“Tôi thật chính trực sao lại thoát ra ngoài như vậy?”
“Đúng vậy đó, ngày hôm nay anh ta tặng hơn một nghìn vạn, sao không nói một tiếng đã bỏ đi rồi?”
“Bình thường không phải nên hỏi Wechat của streamer hay đại loại thứ khác à?”
“Điều này còn cần cậu nói à? Tại sao người ta lại vô duyên vô cớ tiêu nhiều tiền như vậy chứ, tám chín phần là quen biết với Nghiên Nhi rồi!”
…
Chứng kiến hết màn thị phi này trên màn hình, bất giác trong lòng Thẩm Nghiên Nhi khẽ xúc động.
Quen biết mình, chắc không phải là Phương Dạ đó chứ?
Không thể nào, cậu ấy chỉ là một sinh viên nghèo còn phải đi làm thêm giao hàng bên ngoài, không thể có nhiều tiền như vậy được!
Hay là gọi điện thoại hỏi thử xem sao?
Nghĩ đến đây, Trần Nghiên Nhi tìm cớ rồi thoát khỏi phòng livestream.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy.
“A lô.”
“Phương Dạ, cậu… bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang giao hàng bên ngoài, sao vậy, có chuyện gì hả?”
“Không có… Tôi chỉ muốn hỏi nickname Vưu Ngư của cậu là gì?”
“Hả? Tôi không có thời gian để đăng ký tài khoản đâu.” Phương Dạ nói dối: “Tôi định đặt một cái tên gọi là Cà Tím Cay Xè, cậu cảm thấy cái tên này thế nào? Có phải nghe xong rất muốn ăn hay không?”
Thẩm Nghiên Nhi bật cười, sau đó lắc đầu, chắc là mình nghĩ nhiều rồi, Phương Dạ không thể là “Tôi thật chính trực” được.
“Tôi một tay lái xe điện lâu như vậy thì nguy hiểm quá, khi nào rảnh chúng ta nói chuyện sau nhé?”
“Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
Sau khi tắt điện thoại, Phương Dạ lau mồ hôi lạnh trên trán, anh thật khâm phục trực giác của phụ nữ, thế mà lại có thể đoán được anh là “Tôi thật chính trực”.
Trải qua một trận chiến này, Thẩm Nghiên Nhi hoàn toàn trở thành gương mặt nổi bật của khu một tỷ.
Nền tảng Vưu Ngư hết sức tuyên truyền trận đấu sinh tử lần này, rất nhanh đã nổi tiếng trên mạng, các đoạn video ngắn xuất hiện nhan nhản ở khắp nơi.
Cổ phiếu của nền tảng Vưu Ngư một đường tăng mạnh.
Điều đó làm cho tổng tài sản của Phương Dạ vô tình tăng lên vài tỷ, có điều những thứ này sau này hẵng nói tới.
Đến buổi tối, trong phòng livestream có bốn gương mặt lạ xuất hiện.
Họ lần lượt Cà Tím Cay Xè, Thịt Kho Đậu Hũ, Dưa Chuột Hấp và Rau Trộn Ngô.
Thẩm Nghiên Nhi không cần đoán cũng biết đây nhất định là Phương Dạ và ba người bạn của anh.
“Ồ, streamer thật xinh xắn, có khi còn đẹp hơn hoa khôi trường chúng ta một ít nữa đó nha!” Hồ Phi chảy nước miếng nói.
Phương Dạ mỉm cười nói: “Trước kia mấy chú còn không tin, bây giờ thì biết anh không nói sai rồi chứ?”
Mạnh Hổ nháy mắt nói: “Nhóc Dạ à, cô ấy đang là gương mặt nổi bật mới của khu một tỷ đó, vậy mà là bạn học cấp ba của chú hả?”
“Thật mà.” Phương Dạ lấy điện thoại di động của mình ra, bên trong còn có ảnh tốt nghiệp cấp ba Thẩm Nghiên Nhi mỉm cười xinh đẹp đứng bên cạnh chủ nhiệm lớp, vô cùng nổi bật đứng ở vị trí trung tâm.
“Đúng thật là cô ấy!” Ba người bạn cùng phòng sáng mắt.
“Sau này tôi sẽ là fan trung thành của Nghiên Nhi!” Hồ Phi thề son sắt nói: “Chú tư, phiền chú cho anh số điện thoại của nữ thần, nếu không có Wechat thì QQ cũng được!”
“Anh cũng muốn.” Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh đồng thanh nói.
“Cho thì cho, nhưng anh phải nhắc nhở mấy chú một câu.”
“Nhắc nhở cái gì?”
“Tặng vật phẩm cho cô ấy phải biết tự lượng sức.”
“Biết rồi, mau đưa đây…”
Được xem livestream của nữ thần, ba người cũng không có ý định đến Chiến Hào ở qua đêm.
Chuyện hôm qua đối phương nói thật ra là chuyện tốt, cuối cùng cũng có thể ngủ yên ổn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Phương Dạ nhận được cuộc gọi từ cha.
“Con trai, dạo này học hành thế nào rồi? Còn tiền sinh hoạt không?”
“Vẫn còn, được rồi cha, có chuyện gì cha cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo như vậy.” Phương Dạ biết tính cách của cha già nhà mình, nếu như mở miệng lại khách khí như vậy, nhất định có chuyện phiền phức muốn giao cho anh làm.
“Là như vầy, em họ con có bạn gái mà đúng không? Đã đến lúc hai đứa nó muốn nói chuyện kết hôn rồi, hai bên phụ huynh muốn gặp mặt.”
“Đây là chuyện tốt, nhưng liên quan gì tới con?” Phương Dạ có chút nghĩ không ra.
“Đương nhiên là có liên quan đến con rồi.
Bạn gái nó là người Hoa Hải, cho nên muốn gia đình bác cả của con đến Hoa Hải gặp mặt.
Gia đình bác ấy lại không quen thuộc nơi đó.
Bác cả con nói dù sao con cũng được xem như một nửa người Hoa Hải.
Bây giờ con là sinh viên năm tư, việc học cũng không quá căng thẳng, tất nhiên phải có trách nhiệm tiếp đón bọn họ rồi.
Cha chỉ có thể đồng ý thôi.”
“Không thành vấn đề, bao giờ bọn họ đến?” Phương Dạ hỏi.
“Buổi sáng hôm nay lên xe, chắc là một giờ sẽ đến, con nhớ đến bến xe sớm một chút để đón họ.”
“Con biết rồi cha.”
“Để cha chuyển hai nghìn tệ cho con, dẫn nhà bác cả đi mua sắm, ăn uống tốt một chút.”
“Không cần đâu cha, tiền lần trước trúng thưởng con vẫn xài chưa hết, hơn nữa bây giờ con cũng đi làm thêm, không thiếu tiền!”
“Vậy được, nếu không đủ tiền xài thì nói cho cha biết, vậy là được rồi!”
Cha già cúp máy thật nhanh, dù sao cũng là xuất thân từ quân nhân, làm việc quan trọng nhất là nhanh nhẹn cương quyết.
Có điều Phương Dạ biết, chắc hẳn cha già đang vội vã đến công viên chơi cờ…
Nhà bác cả kinh doanh quần áo nên điều kiện kinh tế khá tốt, vẫn luôn xem thường nhà Phương Dạ.
Bọn họ còn thường xuyên khoe khoang tiền bạc trước mặt nhà Phương Dạ, cha của Phương Dạ chưa bao giờ để ý, nhưng mẹ anh lại có, thế nhưng bà chỉ để trong lòng chứ chưa bao giờ nói ra.
Nếu một giờ xe đến, vậy hôm nay không thể đi giao hàng được rồi.
Anh đành phải gọi điện cho Hạ Vi xin nghỉ, chị ấy cũng đã đồng ý.
Lái chiếc Poison đi đón người thì khoa trương quá, hơn nữa xe thể thao này cũng không đủ chỗ cho bốn người, xe taxi thì không tiện lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Dạ quyết định gọi điện cho Tiêu Dương.
“Ông chủ, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tôi muốn hỏi một chút trong công ty có loại xe nào thích hợp để đi đón người không?”
“Công ty có một chiếc Bentley, một chiếc Rolls-Royce và một chiếc Maybach, anh muốn dùng chiếc nào?”
“Mấy chiếc đó cao cấp quá, có loại nào rẻ một chút không, tốt nhất là tầm hai, ba mươi vạn ấy.” Phương Dạ không muốn phô trương trước mặt người nhà bác cả, cho nên cố ý chọn một chiếc xe tầm thấp.
“Cái này… hình như công ty không có loại xe nào rẻ như vậy cả.” Tiêu Dương lúng túng, chiếc xe rẻ nhất của sản nghiệp Kim Đỉnh cũng là BMW 7 series.
“Tiêu tổng, hay là anh cho ông chủ mượn xe của tôi?” Nữ thư ký Dương Lâm đột nhiên nói.
Xe của cô ta là một chiếc Highlander màu đen, vừa khớp với điều kiện của Phương Dạ.
Tiêu Dương thử nói với Phương Dạ, Phương Dạ đồng ý ngay lập tức.
Mười hai giờ trưa, Dương Lâm lái xe đến dưới lầu ký túc xá của Phương Dạ.
Sau khi xuống xe, dáng người hoàn mỹ và nụ cười ngọt ngào của cô ta lập tức thu hút ánh nhìn của nhiều người trên lầu, ngay cả bác quản lý ký túc xá cũng phải trố mắt nhìn thẳng.
Ngay khi mọi người đang suy đoán xem đây là bạn gái của ai thì Phương Dạ đã xuống dưới chào hỏi.
Mọi người kinh ngạc đến nỗi muốn rớt tròng kính xuống đất.
“Không phải chứ, đó không phải là thằng con trai bị bao nuôi sao?”
"Khốn kiếp, em gái cực phẩm như vậy chẳng lẽ bị mù à, điều kiện của tôi còn tốt hơn thằng Phương Dạ đó nhiều, cầu được bao nuôi!
“Tỉnh lại đi, nếu người ta thật sự nhìn đến cậu, đó mới thật sự là bị mù…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...