Tai của Phương Diệp trực tiếp dựng lên sau khi nghe thấy lời nói của hai người.
Lâm Chi Thanh hiển nhiên có chút không vui, anh ta nghiêm mặt lạnh nhạt nói: “Không phải chỉ một trăm vạn thôi sao, kinh doanh tiệm trà sữa chắc đã thu được món lãi kếch xù, em mở tiệm cũng được hai ba năm rồi, lẽ nào còn không tích góp đủ chút tiền ấy sao?”
Hạ Vi cười khổ nói: “Chi Thanh, anh quên rồi sao, phần lớn lợi nhuận mà em kiếm được hàng tháng đều chuyển cho anh.”
Sắc mặt Lâm Chi Thanh trở nên cứng đờ, sau đó nặng nề mà hừ một tiếng: “Anh mặc kệ, dù sao thì số tiền này em cũng phải nhất định giúp anh nghĩ cách lo liệu, còn nếu thật sự lo không xong thì em bán cái tiệm trà sữa này đi!”
Bán tiệm trà sữa?
Phương Dạ lập tức cảnh giác, nếu không có tiệm trà sữa của Hạ Vi, hệ thống kia liệu có bị ảnh hưởng gì không?
Lỡ như thay đổi cửa hàng giao đồ ăn lại không thể kích hoạt phần thưởng thì phải làm sao, vậy anh phải nên đi tìm ai để nói lý lẽ đây?"
“Tiệm trà sữa chính là tâm huyết của em, em… em không muốn bán nó đi.” Hạ Vi do dự nói: “Nếu không thì như vậy đi, tiền mở công ty của anh, em sẽ tiếp tục nghĩ cách, chắc là có thể gom góp đủ thôi.”
Lâm Chi Thanh gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng mà đừng trì hoãn quá lâu.
Cơ hội kinh doanh trong đầu năm nay chẳng mấy chốc sẽ thoáng qua.
Anh và Thư Dương đã quan sát thị trường trong nước hơn nửa năm rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt để nhập cuộc, chỉ cần có thể mở công ty, lợi nhuận mười triệu tệ một năm chỉ cần vài phút là kiếm được, trì hoãn thêm một ngày thì tổn thất không ít tiền đâu!”
Phương Dạ hỏi: “Hai người đang muốn kinh doanh gì vậy?”
Lâm Chi Thanh liếc mắt nhìn anh: “Có nói cậu cũng không hiểu, hơn nữa đây là bí mật kinh doanh quan trọng, đương nhiên không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác.”
Phương Dạ không nói nên lời, thằng cha này giữ bí mật công việc cũng tốt đấy.
Hạ Vi an ủi nói: “Chi Thanh anh yên tâm đi, em sẽ nghĩ được cách thôi.”
Lâm Chi Thanh gật đầu không nói thêm gì nữa.
Cũng vào lúc đó, đại đội lính tuần của thành phố đã thành lập một tổ chuyên án nhỏ, đại đội trưởng đích thân năm giữ quyền chỉ huy, mà Từ Lệ với tư cách là một trong những đội phó, đang sắp xếp cho cấp dưới điều tra nguồn gốc của ngón tay đang gây căng thẳng trong dư luận.
“Từ đội, những người phụ nữ mất tích trong một tháng gần nhất ở Hoa Hải đều ở đây.” Trợ lý đặt một xấp văn kiện lên bàn làm việc.
“Làm tốt lắm.”
Từ Lệ cầm văn kiện lên lật xem từng tờ, sau khi loại bỏ những văn kiện không phù hợp thì chỉ còn lại ba tờ.
Tưởng Văn Văn: Nữ.
28 tuổi, lao động nhập cư, làm việc tại quán bar Khải Lạc, đã mất tích ba tuần…
Bàng Xuân Diễm: Nữ, 26 tuổi, người dân Hoa Hải, làm việc tại quán bar Bá Vũ, đã mất tích sáu ngày…
Lí Tuyết: Nữ, 22 tuổi, sinh viên, làm thêm tại quán bar Vương Triêu, đã mất tích hai tuần…
Dựa trên những bức ảnh cho thấy ba người họ đều là những cô gái trẻ và xinh đẹp ở hộp đêm, hơn nữa họ còn thích mặc váy có màu sắc sặc sỡ.
Sau khi xem xong, lông mày của Từ Lệ chưa hề buông lỏng, cô đột nhiên hỏi: “Báo cáo phân tích của đội kỹ thuật đã có chưa?”
Trợ lý đáp: “Kết quả DNA đã tìm ra được rồi, bây giờ đang so sánh với từng người trong những nhân viên bị mất tích.”
“Không cần phải so sánh quá nhiều, trước tiên hãy so sánh ba người này.” Từ Lệ đem ba tờ văn kiện giao cho trợ lý rồi nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì ngón tay này nhất định là thuộc về một người trong số họ.”
“Vâng!”
Nửa tiếng sau, kết quả được đưa ra, ADN của ngón tay bị đứt lìa quả nhiên giống với Bàng Xuân Diễm!
Từ Lệ lập tức phân công nhân viên tập trung điều tra vụ án mất tích của Bàng Xuân Diễm, đồng thời báo cáo với đội trưởng, đề nghị kiểm tra các bãi rác thải và điểm mai táng trong toàn thành phố, bởi vì cô ấy nghi ngờ hai phụ nữ mất tích khác cũng đã thiệt mạng…
Sau khi đã ăn uống no say, Phương Dạ đưa ba người về một khách sạn bốn sao trên phố thương mại Kim Đỉnh.
Sau khi nhìn Hạ Vi và Thư Dương dìu Lâm Chi Thanh say khướt vào thang máy, Phương Dạ cứ cảm thấy không yên lòng, anh không lái xe rời đi mà xoay người đi vào một quán cà phê internet bên cạnh khách sạn.
Diện tích quán cà phê internet này không lớn nhưng trang trí lại rất phong cách, xem ra quán này cũng khá nổi tiếng.
Phương Dạ dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống, ngồi ở bên cạnh anh là một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, chỉ nhìn sơ qua góc nghiêng khuôn mặt thì cũng biết vẻ ngoài khá xinh đẹp.
Theo lý mà nói thì những cô gái trẻ chính là tài nguyên khan hiếm trong quán cà phê internet, hơn nữa chưa nói đến vẻ ngoài xinh đẹp, vậy mà lại không có người nào giành lấy vị trí bên cạnh cô gái này, điều này khiến người ta hơi khó hiểu.
Phương Dạ cũng lười nghĩ nhiều, sau khi khởi động nguồn điện vừa định ngồi xuống thì hai bắp đùi trắng mịn thẳng tắp đột nhiên gác lên trên ghế.
“Người đẹp, cô có ý gì đây?” Phương Dạ cau mày hỏi.
Mặc dù chân không mang giày của đối phương rất đẹp, nhưng cô ta lại cản trở mình lên mạng.
Cô gái thản nhiên nói: “Chỗ này đã có người rồi.”
“Chỗ này có người?” Phương Dạ giả bộ nhìn qua mấy lần: “Người nào?”
“Bạn trai của tôi!”
“Bạn trai?” Phương Dạ kinh ngạc nói: “Tại sao tôi không nhìn thấy, bạn trai cô là người tàng hình hay là ma?”
Cô gái có chút buồn bực: "Bớt ở đây mồm mép đi, loại người như anh chị đây gặp nhiều rồi, muốn đến gần để thu hút sự chú ý của tôi sao? Tốt nhất anh mau biến đi!”
Phương Dạ lúc này mới hiểu được tại sao chỗ bên cạnh cô ta lại trống trải.
Nếu không phải vì thời gian gấp gáp, hơn nữa trong quán cà phê đã kín hết chỗ thì anh thực sự không muốn tiếp xúc với loại con gái vênh váo hung hăng này.
Tưởng rằng cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp thì cho rằng đàn ông trên toàn thế giới đều sẽ thèm muốn cô ta mà nước bọt chảy dài ba thước!
Mấy người đàn ông gần đó “chuyên tâm” chơi game vẫn luôn cố ý hay vô ý mà nhìn sang bên này.
Vừa nãy bọn họ cũng vấp phải một vố cay cú, mất hết mặt mũi, bây giờ nhìn thấy Phương Dạ bị mắng thì trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có chút vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Người anh em, tôi đẹp trai như vậy mà cũng bị đuổi đi một cách vô tình, cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày, ngoan ngoãn đi tìm chỗ khác đi…
“Này, con người cô nói chuyện có biết xấu hổ không thế, ai muốn thu hút sự chú ý của cô kia chứ?” Phương Dạ lạnh lùng nói: “Tôi đang vội lên mạng, nếu cô còn không nhích chân ra thì đừng trách tôi không khách khí!”
Là một mỹ nữ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, Nhạc Lăng San đương nhiên sẽ không bị dọa bởi vài ba câu của người đàn ông xa lạ.
Cô ta cười nhạo nói: “Được, tôi xem anh dám làm chuyện không khách xấu gì đây, có biết bạn trai tôi là cao thủ quyền anh hay không? Chỉ cần một cước của anh ấy cũng đủ đá anh vào bệnh viện!”
Vừa dứt lời, Phương Dạ đã nắm lấy cổ chân tinh xảo của cô ta tùy ý ném sang một bên, hai chân dài trực tiếp bị ném lên mặt bàn, suýt chút nữa thì đã va đổ màn hình!
Hừm, xúc cảm từ làn da của cô gái này cũng không tệ…
Sau khi vỗ vỗ bàn tay, Phương Dạ ngồi xuống bắt đầu đăng nhập vào tài khoản.
“Đồ… đồ khốn nạn!”
Lúc này Nhạc Lăng San vừa xấu hổ vừa tức giận, cầm lấy cái túi xách nhỏ của mình ném vào mặt Phương Dạ.
Đối mặt với đòn đánh lén của mỹ nữ, thậm chí Phương Dạ cũng chưa nhấc mi, tùy ý vung tay một cái, túi xách nhỏ xinh đẹp lập tức vẽ một đường vòng cung trên không trung, bay thẳng đến bên kia của quán cà phê.
“Túi xách của tôi!” Nhạc Lăng San sợ tới mức mặt biến sắc, vội vàng mang giày cao gót vào đuổi theo túi xách.
Nhân cơ hội này, Phương Dạ bắt đầu tìm kiếm tư liệu về Lâm Chi Thanh và Thư Dương trên mạng.
Với kỹ năng hacker điêu luyện của anh thì chưa đến hai phút đã lật tung được ngọn nguồn tư liệu về hai người khi ở nước ngoài.
“Bởi vì vấn đề tác phong mà năm ngoái đã bị trường học loại khỏi học tịch… Hai người này quả nhiên có tình cảm đồng giới, mẹ kiếp!”
Phương Dạ đang xem thì đột nhiên biến sắc.
Nguy rồi, trong tư liệu có nói Thư Dương kia là người song tính luyến ái, Hạ Vi có lẽ đang gặp nguy hiểm!
Phương Dạ tính tiền tắt máy chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng nổi giận đùng đùng đi về phía anh, đi theo phía sau anh ta là Nhạc Lăng San với sắc mặt đen như mực….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...