Siêu cấp máy tính

Chương 64: Kế hoạch "Nhà quê" - Bắt đầu
Sáng hôm nay, mọi người đều tới điểm hẹn rất sớm, Cao Hiểu Tiết và Trạm Tinh vừa nhìn thấy đám con trai đã suýt chút nữa hôn mê. Vốn kế hoạch chỉ nói mặc đồ cũ một chút thì đám này lại mặc quần áo vá chằng vá đụp! Ghê gớm nhất chính là Trần Húc: hắn mặc một cái áo khoác Adidas, chân mang đôi giày thể thao Nike, nhưng bề mặt áo khoác và giày thì hắn dán đầy vải vụn, không biết là dán bằng băng keo hai mặt hay keo dán sắt nữa!
Đám còn lại thì ăn mặc khá "kinh điển": mắt kính dày như đít chai rượu, tóc tai thì rối bù, muốn bao nhiêu lè phè thì có đủ bấy nhiêu!
Lưu Sa thấy hai nàng đi tới thì hắn đút hai tay vào trong hai tay áo, hít hít nước mũi rồi cười ngây ngô:
-Ông bà chú bác cô dì anh chị em, có gì ăn thì cho xin một ít?!
-Sặc!
Cả đám xúm lại đè Lưu Sa xuống đánh cho một trận, Trần Húc vừa đánh vừa nói:
-Lão Đại, chúng ta chỉ ăn mặc hơi quê mùa chút thôi, không phải đi xin cơm nha! Sao anh không xách theo cái thau với cây Đàn Nhị?
-Đàn Nhị hả? Tui có!
Có thằng lên tiếng, nhìn lại thì thấy sau lưng hắn thật sự có cây đàn. Hắn đang đắc ý:
-Thế nào? Cái này tui phải lục tung tiệm phế liệu mới có đấy!
Cao Hiểu Tiết bĩu môi, nàng phát hiện mình bị đám này đánh bại rồi! Nếu Hiệu trưởng Chương vĩ đại của Đại học Tổng Hợp mà thấy màn này thì không biết ổng khóc hay cười nữa?!
Một lúc sau, vợ chồng Thôi Quảng Duy và Lương Hiểu Tuệ cũng tới. Thật ra công ty của họ làm ăn cũng khá, tuy không phải đại gia nhưng họ cũng có nhà, mỗi người một chiếc xe - tuy không phải xe xịn lắm nhưng cũng trên 300.000. Lần này họ không lái xe tới, vừa thấy hai người thì đám "ăn mày" gật đầu chào sư huynh sư tỷ. Tuy hai người không có ăn mặc như "vũ hội hóa trang" giống đám Trần Húc nhưng "lúa" hơn hôm qua không ít.
Thôi Quảng Duy mặc một bộ Âu phục nhăn nhúm. Theo hắn nói thì bộ đồ này hắn mua khi học năm tư, mất 800 ở ven đường để mặc đi xin việc. Thật ra, Âu phục này không tính là cũ nhưng không biết do hắn ném vào xó nào nên nó nhăn nhúm như da bà lão 80!
Lương Hiểu Tuệ cũng không còn phong cách như ngày hôm qua, trên người chỉ có một bộ quần jean áo thun hết sức đơn giản, nhìn thế nào cũng không còn dáng vẻ nữ cường nhân.
Lương Hiểu Tuệ tự đắc nắm tay Cao Hiểu Tiết nói:
-Thấy thế nào? Em gái, chị còn rất trẻ phải không? Không chừng chị mặc đồng phục và ngồi chung với học sinh Trung học thì không ai nhìn ra sự khác biệt há?
Cả đám suýt ngất! Trần Húc và Ngô Nguyên len lén hỏi Thôi Quảng Duy:
-Anh có bà vợ nhí nhảnh thế này mà chịu được sao?
Thôi Quảng Duy lau mồ hôi, nói:

-Ài..., không sao không sao. Anh quen rồi...
...
Cả đám người chậm rãi đi bộ về hướng Quảng trường Quốc tế ở trung tâm thành phố. Tuy cả đám ăn mặc như ăn mày nhưng có vé mời nên bảo vệ đành phải cho đi vào. Đợi họ đi khuất rồi, một bảo vệ nhỏ giọng hỏi:
-Đám này nghèo kiết như thế mà có tiền thuê mặt bằng ở đây à?
Đám bảo vệ còn lại kinh bỉ hắn:
-Mày biết cái gì? Người ta kêu đấy là hành vi nghệ thuất đấy!
***
Lúc này trên sân khấu Ngân Phong đang tiến hành biểu diễn cosplay. Để chuẩn bị cho buổi diễn này, Ngân Phong đã may nhiều bộ trang phục game, sau đó mời những người đẹp trai, đẹp gái mặc những bộ trang phục này và trang điểm thật đẹp - ngay cả mấy thằng con trai cũng phải trang điểm - để sắm vai các nhân vật trong Thục Sơn, diễn một đoạn kịch bản trong game.
Lúc bọn Trần Húc đi vào thì bên kia đã sắp diễn xong, Ngô Nguyên và Tần Tiểu Ngạn thở dài nói là "Tưởng được gặp người đẹp, ai ngờ chỉ thấy một đám con trai trang điểm nhìn phát ói!"
Mặt bằng chỗ này là vợ chồng Lương Hiểu Tuệ thuê. Quả nhiên đúng như lời họ nói: đối diện với Ngân Phong đang có khí thế hừng hực nên chẳng có ai dám thuê cả.
Nên biết giá thuê mỗi mét vuông không hề rẻ, thế mà gian hàng của Ngân Phong chiếm bảy tám chục mét vuông, trong đó bày hàng loạt máy tính xa hoa, dán đầy hình ảnh hoa mỹ trong game và có nhiều người mặc rất đáng chú ý lượn qua lượn lại. Có công ty nhỏ nào dám mặt dày đứng đối diện bọn họ?
Cao Hiểu Tiết và Lương Hiểu Tuệ có chút hối hận. Tuy hai nàng không có ăn mặc y hệt ăn mày như đám Trần Húc, nhưng vì điệu thấp nên hai người không hề chưng diện. Bây giờ thấy bên đối diện toàn người đẹp lại ăn mặc vô cùng đẹp đẽ và gợi cảm, nên hai cô nàng hối hận, tại sao mình lại đi chung đám "ăn mày" này?! Quá dọa người rồi!
Những cô nàng được các công ty game mời tới toàn là mỹ nữ, khuôn mặt hay dáng người đều là "hàng tuyển", khí chất cũng không kém. Mà đa số các nàng đều muốn nhân cơ hội này câu dẫn mấy lão có tiền hoặc thu hút ánh mắt của đám phóng viên, biết đâu được chụp mấy tấm ảnh, tung lên mạng làm mình nổi danh thì sao? Cho nên người nào cũng ra sức làm dáng, thay đổi trang phục liên tục, muốn "mưu sát" thẻ nhớ của máy chụp ảnh!
Mà nói đến mỹ nữ thì gian hàng của Ngân Phong là nhiều nhất. Màn biểu diễn cosplay vừa rồi làm người tham quan kinh ngạc một phen. Nghe đám khách tham quan đang thảo luận về nỹ nữ đóng vai nhân vật Lý Anh Quỳnh, tuy nàng không phải là người đẹp nhất nhưng "chất" nhất thì bọn Trần Húc thầm tiếc nuối vì Khi nàng biểu diễn thì cả bọn chưa tới nên không gặp được, đành phải chờ tới trưa mới được xem lại.
Ngoài mỹ nữ đó thì bên gian hàng của Ngân Phong không thiếu yêu tinh, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều khách tham quan và phóng viên. Khi thấy cảnh náo nhiệt thế này thì Lâm Quốc Bằng rất hài lòng, lộ ra nụ cười đắc ý. Cái này gọi là "Hiệu ứng hình ảnh" đấy!
Nếu lần này thành công viên mãn thì chắc chắn hắn sẽ được tăng lương!
Sau đó, Lâm Quốc Bằng và những khác bắt đầu chú ý tới bên đối diện.
Đêm qua, Lâm Quốc Bằng uống rượu với các đồng nghiệp, cả đám đều cười nhạo, muốn biết tên đui mù nào dám bày quầy hàng phía đối diện. Dù sao Ngân Phong cũng không thể so sánh với các công ty có cấp bậc như Deawoo nên không được ưu tiên bày gian hàng ở khu trung tâm như một số công ty lớn khác, nhưng dù sao gian hàng lớn thế này, chỉ cần biểu diễn vài trò thì còn sợ không thu hút người ta tới tham quan sao? Còn điểm tốt nữa là đối diện với Ngân Phong là một gian hàng bé tí, hắn còn sợ bên kia chống lại mình sao?
Khi Lâm Quốc Bằng đang đi tới, từ xa xa thấy bên kia treo băng-rôn "Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên" thì hắn vô cùng vui vẻ "Thì ra là đám làm cái game bỏ đi kia. Bọn nó dám tung game cùi bắp đó trong triển lãm game lớn nhất trong năm? Bọn nó có biết chữ 'xấu hổ' viết thế nào không đấy?!"
Hắn suy nghĩ lại thì thấy chuyện này không phải là trùng hợp, lúc hắn nảy ra ý tưởng chèn ép thì lập tức làm ngay, không suy nghĩ nhiều lắm, vì dù sao cũng không đụng chạm tới ông lớn nào. Sau khi cười cợt thì hắn chợt nảy ra suy nghĩ "Có phải đám kia muốn quậy mình?". Sau đó hắn lại bật cười "Bọn màu muốn quậy thì quậy được sao?". Tuy nghĩ thế nhưng hắn cũng cảnh giác ba phần, nhưng vừa tới nơi thì ba phần cảnh giác này cũng bay đi mất. Nếu không phải đang mặc một bộ quần áo đắt tiền thì không chừng hắn sẽ quỳ rạp xuống lạy mất!

Đối với lần triển lãm này, Lâm Quốc Bằng không dám nói mình bố trí tốt nhất nhưng hắn lại biết đám người trước mặt này là kém cỏi nhất! Vị trí này hoàn toàn xứng đáng, không có gì phải bàn cãi!
Trong gian hàng chỉ có hai cái bàn, trên bàn bày ba cái laptop vừa già vừa xấu, nhìn qua là biết hàng "nghĩa địa". Lại nhìn đám nhân viên, à, có ba cô em cũng không tệ, nhìn rất giống sinh viên, nếu không phải ba người đang nói chuyện thân mật với đám "ăn mày" thì còn tưởng là khách tham quan.
Lâm Quốc Bằng lắc đầu "Đáng tiếc! Ba cô em này, à, nhất là hai cô nhỏ rất có hương vị nha, không biết mặc trang phục cos thì sẽ thế nào?". Lâm Quốc Bằng tự cho mình phần tử trí thức nên rất thích những cô gái trí thức, tỷ như sinh viên vậy. Cái loại "ngực bự không não", chỉ tính toán moi tiền thì không phải là loại hắn thích. Ví dụ trong đám coser dưới tay, hắn thích nhất là một cô em ngực to, nhìn thế nào cũng là một cô gái rất tự tin, thậm chí hắn còn có ý nghĩ muốn hỏi xem bao nàng một tháng bao nhiêu tiền? Nhưng cô bé kia làm cho hắn có cảm giác không dám mở miệng hỏi!
Ngoài ba mỹ nữ này thì Lâm Quốc Bằng còn gặp một người quen, là Thôi Quảng Duy. Công ty của Thôi Quảng Duy không phải là lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ được. Tuy Thôi Quảng Duy cũng có danh tiếng nhất định trong giới làm game, nhưng loại danh tiếng này trong mắt Lâm Quốc Bằng chả là cái đinh gì. Tháng trước, Thôi Quảng Duy có gửi thư kháng nghị tới Imagine, nói họ đưa tin không trung thực. Giờ thấy bộ dáng của Thôi Quảng Duy, Lâm Quốc Bằng rất vui sướng, cố ý đi lên nói:
-Woa, đây không phải là ông chủ công ty Minh Hoành sao? Sao anh cũng tới đây?
Thật ra, Thôi Quảng Duy đã sớm thấy Lâm Quốc Bằng, còn thì thầm với đám Trần Húc. Vừa nghe nói tên này là đại biểu Ngân Phong, đám Trần Húc rất muốn xông tới đập hắn một trận, nhưng nhớ lại kế hoạch nên nhẫn nhịn một chút.
Theo lời Trần Húc thì Thôi Quảng Duy là người rất âm hiểm, vì tên này có bề ngoài rất nho nhã - đeo kính gọng vàng, đặc biệt giống phần tử trí thức, ăn nói lại từ tốn chậm rãi nhưng trong bụng hắn đầy ý xấu xa!
Thấy Lâm Quốc Bằng đi tới, Thôi Quảng Duy đẩy đẩy kính, mỉm cười:
-Tôi đâu phải là ông chủ gì đâu? Làm ăn nhỏ sống qua ngày thôi. Không thể nào so sánh với Ngân Phong được. Ha ha, người ta nói "Tể Tướng đứng trước cửa nhà quan Thất Phẩm" nha, ông chủ bé xíu như tôi làm sao dám so sánh với anh?
Lâm Quốc Bằng đắc ý cười ha hả, nhưng đám Trần Húc đang cười thầm trong bụng "'Tể Tướng đứng trước cửa nhà quan Thất Phẩm'? không phải là nói Tể Tướng đang đứng gác cửa cho người ta sao? Thế mà thằng cha này không nghe ra được Thôi Quảng Duy đang mắng hắn!". Mọi người đều nghĩ "Vị sư huynh này thật sự quá âm hiểm!"
Sau khi cười, Lâm Quốc Bằng quyết định không cho Thôi Quảng Duy có cơ hội làm khó dễ nên nói:
-Game Kim Dung truyền kỳ này do công ty anh làm ra? Tôi nhớ trước đây không lâu, trên mạng cũng có game tên này. Chậc chậc, trong đó toàn là hình ảnh sao chép! Được xưng là game chuối nhất trong lịch sử game nha, cái đó cũng của công ty anh?
Nghe thế đám Trần Húc nắm chặt tay, định xông lên nhưng Thôi Quảng Duy phất tay nói:
-Công ty tôi không thể làm ra được game thế này, đấy là do sư đệ, sư muội của tôi làm ra. Chà, quên mất, để tôi giới thiệu một chút: vị sư muội này chính là người thúc đẩy game, còn vị này là Lâm Quốc Bằng - Giám đốc PR của Ngân Phong. Mấy đứa làm quen chút đi, Ngân Phong là công ty lớn đó, làm quen với Giám đốc Lâm thì sau khi tốt nghiệp mấy đứa có thêm một cơ hội tìm việc làm.
Đám Trần Húc vội đồng thanh, giả vờ ho tô:
-Chào Giám đốc Lâm!
Điều này làm lòng ham hư vinh của Lâm Quốc Bằng được thỏa mãn, hắn cảm thấy mình lúc trước chèn ép game của sinh viên cũng hơi thất đức. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên một cái rồi mất tích. Hắn thấy đám sinh viên này ăn mặc cực kỳ quái dị, như dân Iraq chạy nạn trà trộn vào sinh viên vậy! Hắn nhịn cười:
-Ông chủ Thôi này, tôi chưa biết anh tốt nghiệp trường nào?
-Tôi tốt nghiệp Đại học Tổng Hợp, đám đàn em này đang học ở đó, tôi dẫn bọn nó đi mở mang tầm mắt một chút ấy mà.

Đại học Tổng Hợp là trường có danh tiếng rất tốt, nằm trong top các trường Đại học trong nước, có điều, sinh viên năm nay hình như không đáng tiền?! Lâm Quốc Bằng cười mà trong bụng không cười:
-Thì ra là sinh viên Đại học Tổng Hợp, quả nhiên là tài cao nha. Có điều, tôi cây già lên mặt nói câu này, mấy em đừng để ý nha. Làm game là một công việc rất nghiêm túc, không phải là chuyện mà đám trẻ ranh có thể làm được. Nhất là mặt hình ảnh, đã làm tốt thì phải làm cho tốt hơn! Hình ảnh trong game của mấy đứa sao chép lung tung của người ta là vi phạm bản quyền đó! Sau này muốn làm game thì phải xem mình ó đủ khả năng hay không? Nếu không tùy tiện làm ra mấy game chó mèo gì đó sẽ ảnh hưởng tới trình độ làm game trong nước!
Mấy lời này đều là bộ dáng tiểu nhân đắc chí, cả đám sinh viên Đại học Tổng Hợp tức giận xịt khói, thằng nào cũng giơ ngón giữa sau lưng. Trần Húc tức giận suýt nữa chửi ầm lên, Trạm Tinh đang đứng bên cạnh kéo hắn một cái, làm hắn vừa mở miệng nói "Dựa..." đã bị cắt ngang.
Bây giờ chưa phải là thời cơ trở mặt, không đúng với kế hoạch. Trần Húc cũng xem là thông minh nên vội vàng sửa lại:
-Dựa vào bọn em tất nhiên không thể làm được, sinh viên thì làm sao có kỹ thuật gì cao siêu được? Trọng trách nâng cao chất lượng ngành game phải đặt trên người những công ty lớn như Ngân Phong mới được!
Thôi Quảng Duy cũng nói:
-Đúng vậy đúng vậy. Không biết Giám đốc Lâm có vui lòng sắp xếp một chút cho tụi này xem kiệt tác của quý công ty? Để đám nhỏ này được mở rộng tầm mắt.
Lâm Quốc Bằng thầm mắng "Dế nhũi", bất quá trong lòng cũng thấy rất sướng, cười to:
-Đi nào, công ty chúng tôi bày gian hàng ở đối diện, mấy người qua xem để học tập một chút cũng tốt.
Đám Đại học Tổng Hợp nháy mắt với nhau, đồng thanh gào lên:
-Woa... Thì ra gian hàng bên kia là của công ty các anh hả? Lớn quá nha, chắc tốn không ít tiền hả? Woa... Thật sự là người có tiền nha!
Lâm Quốc Bằng được vỗ mông ngựa nên vô cùng thoải mái, vì thế dẫn theo đám Trần Húc vào gian hàng Ngân Phong bên này.
Còn đám Trần Húc đều gào lên:
-Woa, máy tính thật đẹp nha!
-Ồ, cấu hình quá mạnh! Đúng là có tiền mà!
-Ố, cái này là mô hình nhân vật sao? Đẹp dữ vậy trời! Em xin một cái về làm kỷ niệm được không dzạ?
Nhìn đám nhà quê này, Lâm Quốc Bằng khinh thường cười nhạo "Khó trách các chuyên gia đều kêu gọi nâng cao tố chất của sinh viên, quả nhiên là có đạo lý!"
Bên kia thì Thôi Quảng Duy cười làm lành:
-Ngại quá, đám đàn em này mới lên thành phố nên chưa quen...
-"Không sao không sao!" Lâm Quốc Bằng phát hiện mình lại ưa thích cảm giác nhìn đám nhà quê đang hô to gọi nhỏ này, dù sao bây giờ khách tham quan cũng chưa tới, vậy thì cho bọn nó mở mang kiến thức một chút. Những lời khen ngợi, kinh ngạc này làm hắn rất thoải mái.
Lúc này Ngô Nguyên hô lên:
-Lão Tam, chai nước uống của mày đâu rồi? Tao khát!
Trần Húc vô tội quay lại:

-Uống hết trơn rồi, giề? Mày cũng uống hết rồi hả?
Hai thằng nhìn nhau, giả vờ nuốt khan:
-Thôi để chút ra ngoài mua một chai.
Lâm Quốc Bằng lại cười nhạo "Đồ nhà quê! Tất cả các gian hàng trong này đều cấp nước uống cho khách, thậm chí có nơi còn cấp nước trái cây cho khách thế mà hai thằng này lại muốn ra ngoài mua nước uống?!". Thế là hắn kêu cô nhân viên đang trực:
-Cho bọn họ mỗi người một ly nước cam đi.
Nghe thế cả đám đều nhao nhao:
-Woa, nước cam! Cho tôi một ly nữa.
Sau khi uống, cả bọn lại nhao nhao:
-Woa, ngon quá!
Lâm Quốc Bằng lại nhịn không được mắng "Đồ nhà quê!", vì để khách tham quan có ấn tượng tốt nên hắn cố ý chuẩn bị nước cam ép đóng hộp, tuy hương vị không bằng nước cam tươi nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với nước khoáng.
Đám Trần Húc cũng rất dâm tiên, uống hết ly này tới ly khác, bày ra bộ dáng: miễn phí ngu gì không uống?! Bộ dáng này không những Lâm Quốc Bằng mà cô nhân viên kia cũng mắng "Đồ nhà quê!"
Đám "nhà quê" nhìn game Thục Sơn trên màn hình, kích động hô to gọi nhỏ:
-Trời đất! Cái này là sản phẩm trong nước sao?
-Quá đẹp! Cái gì mà FF, Wow,... đều biến đi cho nước nó trong!
-Đúng vậy đúng vậy! Thì ra game của chúng ta, con mịa nó, là đồ bỏ! F..k cái gì mà 9 Towns, Deawoo gì gì đều là đồ bỏ, sao so sánh với game Thục Sơn này được?!
-Đúng đúng! Hôm nay tao mới biết cái gì mới xứng đáng gọi là game nha! Quả nhiên không chơi Thục Sơn thì phí cả đời à!!
-Khó trách, vừa rồi Giám đốc Lâm nói phải nâng cao chất lượng game trong nước. Tụi mày nhìn xem, 9 Towns chỉ biết mua game của bọn Hàn, rồi Shanda thì ôm đùi Blizzard, thế mà dám nói là đứng đầu giới làm game trong nước! Xì, đồ bỏ, tao khinh!
...
Lâm Quốc Bằng vừa nghe thì rất khoái trá nhưng dần dần phát hiện đám kia càng nói càng lố. Bây giờ trong gian hàng chưa có nhiều người, nên đám kia nói gì người khác đều nghe được. Bọn họ đang hạ thấp những công ty lớn như 9 Towns, Shanda... Lôi hết những công ty game khác trong nước ra mắng một chập rồi đưa Thục Sơn của Ngân Phong lên tận mây! Quan trọng hơn là đại diện của những công ty mà đám khốn kiếp đó mắng lại đang có mặt ở đây!
Người ta nhìn vào sẽ nói gì?
Trong một cuộc triển lãm mà có một đám ăn mày liều mạng "bợ" một công ty tầm trung lên tới mây, còn luôn miệng mắng các công ty khác thì nhất định người ta sẽ cho rằng đây là một chiêu thức cạnh tranh không lành mạnh, chiêu thức thối hoắc!
Lâm Quốc Bằng còn đang suy nghĩ thì có một cô nhân viên chạy tới mời, hắn nhìn phía sau nàng thì thấy đại diện của mấy công ty lớn đang trừng mắt giận dữ với mình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui