“Chơi hay lắm, chú tư đánh rất đẹp.” Hồ Phi ngồi dưới khán đài liên tục hô hào.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, phát bóng đi.” Hồng Dịch hét lớn.
“Ừ.” Cuối cùng thì Nhiếp Kiệt cũng hoàn hồn.
Anh ta cầm bóng đến vạch giữa sân, sau khi Hồng Dịch tiếp lấy bóng, người phụ trách phòng thủ anh ta là Đàm Dập Minh lập tức tiến sát lại.
“Hừ, mày muốn tranh với tao ấy hả? Đợi kiếp sau đi nhé.” Hồng Dịch ném quả bóng lên, đang muốn cúi người đột phá thì bỗng nhiên có một cánh tay đâm nghiêng ra, đúng lúc làm rơi quả bóng trên tay anh ta.”
“Sao…sao động tác của nó lại nhanh thế.” Hồng Dịch vô cùng kinh ngạc.
Người đó chính là Phương Dạ, sau khi anh lấy được bóng thì thuận thế lùi về sau hai bước, sau đó anh đạp lên vạch ba điểm rồi làm động tác ném rổ một lần nữa.
Lúc này Nhiếp Kiệt và Hồng Dịch vẫn còn đứng cách đó hai mét, căn bản không thể kịp thời chạy đến ngăn cản anh được.
Nhưng mà đến cả bọn họ có ở ngay gang tấc thì cũng khó có thể phòng thủ được cách chơi ném rổ kỳ dị của Phương Dạ.
“Không phải chứ, người này có vận may kinh khủng gì hay sao vậy?”
Khi nhìn thấy cách chơi xuất thần của Phương Dạ, khán giả trên sân lại ngây ngốc một lần nữa.
“Tôi cũng không tin chuyện ma quỷ, nhưng mà dùng cách ném rổ thế này cũng có thể liên tục ghi điểm sao?” Triệu Hùng cướp được bóng ở một vị trí có lợi, Mạnh Hổ lại chậm nửa nhịp lần nữa.
Quả bóng giống như đại bác, bay thẳng tắp về phía rổ, theo lẽ thường thì góc độ nhỏ như thế về cơ bản sẽ không thể ném trúng rổ được, nhưng quả thật trận bóng này không tuân theo lẽ thường.
Sau khi quả bóng đập vào bảng thì không những không bay ra ngoài mà nó lại cố gắng thay đổi phương hướng, sau đó rơi vào trong rổ một lần nữa.
Trên sân bóng xôn xao cả lên.
Nếu như lần đầu là vận may cứt chó thì lần thứ hai biết phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ bọn họ cùng giẫm phải một cục cứt chó sao?
Sắc mặt Hồng Dịch rất lạnh lùng.
Khi nãy rõ ràng anh ta đã nhìn rõ, tốc độ xoay của quả bóng rất khác thường, góc độ rơi đó còn vô cùng hiếm thấy, rõ ràng là Phương Dạ đã tính trước tất cả mọi thứ.
Muốn ném bóng vào rổ thì cũng không phải là quá khó, nhưng có một điều kiện tiên quyết chính là lực tay của người ném bóng nhất định phải vô cùng mạnh, thì mới có thể làm cho quả bóng bay ra từ tay mình đạt được tốc độ lớn.
Với hiểu biết của anh ta thì ở trong NBA*, số người làm được động tác như thế cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là ở trong nước.
*NBA: giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.
Tên Phương Dạ này là một con quái vật.
“Chuyền bóng cẩn thận một chút, đừng để cho nó chặn được.” Hồng Dịch lên tiếng nhắc nhở.
Thời gian còn lại là 1 phút 10 giây, bây giờ tỷ số đang là 41-49, chỉ cần không để Phương Dạ cầm được bóng thì thắng lợi chắc chắn sẽ nằm trong tay bọn họ.
Sau khi Hồng Dịch cầm bóng một lần nữa thì Phương Dạ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
Mặt anh vô cùng thờ ơ, cứ như đang đối đầu với một đứa học sinh tiểu học mới biết chơi bóng rổ.
“Tao sẽ cho mày thấy sức mạnh thật sự của đội trưởng đội bóng rổ của trường.” Hồng Dịch thấy ánh mắt khinh thường của anh thì trong lòng cảm thấy vô cũng khó chịu, ý chí chiến đấu đã hoàn toàn được đẩy lên cao.
Anh ta nâng tốc độ dẫn bóng lên cao nhất, quả bóng bay lượn rất nhanh từ dưới đất lên hóa thành hình ảnh mờ mờ, làm cho những chị em ở trên sân si mê liên tục hò hét cổ vũ.
“Đẹp trai quá đi, Hồng Dịch ơi, em sẽ sinh cho anh một con khỉ.”
“Tỉnh lại đi, sao Hồng Dịch có thể thích một cô béo được cơ chứ, muốn chọn thì cũng phải chọn người thon thả như tôi đây này.”
“Không hổ là đội trưởng đội bóng của trường.
Tài năng chơi bóng của anh ấy quả thật đã đạt đến đỉnh cao.”
“Thằng ăn bám kia cũng chỉ được có thế thôi.
Một khi mà Hồng Dịch đã nghiêm túc thì thằng đó có mà hít khói.”
“Mẹ kiếp nữa chứ, đến cả hoa khôi của trường Lương Mộ Linh cũng đang vỗ tay cổ vũ cho anh ta, tôi ghen tị chết mất…”
Hồng Dịch liến thoắng làm những động tác khó, động tác giả của anh ta đã được luyện tập rất thành thục, đến cả Hồ Phi trước khi bị thương thì cũng chưa chắc đã có thể cản phá.
Đúng như dự đoán, Phương Dạ chưa có kinh nghiệm nên dễ dàng bị đánh lừa, Đàm Dập Minh vốn định phòng thủ nhưng lại bị Nhiếp Kiệt kè kè ở phía sau lưng.
“Ôi, đối mặt với động tác của Hồng Dịch mà cũng không phản ứng kịp, thì ra người này còn chưa nắm được kiến thức cơ bản, anh ta chỉ biết dựa vào cú ném để hù dọa người khác mà thôi.” Lương Mộ Linh cười lạnh nói: “Tiếc thật, lúc nãy tôi đã suýt thay đổi cách nhìn về anh ta.”
“Tôi lại cảm thấy cái người tên Phương Dạ này rất không đơn giản, cậu không thấy Hồng Dịch đang phải tập trung tinh thần rất cao độ sao?” Viên Lâm không đồng ý với ý kiến của bạn cùng phòng: “Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ trong cuộc tranh tài này, đội của Phương Dạ sẽ thắng.”
“Tuyệt đối không thể.
Nếu như Phương Dạ thắng tôi đồng ý cùng đi giao lưu.
Còn nếu như anh ta thua thì cậu phải đứng trước mặt mọi người tỏ tình với Nhiếp Kiệt.”
“Được, một lời đã định.”
Hồng Dịch thấy bên cạnh đã không còn người phòng thủ thì lập tức giơ tay muốn úp rổ.
Anh ta nhảy lên thật cao, muốn úp bóng vào rổ thật nhanh, nhưng bỗng nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng la hét.
“Mấy người cứ tiếp tục hô hào vì sự đẹp trai của anh đây khi lên rổ đi.” Hồng Dịch trong lòng vô cũng đắc ý, động tác tiến lại gần để úp rổ như thế mỗi ngày anh ta đã luyện tập đến cả ngàn lần, đã sớm thuần thục giống như việc ăn cơm uống nước.
Ở trong cự ly này, nếu không bị cản trở thì tỷ lệ ném trúng vào rổ ít nhất có thể đạt đến 95% trở lên.
Nhanh nhẹn ẩn hiện như tia chớp, toàn bộ động tác đưa bóng vào rổ có tiêu chuẩn như lôi ra từ sách giáo khoa ra, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao lại không nhìn thấy thứ gì chui ra từ trong rổ, bóng đâu rồi?
Mẹ kiếp, sao lại không thấy bóng đâu thế này.
Trừ anh ta ra thì tất cả mọi người đã nhìn thấy vừa nãy Phương Dạ nhảy lên một cách quỷ dị, trong lúc đối phương bật nhảy lên cao anh đã nhẹ nhàng cướp lại bóng.
Hồng Dịch cứ tưởng là mọi người đã bị tài chơi bóng của anh ta thuyết phục, nhưng thực chất thì mọi người đang kinh ngạc vì tốc độ và sức bật của Phương Dạ.
“Đại ca, nó đang ở sau anh.” Nhiếp Kiệt hô to nhắc nhở.
Hồng Dịch đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Phương Dạ đã lui đến vạch ba điểm, anh làm kiệt tác ném bóng một lần nữa.
Tiếng quả bóng rơi vào trong lưới vang lên, tỷ số bây giờ là 44-49.
“Tỷ lệ ném trúng lưới này…hình như là hơi kinh khủng quá rồi đấy.”
“Tỷ lệ trúng lưới đã là cái gì, sức bật của anh ta mới là lợi hại, có thể im hơi lặng tiếng đoạt bóng trong tay Hồng Dịch kia kìa.”
“Nhìn anh ta gầy gầy nhỏ nhỏ, người cũng chỉ cao 1,78m thôi, nhưng không ngờ là anh ta có thể thắng Hồng Dịch cao 1,9m.”
“Cũng chưa thể nói là thắng được, nhiều lắm thì chỉ được xem như đánh úp được một cú mà thôi.”
Trận đấu chỉ còn lại 1 phút, chênh lệch tỷ số giữa hai đội đã được kéo gần lại còn 5 điểm.
Nếu như đối phương tiếp tục ném được hai quả 3 điểm nữa thì đội bọn họ sẽ phản công thành công.
“Chú tư, chú được đấy, không ngờ là chú còn giấu món nghề này với bọn anh.” Mạnh Hổ vỗ lên vai Phương Dạ một cái.
Đang kích động nên anh ta vỗ không hề nhẹ tay, làm cho Phương Dạ đau đến mức nhe răng cười toe toét.
“Đại ca, sao chú không mạnh tay thêm chút nữa, như thế thì anh có thể ra sân cùng với chú hai luôn một thể.”
“Ha ha ha, xin lỗi.” Mạnh Hổ cười cười rồi thu tay về.
Bị Phương Dạ liên tiếp cướp mất chín điểm, Nhiếp Kiệt và Triệu Hùng đang không thể đè nén được sự tức giận: “Đại ca, nên làm gì bây giờ?”
“Đừng hoảng, chúng ta có ưu thế về chiều cao, cứ đi bóng trên cao là được.” Hồng Dịch dặn dò: “Sau khi phát bóng tôi sẽ trực tiếp ném đến dưới rổ, chú hai, Mạnh Hổ không phải là đối thủ của cậu, còn lại tôi phải trông chờ vào tài năng của cậu rồi.”
Nhiếp Kiệt và Triệu Hùng trố mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ được rằng Hồng Dịch sẽ chủ động trốn tránh, không dám đối mặt với Phương Dạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...