Nhân viên giao hàng ngẩng đầu lên. Đó là Hắc Sơn!
‘Gã móc một chiếc khăn lau bẩn từ trong túi ra, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt đầy kinh hãi đang che cổ họng ngã xuống: “Mạng của mày chỉ đáng giá bằng chiếc khăn lau một đồng thôi!”
Nói xong, thân hình gã lóe lên, lại biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Lâm:Phong ngã xuống đất, toàn.thân co giật. Dù thế nào gã cũng không nghĩ tới mình sẽ chết như vậy.
Cho đến lúc chết, trong đầu gã đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Mình chết… cơ thể thối rữa, ngã giữa một đống rác đầy hộp đựng thức ăn, tỏa ra mùi tanh tưởi, lại không có ai phát hiện…
Bây giờ, lực lượng canh phòng của Đông Hải đã được.
nâng cao thêm một bướ!
c Nhóm người thứ hai thông qua giai đoạn huấn luyện đầu tiên đã được bố trí xong, Hoàng Ngọc Minh không hề chậm trễ về chuyện an toàn của Đông Hải.
Đặc biệt, an toàn của tập đoàn Lâm thị càng là quan trọng nhất!
Trải qua chuyện lần này, không những không làm cho.
nhân viên của tập đoàn Lâm thị rơi vào khủng hoảng, trái lại càng khiến cho bọn họ hiểu rõ ràng hơn, ở trong mắt của Giang Ninh và người nhà họ Lâm, đám nhân viên bọn họ quan trọng tới mức nào.
Sáng sớm, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân đến công ty, trên bàn làm việc đã chất đầy đơn xin.
“Tổng giám đốc Lâm, đây đều là của những nhân viên chủ động xin đi tới khu đông nam để mở rộng nghiệp vụ”
Mắt thư ký Tiểu Triệu hơi đỏ, còn có chút cảm động: “Còn có người nói, nếu khu đông nam khai thác xong mà chưa thể thu xếp công việc cho bọn họ, vậy thì khu khác, cho dù về sau phải đi ra nước ngoài, đi tới nơi gian khổ nhất, cũng nhất định phải để cho bọn họ đi!”
Lâm Vũ Chân nhìn những thư thỉnh cầu này một lúc lâu vẫn không nói gì.
Cô cũng cảm động.
Bây giờ tập đoàn Lâm thị không phải chỉ là sản nghiệp của nhà họ Lâm cô, cũng không phải là của Giang Ninh nữa, mà là sự nghiệp được mọi người cùng nhau phấn đấu!
“Cảm ơn bọn họ!”
Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói.
Sau khi trả lời những lá đơn đề nghị xong, Lâm Vũ Chân vẫn có chút khó có thể bình tĩnh lại được. Giang Ninh ngồi ở trên sô pha mỉm cười, rót cho cô một chén trà.
“Giang Ninh, em đột nhiên cảm giác mình đang làm một chuyện lớn, một chuyện lớn rất có ý nghĩa”
“Em chỉ mới biết thôi sao?”
Giang Ninh mỉm cười nói: “Nhưng vợ à, anh phải nhắc.
nhở em, làm chuyện lớn sẽ rất mệt mỏi, hơn nữa sẽ gặp phải đủ loại vấn đề và rắc rối, em có sợ không?”
“Không sợ”
Lâm Vũ Chân kiên định lắc đầu: “Có anh ở bên cạnh, em không sợ”
Cô nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, đột nhiên giơ tay nắm lấy cánh tay anh.
“Giang Ninh, anh sẽ không rời khỏi em, đúng không?”
Giang Ninh không biết tại sao Lâm Vũ Chân lại có thể đột nhiên hỏi điều này, chẳng lẽ trước đó mình chưa từng nói qua sao?
Trước đây không lâu, cô gái nhỏ này còn tuyệt vọng vì phải gả cho mình, bây giờ lại luyến tiếc mình.
Anh không nhịn được cười nói: “Sẽ không đâu.”
Chắc chắn là không rồi.
Giang Ninh dừng lại một lát, lại nói: “Nhưng nếu có người tới cướp với em thì em làm thế nào?”
Anh nhìn Lâm Vũ Chân, mỗi chữ mỗi câu đều vô cùng nghiêm túc: “Nếu đó là một người phụ nữ, người phụ nữ vô cùng xuất sắc, em sẽ nhường lại anh sao?”
Lâm Vũ Chân nghe vậy liền ngẩn người.
Dường như cô đột nhiên có chút căng thẳng.
Cô nhìn Giang Ninh, môi mấp máy nhưng không biết nên nói gì.
Hình như người phụ nữ này thật sự tồn tại, hơn nữa rất nhanh sẽ tới đây. Sự căng thẳng và áp lực đột nhiên xuất hiện này làm cho Lâm Vũ Chân không khỏi có chút lo lắng.
“Rất xuất sắc sao?”
Cô cắn môi hỏi, hình như trong lòng có phần không năm chắc.
Nếu thật sự sẽ có một người phụ nữ có thể khiến cho.
Giang Ninh cũng phải nói là xuất sắc xuất hiện, vậy mình có nên buông tay không?
Giang Ninh xuất sắc như vậy, hình như chỉ có người phụ nữ rất xuất sắc mới có khả năng xứng đôi với anh.
“Rất xuất sắc.”
Giang Ninh nghiêm túc gật đầu.
Vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ này làm cho Lâm Vũ Chân hơi tức giận, anh… làm sao có thể khen một người phụ nữ khác: ở trước mặt mình chứ?
“Vậy… vậy em lại muốn còn xuất sắc hơn cô ta!”
Cô sốt ruột, vội nói: “Em sẽ không để cho cô ta cướp anh đi đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...