Sắc mặt Lý Hương không tốt nói: “Đừng nhiều lời nữa, nếu cậu không chịu đi, tôi sẽ kêu nhân viên công tác mời cậu ra ngoài!”
Phương Dạ đột nhiên nhìn cô ta, vẻ mặt trêu tức nói: “Ý của cô là không muốn cho tôi truy ra nguồn gốc của phần mềm hack?”
“Đúng vậy, cậu gian lận là chuyện không thể thay đổi, giãy giụa cũng vô ích thôi!”
“Lời cô nói có thể thay mặt cho nền tảng Vưu Ngư sao?”
Cốc Dật Hào cười khẩy nói: “Cô ấy là thư ký của tôi, đương nhiên có thể thay mặt cho nền tảng Vưu Ngư.”
Phương Dạ quay đầu nhìn ông ta: “Vậy ông lại là gì?”
Những lời này rõ ràng là mang ý xúc phạm, mặt Cốc Dật Hào trở nên dài ngoằng như ông cụ: “Người đâu, mau lôi cái tên không biết trời cao đất rộng này ra ngoài cho tôi.”
Thấy một vài nhân viên đang vây xung quanh, Ôn Hinh tức giận nói: “Đến quyền khiếu nại cũng không có, nền tảng của các người có ngang ngược quá không?”
Dương Nghiêm Hi cười lạnh nói: “Vốn dĩ đã có bằng chứng không thể chối cãi rồi, còn khiếu nại cái gì, mau đưa cái thằng gian lận này về nhà đi, đừng ở đây làm ngứa mắt mọi người nữa!”
Những tuyển thủ khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, một thằng gian lận còn muốn nói lung tung à, mau cút về đi!”
“Thi đấu chung với người thế này, đây đúng là sự sỉ nhục đối với nghề nghiệp của tôi!”
“Gian lận một cái tất cả đều không vui, có dám đọc theo tôi không?”
“Xinh đẹp như vậy mà lại mắt mù, đi tin tưởng một thằng gian lận.”
“Nói không chừng kỹ năng gian lận của người ta tốt thì sao?”
“Ha ha ha ha, tôi thấy chắc là vậy rồi, nếu không thì người đẹp này sao lại không vui như vậy chứ…”
“Các người đừng có nói lung tung, có tin tôi xé nát miệng các người ra không?”
Ôn Hinh nổi trận lôi đình, giống như một con sư tử cái đang tức giận mà nhe nanh múa vuốt, suýt nữa đã xông lên ra tay rồi.
“Đừng tức giận, đừng so đo với nhóm người ác ý này.” Phương Dạ vội cản Ôn Hinh lại, sau đó nhìn về phía Cốc Dật Hạo: “Nếu ông không cho tôi điều tra nguồn gốc của việc bị gian lận, tôi sẽ không rời khỏi đây.”
Lý Hương cười lạnh nói: “Cậu nói không rời khỏi đây là không rời khỏi đây sao, thật sự nghĩ mình có thân phận gì lớn sao?”
Phương Dạ mỉm cười: “Đúng vậy, cô nói như vậy, tôi cũng vừa nghĩ ra một thân phận khác của mình.”
Lý Hương đột nhiên ngây ra.
Hả?
Chẳng lẽ tên nhóc này có thân phận gì dữ dội lắm sao?
Cốc Dật Hào lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, có thân phận gì, lập tức rời khỏi chỗ này cho tôi, nền tảng Vưu Ngư không chào đón cậu!”
Du Dao nở một nụ cười lạnh kỳ lạ, nói: “Ông Cốc, tôi thấy tên này thích uống rượu phạt rồi, ông mau ném anh ta ra ngoài đi, để đỡ ngứa mắt mọi người.”
“Ừm!” Cốc Dật Hào phất tay một cái: “Mấy người còn đứng ngẩn ra ở đó làm gì, mau đuổi cậu ta ra ngoài!”
Thấy mấy nhân viên lại muốn xông lên bao vây mình, Phương Dạ đột nhiên hét lớn một tiếng: “Khoan đã!”
Lý Hương tức giận nói: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”
“Tôi có thể rời khỏi đây, nhưng tôi muốn gọi một cuộc điện thoại cho Ôn tổng trước!” Phương Dạ bình tĩnh lấy điện thoại ra.
Ôn tổng chính là ông chủ lớn của Vưu Ngư, nắm 57% cổ phần của nền tảng trong tay, cũng là người có thể quyết định nền tảng!
“Cậu quen Ôn tổng?” Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh ung dung của đối phương, Cốc Dật Hào hơi nghi ngờ, những nhân viên kia cũng dừng bước chân lại.
Đám người Ôn Hinh thì không có biểu hiện gì kỳ lạ, mấy chuyện không ngờ được của Phương Dạ đã rất nhiều rồi, dù anh có thật sự quen biết ông chủ của Vưu Ngư thì cũng chẳng có gì lạ.
Du Dao hiển nhiên là không tin: “Đùa cái gì thế, Ôn tổng lại quen biết loại người rác rưởi như vậy sao?”
“Có quen biết hay không, một lát nữa cô sẽ biết ngay thôi.” Phương Dạ mỉm cười, bấm gọi số điện thoại của một người trước mặt tất cả mọi người.
Lúc Ôn tổng có được cổ phần của Vưu Ngư thì đã lập tức liên lạc với anh rồi, còn khách sáo mời anh đến Yên Thành làm khách, nhưng đã bị Phương Dạ uyển chuyển từ chối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...