Đối phương đã muốn công khai chơi xấu, Willa nhìn không nổi nữa: “Còn nói bản thân là đội trưởng của một chiến đội, với cái nhân phẩm này, phỏng chừng PG cũng không ra sao!”
Sắc mặt Dương Nghiêm Hi càng ngày càng đen, nhưng anh ta biết bản thân đuối lý, một mực không có cách nào cãi lại.
Nhưng Du Dao thì không như vậy, với tính tình đỏng đảnh của cô ta, không chủ động gây chuyện rắc rối thì đã xem như là hiền lành lắm rồi, làm sao có thể cho phép người khác “bắt nạt” bạn trai của mình?
“Tôi hỏi lại lần cuối cùng, rốt cuộc anh có chịu nhường hay không?”
Phương Dạ trực tiếp dựa vào trên cửa cầu thang: “Hỏi bao nhiêu lần cũng giống nhau thôi, không nhường!”
Rốt cuộc ánh mắt Du Dao cũng lộ ra sự hung ác: “Ném tên nhóc này xuống lầu cho tôi!”
“Vâng, cô chủ!”
Một tên vệ sỹ tiến lên, duỗi tay muốn chộp lấy cổ áo Phương Dạ.
Ôn Hinh chắn trước người Phương Dạ, trợn mắt với bọn họ: “Dương Nghiêm Hi, không thể tưởng tượng được anh vẫn là tên đê tiện vô sỉ giống như năm đó, nếu hôm nay anh dám động đến một sợi tóc của Phương Dạ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Dưới sự phẫn nộ, dường như cô ấy đã quên mất thân thủ của Phương Dạ biếи ŧɦái tới mức nào…
Dương Nghiêm Hi cười lạnh: “Cô bớt đổ thừa lung tung lại đi, vệ sĩ này cũng không phải tôi mời về, có liên quan gì đến tôi sao?”
Thẩm Nghiên Nhi cả giận nói: “Anh đừng có cãi chày cãi cối, bọn họ đều là vệ sĩ của bạn gái anh, lẽ nào như thế không gọi là liên quan sao?”
Willa cũng xen vào nói thêm: “Đúng đó, đúng là nói dối không chớp mắt, nhân phẩm quả thật tệ hại!”
Mặc dù Lương Dĩnh có lòng khuyên can, nhưng một nhân viên nhỏ bé như cô ta vốn dĩ không dám đắc tội với Dương Nghiêm Hi và Du Dao, cho nên chỉ có thể lựa chọn giả ngu.
“Nghiêm Hi, đừng nhiều lời với bọn họ.” Du Dao lớn giọng, nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, những cô gái này đã dám chặn đường, mau vứt hết xuống lầu đi.”
Vệ sĩ cũng không chần chừ nữa, nghe lệnh xong lại vươn tay về phía của Ôn Hinh.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp tóm được người kia, Phương Dạ đã kéo Ôn Hinh ra, sau đó đạp một cước.
Đồng tử của người vệ sĩ kia lập tức đông cứng lại, một cú đạp này của người kia còn đá ra tàn ảnh, dường như còn có cả tiếng xé gió truyền tới, đủ thấy lực đạp đó có mạnh cỡ nào.
Anh ta tự biết lượng sức mình, biết được mình không có cách nào né được cú đạp này, cho nên chỉ có thể giơ tay lên chắn lại trước người.
Sau một âm thanh trầm thấp vang lên, tên vệ sĩ to cao lúc này lại giống như con tôm bị luộc trong nước sôi, lảo đảo lùi về phía sau năm, sáu bước.
Nếu không phải là có đồng nghiệp đỡ lấy anh ta, chỉ e là người này sẽ tiếp đất bằng mông rồi.
“Miệng nói không lại thì muốn động tay chân đúng không? Tôi rất sẵn sàng nghênh đón!” Phương Dạ cười gằn, vén ống tay áo lên tiến về phía Du Dao.
Cái người này, không phải là muốn đánh phụ nữ đó chứ?
Du Dao sợ đến mặt biến sắc, liên tiếp lùi về sau.
Hai tên vệ sĩ nhìn thấy chủ của mình gặp nguy hiểm, lập tức từ hai bên trái phải tiến mà về phía Phương Dạ.
“Cút ra!”
Phương Dạ quát nhẹ một tiếng, sau đó cả hai tên vệ sĩ đã nhanh chóng bị đá bay trở lại, phía trên bụng mỗi người cũng thấy in lên một dấu giày rất rõ.
Lần này, Phương Dạ không tiếp tục nhẹ tay nữa, anh đạp hai cú trực tiếp khiến hai người kia ngất xỉu.
Bây giờ ngoại trừ Dương Nghiêm Hi ra, bên cạnh Du Dao cũng không còn bất cứ thứ gì che chắn nữa.
“Mày mày mày, mày muốn làm gì, đánh phụ nữ còn đáng mặt đàn ông không?” Thân là đàn ông, lúc này Dương Nghiêm Hi ít nhiều gì cũng muốn ra vẻ một chút.
Mặc dù rõ ràng là không đánh lại, nhưng dù gì cũng phải trách móc đối phương mới được.
“Vốn dĩ tao không có nói mình là đàn ông đích thực gì cả.
Hơn nữa, con mắt nào của mày nhìn thấy tao đánh phụ nữ?” Phương Dạ đi tới trước mặt hai người kia, chống hông cười lạnh: “Nhưng mà, nếu mày không thực hiện vụ cá cược, vậy có tin bây giờ tao quăng mày xuống lầu luôn không?”
“Được, tao đi xuống!” Dương Nghiêm Hi do dự vài giây, sau đó vẫn sầm mặt đi xuống lầu.
Du Dao vốn không để tâm tới hai người vệ sĩ bị đánh ngất xỉu đó, cô ta chỉ muốn theo sau bạn trai mà đi thẳng một mạch, nhưng không ngờ vẫn bị Phương Dạ ngăn lại.
“Chờ đã, bây giờ cô vẫn chưa đi được.”
Mặt mày Du Dao trắng bệch, Dương Nghiêm Hi lại hỏi: “Tại sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...