Siêu Cấp Shipper


“Đúng rồi Willa, cô luyện PUBG sao rồi?”
Lần trước rõ ràng là bị cô ta quang minh chính đại sắp cho một trận Ô Long Lôi, làm cho Phương Dạ bây giờ nhắc lại vẫn còn thấy rùng mình.

Khuôn mặt xinh xắn của Willa cũng ửng đỏ lên: “Xin hãy yên tâm, tôi sẽ cố gắng, nhất định sẽ không để cho các anh thất vọng!”
Thẩm Nghiên cười nói: “Phương Dạ, cậu yên tâm đi, kỹ năng stream của Willa bây giờ đã là danh xứng với thực rồi, hôm qua còn dẫn tôi đánh cặp PUBG ba lần cơ đấy!”
Phương Dạ ngạc nhiên: “Lợi hại vậy sao?”
Cũng hai ba ngày rồi không gặp, không ngờ cô gái xinh đẹp trước kia khi nhảy dù còn phải lật xem sổ tay vậy mà bây giờ lại có thể dẫn người ta chơi PUBG rồi?
“Tất nhiên rồi, hóa ra cô ấy là cô gái thiên tài của thể thao điện tử, chỉ là trước kia chưa từng chơi PUBG, nên chưa hiểu rõ cách chơi thôi.

” Thẩm Nghiên giải thích.

“Tôi không lợi hại như Thẩm Nghiên nói đâu…” Willa ngại ngùng cười.

Đang nói chuyện thì điện thoại trên tay Phương Dạ đổ chuông.

Vừa cầm lên nhìn, thì ra là Tần Yên Nhiên gửi tin nhắn.

“Phương Dạ, ngày mai là đến ngày hẹn của tôi với đám bạn thân rồi, tôi đã đặt vé máy bay giúp anh rồi, đúng sáu giờ tôi đợi anh ở sảnh sân bay, chúng ta không gặp không về!”
“Không gặp không về!”
Sau khi ăn xong bữa ăn thịnh soạn, Phương Dạ ra khỏi đường Đường Kim đến quảng trường để mua sắm, còn Thẩm Nghiên và Willa thì hớn ha hớn hở đi nhận “giải thưởng”.

Có tận hai cửa hàng, một trong số đó là cửa hàng toàn đồ xa xỉ nổi tiếng nhất thế giới, càng nghĩ lại càng khiến người ta mừng như điên…
Khi quay lại quán trà sữa, Phương Dạ tình cờ gặp được chú Đạt, nhân viên giao hàng mới tuyển.


Chú Đạt cũng trạc tuổi Phương Vân, không phải là người bản địa ở Hoa Hải, tính tình hiền lành, ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy chính là thật thà chất phác, cho nên khi phỏng vấn, Hạ Vi đã đồng ý ngay lập tức.

Chú Đạt mỉm cười chào hỏi: “Phương Dạ về rồi đấy à?”
Phương Dạ gật đầu mỉm cười nói: “Dạ đúng vậy chú Đạt.


“Mau vào trong đi, vừa nãy bà chủ cứ nhắc con mãi không đó!”
“Nhắc tới con để làm gì ạ?”
“Còn làm gì nữa, nói con đi giao hàng gì mà giao tới tận hai tiếng đồng hồ, đợi lúc con về nhất định sẽ dạy dỗ con.

” Chú Đạt có ý tốt nhắc nhở trước: “Chú thấy bà chủ là người ngoài lạnh nhưng trong nóng, lát nữa con nói thêm vài lời khen, cô ấy chắc sẽ không trừ lương của con đâu.


Phương Dạ gật đầu: “Con biết rồi chú Đạt, con vào trước đây.


“Ừ, chú cũng phải đi giao đơn hàng tiếp theo rồi.


Trong lúc hai người đi lướt qua nhau, Phương Dạ vô tình nhìn thấy cơ bắp của chú Đạt có hơi lộ ra ở dưới lớp quần áo, trong lòng khẽ động.

Chú Đạt có vẻ không đơn giản như vậy, lẽ nào là người có nguồn gốc gì sao?
Anh vừa bước vào cửa, đã thấy Hạ Vi sốt ruột đi qua đi lại giống như đang ngồi trên đống lửa vậy, miệng thì vẫn đang lẩm bẩm cái gì đó.

Phương Dạ cố ý nói lớn: “Chị Vi, em về rồi!”
Hạ Vi giật mình, sau khi dừng lại nhìn rõ chính là anh, vẻ mặt lập tức biến thành vừa giận vừa vui: “Tên nhóc thối, cuối cùng cậu cũng về rồi, mau qua đây đi, nhanh qua đây tư vấn cho tôi!”
“Tư vấn cái gì?” Phương Dạ có chút bối rối.

“Giúp tôi nhìn xem bộ váy này, theo con mắt của đàn ông các cậu, màu trắng đẹp hơn hay là váy hoa đẹp hơn?”
“Hả?” Phương Dạ nhìn hình ảnh trong điện thoại của Hạ Vi, còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, anh do dự một hồi rồi ngập ngừng hỏi: “Chị Vi, không phải trước giờ chị chưa bao giờ mặc váy sao? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi à?”
Hạ Vi hưng phấn nói: “Cậu không biết à, Chi Thanh anh ấy sắp về nước rồi, đương nhiên là tôi không thể ăn mặc như đàn ông giống trước đây rồi!”
“Chi Thanh là ai?”
“Bạn trai của tôi đó, anh ấy tên là Lâm Chi Thanh!” Hạ Vĩ thúc giục: “Đừng lề mề nữa, mau tư vấn giúp tôi, rốt cuộc váy màu nào hợp với tôi nhất?”
Phương Dạ vốn định nói “Trẻ con mới lựa chọn, tôi lấy hết”, nhưng lại sợ Hạ Vi nổi giận, nên phải giả vờ nói: “Chiếc váy màu trắng này à, trông rất thuần khiết rất thục nữ, còn chiếc váy hoa thì trông rất trẻ trung và năng động, cả hai đều rất đẹp, nếu thật sự muốn em chọn thì…”
Hạ Vi hỏi: “Chọn cái gì?”
“Em chọn màu vàng.


“…”
Nhìn sắc mặt của Hạ Vĩ càng ngày càng tối sầm, giống như là sắp nổ tung đến nơi rồi, Phương Dạ nhanh chóng cười haha: “Đùa đó, thật ra em thấy màu trắng hợp với chị nhất, dù gì cũng là tình đầu mà, đương nhiên nên tập trung vào sự thuần khiết hơn!”
Sắc mặt của Hạ Vi dịu trở lại: “Thật hả, không lừa tôi chứ?”

“Coi chị nói kìa, tôi là người thích lừa gạt người khác sao?” Phương Dạ cười: “Chị Vi, không phải tháng tám bạn trai của chị mới về à, sao lại về sớm vậy?”
“Anh ấy nói nhớ tôi rồi, nên định về nước sớm.

” Vẻ mặt Hạ Vi đầy ngọt ngào nói: “Anh ấy về cùng với bạn học, nói là định chung vốn cùng nhau mở một công ty thương mại quốc tế ở Hoa Hải.


Phương Dạ sửng sốt: “Bạn học? Nam hay nữ?”
Hạ Vi nói: “Đương nhiên là đàn ông rồi, về cái này thì cậu yên tâm đi, Chi Thanh không phải loại người bắt cá hai tay đâu!”
“Vậy thì tốt, chúc mừng chị nha Hạ Vi, tính khi nào kết hôn vậy?” Phương Dạ cười nói: “Lúc đó em nhất định sẽ mừng cho chị một bao phong bì thật to.


“Vội làm gì chứ, ít nhất cũng phải chờ cho đến khi sự nghiệp của anh ấy ổn định đã.


“Vậy khi nào bọn họ bay về?”
“Ngày mốt sẽ bay, hôm đó quán trà sữa sẽ đóng cửa, cậu không cần đến làm nữa.


“Thì ra là vậy, chị Vi, vậy ngày mai em cũng xin nghỉ.


Đối với cái người đi được bữa đực bữa cái như Phương Dạ, Hạ Vi sớm đã quen rồi, nếu không cũng không tuyển chú Đạt về, nhưng chị ấy vẫn hỏi thăm như thường lệ: “Có chuyện gì sao?”
Phương Dạ thành thật nói: “Đi Nam Sơn chơi với bạn một ngày.


Hạ Vi cố ý hỏi: “Bạn trai hay bạn gái?”
Đương nhiên Phương Dạ sẽ không bị chị ấy lừa: “Là bạn nữ!”
“Có phải là cô gái lần trước không?”
“Ý chị là Lâm Sương? Tất nhiên là không phải, em với cô ấy đã bỏ liên lạc với nhau từ lâu rồi.



“Vậy tốt, tôi không có ý kiến về sự giả dối này!”
Sau khi tan làm, Phương Dạ trực tiếp gọi một chiếc taxi online để đi đến sân bay.

Khi một chiếc Q5 đậu bên ngoài quán trà sữa, tài xế Hoàng Lộ Minh và Phương Dạ đều ngây người ra.

Cả hai đồng thanh nói: “Lại là anh/cậu?”
Sau vài giây ngượng ngùng của hai bên, Phương Dạ mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

“Đã lâu không gặp bác tài, tôi rất vội, tới sân bay cảm ơn!”
Hoàng Lộ Minh khởi động xe: “Em trai, thì ra cậu làm việc ở đây à?”
Phương Dạ gật đầu: “Đúng vậy, tôi làm giao hàng ở quán trà sữa này từ trước đến giờ.


Hoàng Lộ Minh xúc động nói: “Sống trong một biệt thự view biển mà lại đi làm công việc giao hàng, lần trước tôi còn tưởng cậu nói đùa, không ngờ lại là thật!”
Phương Dạ cười nói: “Cũng như nhau mà, bác tài cũng đâu kém gì đâu, có cả một tòa nhà to đùng còn chạy đi làm taxi online.


“Sao tôi so lại cậu được, cam tâm tình nguyện bái phục!”
“Anh quá khen rồi.


Cả hai đều là “hình mẫu” sống ảo mang tầm quốc tế, khi gặp nhau đương nhiên phải giả bộ nịnh nọt rồi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui