Tô Mai và Lâm Vũ Chân lập tức đứng dậy và đi qua, vội hỏi.
“Ca phẫu thuật rất thành công, gân liên kết giữa bắp chân và gót chân đã được nối lại, phản ứng thần kinh vẫn tốt. Một tháng sau sẽ có cảm giác lại, hai tháng thì bắt đầu khôi phục, tối đa nửa năm là có thể đi lại bình thường” Anh ta nói vậy:chính là đưa ra bảo đảm.chảc hắn: “Đương nhiên, nếu rèn luyện phục hồi chức năng theo tôi lập ra thì thời gian sẽ ngắn hơn một chút” Tô Mai và Lâm Vũ Chân nghe vậy liền mừng đến chảy nước rmắt.
Bọn họ làm sao có thể không khóc được.
Lâm Văn cuối cùng đã có thể đứng lên một lần nữa!
“Cảm ơn bác sĩ!
Cảm ơn bác sĩl” Tô Mai suýt nữa thì quỳ xuống.
John vội vàng đỡ bà dậy: “Dì à, cháu không dám nhận, không dám nhận đâu. Dì làm vậy là muốn cháu giảm thọ sao?”
Người này còn hiểu những điều này sao? “Tôi…
tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào nữa!
” Tô Mai khóc tới đỏ cả mát.
“Giang là anh em của cháu, dì đừng khách sáo!
John cười nói: “Cháu nghe nói dì nấu món sườn xào.
chua ngọt rất ngon, nếu có cơ hội, dì cho cháu nếm thử là được rồi: Tô Mai liên tục gật đầu.
“Được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Giang Ninh trừng mắt với.John. Còn muốn cướp thức ăn của mình à? Nằm mơ đi.
Đó là thức ăn do ba mẹ vợ làm cho con rể đấy, hắn chắc chản sẽ không nhường lại đâu.
Giang Ninh bảo vệ thức ăn còn đáng sợ hơn là nổi giận với anh ta.
“Chuyện đã giải quyết xong, cậu nên làm gì thì đi làm đi, còn đòi ăn cơm cái gì chứ?”
Cho tới bây giờ, Giang Ninh đều không hề khách sáo với dohn.
Nhìn thấy Giang Ninh có phản ứng như vậy,.John cũng chỉ có thể nhún vai.
Anh ta liếc nhìn Lâm Vũ Chân đầy ẩn ý, anh ta không ngờ được thế mà thật sự có một người phụ nữ có thể giữ được Giang Ninh trong tầm kiểm soát, quá lợi hại!
xong kế hoạch phục hồi chức năng của chú, chỉ cần mời một nhân viên chuyên nghiệp tới hướng dẫn sẽ không có vấn đề gì nữa.”
“Cháu đã Anh ta thật sự có việc. Lần này để tới làm phẫu thuật cho Lâm Văn, anh ta đã phải hoãn những chuyện khác lại, đặc biệt dành riêng hai tháng rảnh rồi để chuẩn bị.
Trên đời này cũng chỉ có một mình Giang Ninh có được mặt mũi như vậy thôi.
John nói đi là đi, không trì hoãn một phút nào.
Anh ta sợ mình mà không đi nữa, Giang Ninh bảo vệ thức ăn sẽ không cho anh ta đi thật mất!
Lâm Văn được đẩy ra khỏi trong phòng phẫu thuật, sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhưng tinh thần trong mắt lại không giấu được.
Ông cảm giác được mình có thể đứng lên!
“Ngài Giang, tôi đã sắp xếp xong phòng bệnh VỊP, còn có phòng phục hồi chức năng, có chuyên gia chăm sóc sức khoẻ sẽ tới hướng dân việc rèn luyện phục hồi chức: năng.
Phó viện trưởng cười gượng: “Mong ngài yên tâm, bạn của bác sĩ John cũng là bạn của chúng tôi. Tất cả chỉ phí đều được miễn hết. Đồng thời, chúng tôi sẽ dốc hết sức.
lực để chăm sóc cẩn thận cho Tổng giám đốc Lâm” Ông ta lo lắng nhất là bị Giang Ninh từ chối.
“Được, vậy đành làm phiền các ông rồi: Giang Ninh suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: diện an ninh thì tôi sẽ tự mình sắp xếp.”
“Được được, không thành vấn đề!
” Phó viện trưởng lập tức kích động.
Có thể kết giao với Giang Ninh, cho dù là giúp hản làm chút chuyện nhỏ như vậy cũng là ân tình đấy.
Sau này mình còn muốn mời bác sĩ John tới giảng dạy nữa, ít nhất vẫn có chút cơ hội.
Ông ta lập tức chạy nhanh đi sắp xếp.
“Giang Ninh, cám ơn con” Lâm Văn trịnh trọng nói.
Ông biết, tất cả những điều này đều là do nể mặt Giang Ninh, vừa rồi khi ở trong phòng phẫu thuật, mười mấy bác sĩ chuyên gia đều làm trợ lý cho.John.
Đó đều là thành viên nòng cốt của Bệnh viện số 1 đấy!
Nhưng ở trước mặt.John, bọn họ lại giống như học sinh, đủ để thấy được bác sĩ.John rốt cuộc lợi hại tới mức nào.
“Ba khách sáo với con trai mình sao?”
Giang Ninh cười nói: “Con rể cũng là nửa con trai rồi đấy” “Là cả” Lâm Văn hít sâu một hơi nói.
Nhà bọn họ đúng là đã nợ Giang Ninh quá nhiều, cũng không biết phải làm sao mới trả được.
Lâm Văn nghĩ đến đây liền liếc nhìn Lâm Vũ Chân, tự nhiên thở dài.
Lâm Vũ Chân lập tức đỏ mặt.
Không phải ba muốn gả mình cho Giang Ninh để báo ơn chứ? Tô Mai đẩy Lâm Văn đi vào phòng bệnh Vip để nghỉ ngơi, hai người nói thầm với nhau, cũng không biết đang nói gì nữa.
Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân rời đi.
Hắn gọi điện thoại cho Hoàng Ngọc Minh trước, bảo anh sắp xếp cho hắn, phải bảo đảm an toàn cho Lâm Văn hai tư trên hai tư.
“Giang Ninh, em có khả năng tiêu đời rồi” Lâm Vũ Chân cúi đầu, ngồi trên xe rất lâu mới mở miệng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...