“Bởi vì tụi bây không giữ chữ tín, lỡ như xuống tầng dưới rồi chuồn đi luôn, vậy tao phải đi tìm ai nói lý đây?” Phương Dạ cười hì hì: “Hơn nữa, một lát nữa tụi bây cũng phải mang hai người đó đi, lẽ nào định để lại để tao nuôi à?”
Du Dao cả giận nói: “Anh đừng có mà quá đáng, chuyện hôm nay tôi ghi nhớ rồi, mối thù này sớm muộn rồi cũng sẽ trả!”
Dĩ nhiên là Phương Dạ không có bị uy hiếp, ngay cả đáp lời lại cũng cảm thấy lười.
Du Dao bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ở lại, trong lòng đã sớm nguyền rủa Phương Dạ hàng ngàn lần.
Nhìn thấy bốn người hùng hổ đi lên lầu lại chỉ có một người trở xuống, các thực khách dưới tầng một đều cảm thấy mơ hồ không rõ.
Ngay lúc bọn họ đang xôn xao suy đoán rốt cuộc trên lầu đã xảy ra chuyện gì, lại thấy Dương Nghiêm Hi lao ra ngoài cửa, ôm một cái cột điện dán đầy tờ quảng cáo mà gào lên.
“Lần này tôi được cứu rồi! Lần này tôi được cứu rồi! Lần này tôi được cứu rồi!”
Mặc dù không phải là khung giờ náo nhiệt nhất, nhưng hiện tại ở trên phố ẩm thực vẫn có người qua lại.
Dương Nghiêm Hi lại gào lên như thế, lập tức cũng kéo theo sự tò mò của người khác nhìn sang.
“Cái tên này không phải là bị điên rồi chứ, anh ta đang nói gì vậy?”
“Còn có thể là gì chứ, không thấy biển quảng cáo dán trên cột điện sao? Nhất định là cơ thể có bệnh khó nói, cuối cùng lại tìm được nơi có thể chữa được mới phấn kích như vậy!”
“Vậy cũng chưa chắc, trên đó còn có dán mấy cái quảng cáo giả giàu lừa tiền kìa, nhất định là anh ta nghèo tới điên rồi, cho nên muốn… Ha ha ha…”
“Đừng nhắc nữa, mấy quảng cáo đó tám chục tới chín chục phần trăm đều là lừa đảo, nộp mấy trăm để kiểm tra sức khỏe và phí đăng ký, cuối cùng đến cả cái lông tơ của quý bà giàu có còn không thấy nữa là.”
“Ha ha ha ha, chuyên mục mời anh kể câu chuyện của mình à?”
“Không phải là tôi, là chuyện của bạn tôi.”
“Sợ mình nói sai nên bịa ra người khác để chịu đạn thay hả, vốn dĩ là anh…”
Vất vả gào xong, Dương Nghiêm Hi khóc không ra nước mắt, vội vã che mặt lao ra khỏi đám người vây quanh.
Ở trên lầu, cả đám người Ôn Hinh đều cười đến gập eo, không đứng lên nổi.
Bởi vì Du Dao vẫn còn ở đây nên Lương Dĩnh muốn cười nhưng lại không dám cười, kìm nén đến vô cùng khổ sở.
Cuối cùng Phương Dạ cũng ra khỏi lối đi ở cầu thang, còn bảo Willa lấy nước tạt cho hai tên vệ sĩ kia tỉnh lại.
“Được rồi, mấy người có thể đi rồi.”
Trước khi đi, Du Dao nghiến răng nghiến lợi, buông một lời hung ác: “Anh tên là Phương Dạ đúng không, hôm nay bạn trai tôi bị nhục mạ, hôm khác tôi sẽ trả lại anh gấp trăm lần.”
“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh!” Phương Dạ mỉm cười nói: “Nhớ dắt theo nhiều người lợi hại một chút, nếu không thì lúc tôi dốc sức ra tay ác liệt cũng sẽ không thấy vui vẻ gì đâu.
Thực lực kiểu này của mấy người, thật chả có chút khó khăn gì để hạ gục.”
“Hừ!”
Còn ở lại nữa, Du Dao sợ bản thân mình sẽ bị đối phương chọc cho tức điên, chỉ có thể căm phẫn mà phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy ôn thần kia đi rồi, chị Băng chủ quán cuối cùng mới thở phào một hơi, thong thả đi xuống tầng dưới làm việc.
Sau đó, cả năm người lại ngồi xuống.
Ôn Hinh ôm lấy cánh tay của Phương Dạ, lại hôn một cái thật kêu lên mặt của anh, mặt mày hớn hở nói: “Phương Dạ, cám ơn anh hôm nay đã xả thân ra giúp tôi trút giận!”
“Chuyện nhỏ ý mà, hai người đó quá kiêu ngạo, không dạy dỗ một chút thì sẽ cho rằng mình là con nhà trời đó.” Phương Dạ cười hì hì: “Đúng rồi, cô với Dương Nghiêm Hi…”
“Loại người đó không nên nhắc lại, nhớ tới chỉ khiến tôi thấy buồn nôn!” Ôn Hinh cười khổ nói: “Tôi luôn rất thích chơi PUBG, năm đó cũng coi như là một cô em gái nhỏ bị cuồng anh ta, mỗi lần livestream là lại thả rất nhiều quà tặng, mỗi ngày còn video call trò chuyện với nhau qua wechat.
Lúc đó thấy anh ta chơi game rất hay, lại đẹp trai, nói chuyện còn rất dịu dàng dễ nghe, tôi cảm thấy trên đời này không có người đàn ông nào hoàn mỹ hơn thế nữa.
Rồi có một hôm, cũng không biết là não có bị úng nước rồi không, tôi lại giấu gia đình bay hơn một nghìn cây số tới gặp anh ta…”
Thẩm Nghiên Nhi nghe đến say sưa: “Sau đó thì sao?”
“Sau khi gặp mặt, tôi lấy danh nghĩa là bạn gái mà tham gia một buổi tiệc riêng tư với anh ta.
Ở đó, trong lúc vô tình tôi đã nhìn thấy được mặt xấu của gã…” Nhớ tới những thứ đó, sắc mặt của Ôn Hinh cũng trở nên khó coi: “Cụ thể là cái gì thì tôi không nói, nhưng quả thật có thể khiến tam quan của người ta sụp đổ.
Tôi ngồi tàu điện trốn về trong đêm, bố mẹ tôi cũng không biết tôi từng đi ra ngoài.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...