhỏ, Thục Yên im lặng nhìn đồng hồ từng chút từng chút trôi qua.
Cô chưa bao giờ cảm thấy chán nản, mỏi mệt như lúc này.
Tự bao giờ cô gái đến một bữa ăn đơn giản còn chưa biết nấu, lại trở nên thành con người như vậy? Tất cả đều là học, học vì những người mà cô đã yêu.
Nhưng sao khó, khó thật!
Hôm nay cô không cần phải đến công ty, có lẽ cô nên dành chút thời gian cho mình nạp năng lượng.
Còn rất nhiều việc đang chờ đợi cô nữa.
Lẳng lặng nhìn qua con gấu bông được đặt yên vị trên kệ tủ.
Vị trí con gấu vừa hay lại nhìn được khắp căn phòng.
Nhưng một con gấu trẻ con như thế này mà lại được đặt trên một kệ tủ chất đầy đá quý, có phải hơi sai lệch không chứ?
Nhưng hơi đâu cô quan tâm đến con gấu bông làm gì? Bây giờ có lẽ nên quan tâm đến hắn thì hơn.
Miên man trong dòng suy nghĩ nhớ hắn, một lần nữa Thục Yên lại chìm trong giấc ngủ sâu….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...