Cuộc gọi rất nhanh đã thông, loa ngoài của điện thoại truyền đến giọng nói cởi mở: “Chú em Phương, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cốc Dật Hào bỗng chốc đổ đầy mồ hôi lạnh, còn Du Dao và Lý Hương cũng thay đổi sắc mặt.
Phương Dạ rất hài lòng với phản ứng của bọn họ.
“Anh Ôn, hôm nay tôi đúng lúc đến Yên Thành có chút việc, tối nay muốn mời anh ăn bữa cơm, không biết anh có thời gian rảnh không?”
“Đương nhiên là có rồi, nhưng tối nay nhất định phải để tôi mời, tôi sẽ đưa đến cậu đến quán ăn có tuổi đời trăm năm, đảm bảo có thể khiến cậu ăn no nê thỏa thích!”
“Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh, một chút nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”
“Được, tôi đợi điện thoại của cậu!”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Dạ ung dung nói: “Ông Cốc, tôi gọi xong rồi, có cần phải ném tôi ra ngoài không, tùy theo ý ông.”
Cốc Dật Hào vừa lau mồ hôi lạnh vừa cười làm lành, nói: “Cậu… cậu Phương thật biết nói đùa, anh là bạn của Ôn tổng, làm sao tôi dám làm vậy?”
Nếu thật sự ném Phương Dạ ra ngoài, chỉ sợ ngày mai sẽ đến lượt ông ta bị Ôn tổng ném ra ngoài mất!
Phương Dạ mỉm cười: “Vậy bây giờ tôi kiểm tra nguồn gốc bị gian lận, các người không có ý kiến gì chứ?”
“Không… không có ý kiến!”
Mặc dù Du Dao nháy mắt ra hiệu, nhưng Cốc Dật Hào vẫn quả quyết mà chịu thua.
Đùa cái gì thế, đây là người xưng anh em với cấp trên của ông ta, ông ta làm sao dám lấy trứng chọi với đá chứ.
Lỡ như Phương Dạ mách lẻo trong bữa cơm tối nay, thế thì chén cơm của ông ta làm sao giữ được nữa?
“Ôn Hinh, cho tôi mượn laptop của cô một chút.”
“Được.”
Phương Dạ cắm USB vào máy tính, rồi gõ lách cách trên bàn phím.
Ở đây không thiếu những cao thủ về máy tính, nhưng đột nhiên họ đều kinh ngạc với thao tác của anh.
Không đến một phút, nguồn gốc bị gian lận đã được tra ra, đó là một văn phòng chuyên giúp người khác gian lận ở tỉnh, mà tài khoản giao dịch với bọn họ cũng được tiết lộ.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, người giao dịch lại là thư ký Lý Hương của Cốc Dật Hào, thời gian chuyển khoản là vào tám giờ mười bảy phút tối qua!
Phương Dạ mỉm cười nói: “Ông Cốc, chuyện đã đủ rõ ràng rồi, tiếp theo, ông biết nên làm gì rồi chứ?”
Cốc Dật Hào liên tục gật đầu: “Đã rõ, đã rõ! Xin cậu Phương hãy yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với chuyện vu oan giá hoạ như thế này, tôi sẽ lập tức sa thải thư ký Lý!”
“Ông Cốc, chuyện không phải là…” Sắc mặt Lý Hương thay đổi.
Cô ta vốn dĩ muốn nói chuyện này không phải do ông sắp xếp sao, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của cấp trên thì cô ta lập tức nuốt lại vào.
Lúc này, cũng chỉ có thể dùng cách bỏ tốt giữ xe mà thôi.
Cốc Dật Hào giả vờ hừ lạnh nói: “Đừng giải thích nữa, tôi biết quá khứ của cô và chiến đội Bách Hợp, muốn dùng thủ đoạn hèn hạ để hãm hại người khác, cô mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Sắc mặt Lý Hương đen lại, chỉ đành chán nản rời khỏi Trung tâm Triển lãm.
Cốc Dật Hào kính cẩn nói với Phương Dạ: “Cậu Phương, không biết cậu đã hài lòng với cách xử lý thế này chưa?”
Phương Dạ không trả lời, mà quay đầu nhìn về phía Ôn Hinh: “Cô cảm thấy thế nào?”
Ôn Hinh hỏi: “Vậy quán quân cúp Vưu Ngư lần này…”
“Đã làm sáng tỏ việc gian lận chỉ là hiểu lầm, vậy quán quân đương nhiên là chiến đội Bách Hợp mọi người rồi!”
Ôn Hinh bỗng chốc mặt mày rạng rỡ: “Vậy được, tôi không có vấn đề gì nữa.”
Cuối cùng Cốc Dật Hào cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng, ông ta thật sự sợ Phương Dạ sẽ truy cứu đến cùng, moi hết tất cả giao dịch của ông ta và Du Dao ra, vậy thì ông ta sẽ thật sự tiêu đời!
Một đám người hung hăng đến, rất nhanh đã lần lượt rời đi.
Lúc khán giả dưới đài vẫn còn hơi ngây người, bảng xếp hạng trên màn hình đã có sự thay đổi, chiến đội PG bị đẩy xuống hạng hai, còn chiến đội Bách Hợp thì lên thẳng hạng nhất….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...