“Cậu bạn trẻ, không phải cậu có xe điện riêng sao, sao lại còn đặt taxi online?” Hoàng Lộ Minh vừa lái xe vừa hỏi.
Phương Dạ giải thích: “Điểm đến hơi xa, hơn nữa lúc nãy ở quán bar tôi đã uống không ít rượu rồi.”
Hoàng Lộ Minh thoáng nhìn qua điểm đến, thấy vị trí được ghim chính là vịnh Ngự Hải, bèn hỏi: “Cậu ở Lương Thôn gần đó à?”
Lương Thôn là tên một làng chài ở gần vịnh Ngự Hải có rất nhiều nhà trọ cho thuê với giá rẻ, rất nhiều người làm công vì ngại trong túi không có đủ tiền đều chọn tới chỗ đó thuê trọ.
“Ừm.” Phương Dạ từ chối cho ý kiến, trước giờ anh chưa từng tới vịnh Ngự Hải, không biết chuyện đó.
“Cậu làm ở đâu?”
“Giao hàng ở khu thương mại Kim Đỉnh.”
“Vậy ở Lương Thôn là hơi xa đó.” Hoàng Lộ Minh cười nói: “Tôi có một căn nhà cho thuê ở gần Kim Đỉnh, cậu có muốn tham khảo chút không, phòng đơn cũng chưa tới một ngàn đâu.”
“Cám ơn, không cần.” Phương Dạ nói: “Đất ở gần khu Kim Đỉnh thật không rẻ đâu, cả căn nhà đều là của anh?”
“Chín tầng, diện tích cũng hơn hai trăm mét vuông mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền.” Hoàng Lộ Minh khiêm tốn cười nói, chùm chìa khóa treo ở bên hông không biết vô tình hay cố ý mà lộ ra, lại tiếp: “Bình thường tôi không có việc gì làm, một tháng cũng chỉ bận có hai ngày để tính tiền nhà cho thuê, buổi tối thì nhàn rỗi đến phát chán, cho nên cũng ra ngoài chạy taxi online.”
Phương Dạ không nhịn được cười, lái xe taxi online còn mang theo chùm chìa khóa đồ sộ như này, tôi thấy anh là dùng để cua gái thì có, cũng không sợ vướng víu quá sao?
“Anh lái xe đắt như vậy, chạy như thế thì có thể kiếm lại đủ tiền xăng không?”
“Đương nhiên là không thể, nếu như đón khách đường xa hơn một chút thì thậm chí tôi còn sẽ móc tiền túi ra đưa.”
“Vậy anh lái taxi online mà lỗ như thế thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Ha ha ha ha, cậu bạn à cậu còn trẻ lắm, đối với cậu hiện tại mà nói thì tiền chính là phần lớn sinh mạng.
Nhưng đối với người như tôi mà nói thì thực ra chỉ là một mắt xích trong chuỗi những con số thật dài mà thôi.” Hoàng Lộ Minh cố ý nhấn mạnh hai chữ “thật dài”, nói tiếp: “Cái tôi quan tâm không phải là kiếm được bao nhiêu tiền, mà là trong quá trình đó có gặp được người hoặc chuyện thú vị gì hay không.
Điều đó có thể tôi luyện cho tôi nhiều kinh nghiệm hơn, làm cuộc sống của tôi phong phú hơn, khiến tư tưởng của tôi có thể chạm tới đỉnh thăng hoa…”
Anh ta luyên thuyên một tràng, Phương Dạ nghe đến buồn ngủ.
Sau khi xe dừng lại, Hoàng Lộ Minh mới phát hiện Phương Dạ đã ngủ rồi, lập tức giận tới đen mặt lại.
Công mình nói suốt đoạn đường tới khô cả họng, vậy mà người ta vốn dĩ là không có chú ý lắng nghe.
“Nè, tỉnh lại đi, tới nơi rồi.” Hoàng Lộ Minh đẩy đẩy Phương Dạ.
“Hả? Đã tới rồi à?” Phương Dạ ngáp một cái: “Bác tài à, phiền anh lái vào trong đi.”
Hoàng Lộ Minh kinh ngạc nói: “Lái vào trong? Trong vịnh Ngự Hải đó hả?”
“Đúng vậy, tôi ở bên trong mà.”
“Cậu bạn trẻ, đùa cũng không thể đùa vậy đâu.
Cậu có biết vịnh Ngự Hải này là chỗ nào không, ở trong đó toàn bộ đều là biệt thự view biển, căn tiện nghi nhất cũng phải hơn trăm triệu.” Hoàng Minh Lộ lại nói: “Đến cả muốn vào chỗ này cũng phải nhận diện bằng khuôn mặt, không phải chủ hộ thì vốn không thể vào được!”
“Tôi không nói đùa, tôi thật sự ở trong đó.” Phương Dạ bất đắc dĩ nói: “Nếu anh không tin vậy thì để tôi xuống đây đi.”
Nhìn thấy Phương Dạ nói y như thật, Hoàng Lộ Minh cũng có chút nửa tin nửa ngờ: “Cậu thật sự không lừa tôi?”
“Tôi lừa anh thì có lợi ích gì chứ?”
“Vậy được rồi, tôi đưa cậu vào trong.”
Hoàng Lộ Minh cũng dửng dưng như không, cùng lắm thì xấu hổ chút thôi mà.
Nhìn thấy chiếc Audi Q5 đang từ từ tiến tới, người gác cổng trong bộ đồng phục thẳng tắp lập tức giơ tay lên ra hiệu dừng xe.
“Xin chào, nơi này là khu biệt thự cao cấp, không có sự cho phép của chủ căn hộ, xe bên ngoài không được tiến vào!”
“Tôi đưa người vào.” Hoàng Lộ Minh chỉ vào Phương Dạ, nói.
“Cậu là chủ căn hộ? Sao tôi lại chưa từng nhìn thấy cậu?” Người gác cổng nhìn Phương Dạ với ánh mắt nghi hoặc.
Mặc dù vịnh Ngự Hải chiếm diện tích cực lớn, nhưng thực tế chỉ có hai mươi tám căn biệt thự mà thôi, người gác cổng dĩ nhiên đều biết mặt hết tất cả chủ căn hộ.
Hoàng Lộ Minh vừa nghe xong cũng thấy hối hận, hóa ra vị khách này quả thật là đang khoác lác mà!
“Nhận diện bằng khuôn mặt của mấy người lẽ nào là dựa vào trí nhớ của người khác à?” Phương Dạ cười nhạt: “Tôi là chủ căn hộ số 008, làm phiền xác nhận một chút đi.”
“008?” Trong lòng người gác cổng run lên bần bật, đó chính là căn biệt thự lớn nhất ở vịnh Ngự Hải, giá bán là hai tỷ tám trăm triệu, hôm nay mới vừa được bán đi!
Người trẻ tuổi này ăn mặc kiểu vỉa hè, ngồi trong xe cũng chỉ là xe Audi Q5 mà thôi, chẳng lẽ thực sự là chủ căn hộ của căn biệt thự 008?
“Xin chờ một chút, tôi lập tức đi xác nhận!” Người gác cổng không dám bất cẩn, nhanh chóng quay lại chỗ thiết bị.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Ferrari 488 dừng lại phía sau chiếc Audi Q5, sau đó điên cuồng nhấn còi.
“Nè, chó ngoan không cản đường, phía trước nhanh nhường đường đi!” Một cô em với đôi mắt được kẻ viền màu đen văng tục nói.
Quả nhiên không hổ là khu nhà giàu cao cấp Hoa Hải, tùy ý lại có thể bắt gặp một chiếc xe hơn bốn triệu.
Người có thể ở nơi này tuyệt đối là không dễ đụng tới, Hoàng Lộ Minh đang muốn lái xe qua một bên, Phương Dạ bình tĩnh nói: “Không cần để ý tới cô ta, cứ chờ ở đây là được rồi.”
Vu Lộ nhìn thấy chiếc Audi Q5 phía trước vẫn không có nhúc nhích, nổi giận đùng đùng.
Cô ta giậm chân phịch phịch đi tới.
Người gác cổng khác nhìn thấy, nhưng anh ta cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể làm ra vẻ không thấy.
“Nè, mấy người có phải bị điếc không hả? Không nghe thấy bà đây nói chuyện à?”
Hoàng Lộ Minh đang muốn giải thích, Phương Dạ đã trịnh trọng đáp: “Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng chó sủa.”
“Anh dám mắng bà đây là chó?” Giọng điệu của Vu Lộ lập tức nâng lên tới quãng tám: “Có ngon thì nói lại lần nữa?”
“Tôi cũng đâu phải nói cô là chó, nhưng mà bản thân cô muốn nhận thì tôi cũng hết cách.”
“Cái đệt!” Từ trước tới giờ, Vu Lộ chưa từng tức giận tới như vậy, trước lửa giận đang bùng phát dữ dội, cô ta giơ chân đang mang giày cao gót lên đá một phát vào cửa xe.
“Cốp” một tiếng, trên cửa xe của chiếc Audi Q5 đã xuất hiện một vết lõm thật rõ rệt, còn Vu Lộ cũng vì cú đá đó bật lại mà ngã chổng vó lên trời, “cảnh xuân” bên dưới lớp váy xuất hiện khiến Hoàng Lộ Minh thấy không sót một thứ gì.
“Á đệt! Ngon… Ngon vậy!” Nhìn thấy hai bắp đùi trắng như tuyết, anh ta suýt chút nữa là chảy máu mũi luôn rồi.
Sau khi chật vật bò dậy, Vu Lộ cảm thấy vô cùng xấu hổ, ấy vậy mà òa lên khóc tức tưởi.
“Được, mấy người đã dám bắt nạt tôi.
Tôi nhất định sẽ bảo cha tôi bức chết mấy người, bây giờ tôi lập tức gọi ông ấy tới, chờ đó cho bà đây, có ngon thì đừng có chạy!”
Phương Dạ không khỏi cảm thấy buồn cười, cô gái này cũng thật quá kỳ cục.
Rõ ràng là tự mình té ngã, người ta còn chưa có kêu cô ta bồi thường tổn thất nữa, đã vậy còn phản kèo nói người ta ăn hiếp cô ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...