Chương 42 - 43: Nồi cơm vàng (1/3)
Trần Húc cảm thấy mình vẫn còn là người tốt.
Là người tốt, không phải giả vờ làm người tốt nhưng cũng không phải là thánh nhân, chỉ là người tốt mà thôi.
Ra khỏi WC, Trần Húc có cảm giác nhẹ hẳn trong người, giống như người bị táo bón sau đó "đi" ra được, rất sảng khoái! Bởi vì hiện giờ đã có hy vọng.
Bệnh này có thời kỳ ủ bệnh rất dài, cho nên dù 10 ngày nửa tháng, thậm chí nửa năm nữa Lưu Lăng Thiên cũng chưa chắc xảy ra chuyện. Tất nhiên là giải quyết càng sớm càng tốt. Dù cho bây giờ Tiểu Mẫn chưa tìm thấy nhưng qua một thời gian thì ổ cứng sẽ khôi phục. Hơn nữa, thuốc Đông y khác xa thuốc Tây y ở chỗ chỉ cần biết phương thuốc là có thể phối được thuốc, đương nhiên với điều kiện là phải tìm được tất cả dược liệu. Nhưng Trần Húc tin tưởng: chỉ cần trên thế giới có các loại dược liệu này thì có thể thu thập được.
Còn về phần trong tương lai người ta có thể chế tạo ra thuốc điều trị bệnh dại thì Trần Húc không hề cảm thấy cái gì kỳ quái.
Khi Khoa học tiến bộ thì rất nhiều bệnh nan y đều từng bước bị đột phá. Như trước khi kháng sinh xuất hiện thì bệnh ho lao hay còn gọi là lao phổi được xem là một loại bệnh nan y có tính lây lan rất cao, nhưng sau khi có kháng sinh thì bệnh này được giải quyết. Đương nhiên, nếu uống thuốc linh tinh thì đành chịu, nhưng ho lao đã không còn là bệnh nan y nữa!
Tuy Trần Húc không tin câu "thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc", nhưng hắn rất tin tưởng là có thuốc thì có thể giải quyết bệnh tật. Có đôi khi loại thuốc này chưa có người phát hiện, nhưng một khi phát hiện được thì chuyện sau đó sẽ rất đơn giản.
Nghĩ đến đây Trần Húc đi an ủi bác Lưu, hắn lén lút kéo ông bác này lại nói nhỏ:
-Bác à, bác không cần quá lo lắng, trên đời này không có chuyện gì không thể giải quyết. Cha của cháu có nhà máy sản xuất thuốc, hiện đang nghiên cứu bệnh này, nghe nói có tiến triển, để cháu hỏi ổng một chút.
-"Thật sao?" Mắt bác Lưu sáng lên nhưng lập tức ảm đạm, thở dài: "Tiểu Trần à, cháu không cần an ủi bác làm gì. Bác cũng làm trong ngành sản xuất thuốc, loại thuốc trị bệnh dại này đâu phải dễ dàng nghiên cứu ra được. Cháu có ơn rất lớn với gia đình bác, nếu không nhờ cháu thì hiện giờ không ai biết gì cả, dù sao bây giờ cũng còn chút thời gian ở bên nhau, nếu đợi tới lúc phát bệnh thì gia đình bác không còn cơ hội nữa.
Trần Húc sợ nhất là thấy người ta như vậy, vội vàng xua tay nói:
-Đừng, bác đừng nói thế.
Bác Lưu lau nước mắt:
-Những lời này đều xuất phát từ nội tâm của bác. Lúc có kết quả xét nghiệm tủy sống, chúng tôi có cảm giác như trời đất sụp đổ! Nhưng chúng tôi phải cảm ơn cháu, mặc kệ thế nào thì biết sớm còn hơn là biết trễ. Dù không thể cứu nhưng chúng tôi cũng còn chút thời gian ở bên cạnh nó!
Ông nói xong thì nước mắt rơi xuống, Trần Húc bị tâm trạng của ông làm cho cái mũi cũng phập phồng. Đúng lúc này Trần Húc cảm nhận được chấn động trên cổ tay, sắc mặt liền vui vẻ, nói:
-Bác đừng thương tâm quá, cháu đi gọi điện thoại hỏi cha cháu xem. Bác yên tâm đi, sẽ có tin tốt!
Nói xong, Trần Húc bỏ ông bác lại rồi chạy như điên vào WC. Lúc này cách lần vào WC trước chưa được 5 phút nên bác gái đang quét dọn lắc đầu nghĩ thầm "Tội nghiệp, không biết đứa nhỏ này ăn trúng cái gì mà 'Tào Tháo" rượt kinh thế?!"
Trần Húc vừa đóng cửa đã hét lên:
-Tiểu Mẫn! Đã tìm được phương thuốc rồi hả?
Tiểu Mẫn trả lời, nếu nàng có tính năng biểu lộ cảm xúc thì chắc chắn lúc này nàng cũng sẽ rất kích động:
-Đúng vậy. Tôi đã tìm được phương thuốc, báo cáo kết quả thực nghiệm lâm sàng, báo cáo phản ứng thuốc,... Theo tài liệu này thì trong vòng vài ngày là có thể sản xuất ra thành phẩm.
-"Tốt lắm!" Trần Húc nhìn một cái rồi... choáng váng vì trên màn hình có rất nhiều ký tự, nhìn sơ qua thì thấy phương thuốc này yêu cầu phân lượng của dược liệu rất nghiêm khắc, còn có rất nhiều số liệu mà hắn không biết. Nhìn qua ngày tháng trên báo cáo thực nghiệm lâm sàng hắn rùng mình một cái vì nó ghi: năm 2044!
Nhìn phần tài liệu này Trần Húc có chút do dự.
Vốn Trần Húc suy nghĩ quá đơn giản: cha có nhà máy thuốc, chỉ cần mình đưa phương cho ổng thì ổng sẽ sản xuất được thuốc, như vậy thì "nước phù sa không chảy sang ruộng người ngoài", vừa có thể cứu Lưu Lăng Thiên, vừa làm cho nhà máy của cha có thêm một chủng loại thuốc mới. Huống chi mình là con một, không cần sợ huynh đệ tương tàn, nên kiếm được bao nhiêu tiền thì sau này cũng là của mình.
Nhưng khi nhìn tài liệu này Trần Húc thấy khiếp đảm vì làm sao giải thích được với cha là mình từ đâu mà có cái phương thuốc này?!
Với lại kết quả lâm sàng này cho dù có hủy chứng cứ nó đến từ tương lai nhưng làm sao giải thích được là từ đâu mình có? Cho dù mình lừa được ổng nhưng ổng phải nói thế nào với thế giới?
Mấy ngày nay vì chuyện của Lưu Lăng Thiên mà Trần Húc lục lọi rất nhiều tài liệu về bệnh dại, không còn suy nghĩ "chỉ cần 1 mũi vac-xin là xong" như trước kia nữa. Cái nan đề y học thế giới lại bị tùy tiện phá giải như thế thì cha có gặp phiền toái gì không? Người ta có thể nghi ngờ gì tới mình không?
Cẩn thận suy nghĩ mấy chi tiết này, nhìn lại bác Lưu đang ngồi đằng xa, Trần Húc quyết định mình phải nói dối rồi!
Hắn tìm một nơi vắng vẻ, gọi điện thoại cho cha, vừa kết nối đã nghe giọng của cha:
-Xú tiểu tử, sao chú mày gọi cho lão tử hả? Không lẽ mới chưa được nửa tháng chú mày đã xài hết tiền?
Nghe giọng nói vô sỉ của cha, Trần Húc cảm thấy thân thiết, vừa rồi thấy cảnh nhà bác Lưu nên hắn hiểu được nhà mình mới là nơi thân thiết nhất. Đè nén cảm xúc, hắn giả vờ lén lút, nói nhỏ:
-Cha đang lên mạng hả? Con có cái này muốn gửi cho cha nè.
Cha Trần Húc vừa nghe thế tinh thần lập tức tỉnh táo:
-Cái giề? Chẳng lẽ là siêu cấp xxx? Đúng rồi, trang web xxx lần trước chú mày gửi cho cha không vào được, mày nhanh nhanh giúp cha đi, cha phải tốn 300 tệ để đăng ký tài khoản VIP đó!
Vừa nghe thế Trần Húc suýt khóc, cũng may là bên cạnh không có ai... Sao mình lại có một cha đáng khinh thế này?
Bất quá mấy lời này của cha làm Trần Húc bớt khẩn trương, hắn tức giận hỏi:
-Cha, con muốn hỏi là hiện giờ có thuốc gì trị bệnh dại không?
Nghe xong, lão cha hết hồn hét lên:
-Bệnh dại? "Cái lề gì thốn"? Con trai, không phải mày mắc bệnh dại chứ? Mày đừng dọa cha mày nhá!
Trần Húc toát mồ hôi rồi giải thích:
-Không phải, bạn của con bị, hiện giờ đang ở trong bệnh viện. Mới kiểm tra tủy, kết quả là bị lan vào tủy rồi!
Cha Trần Húc bên kia cũng lau mồ hôi:
-Không phải chú mày hả? Con mịa nó, may quá! Nhưng mà kết quả như thế thì thật sự không còn cách cứu rồi, bệnh dại phát tác là ngủm 100%, chỉ cần bị lan vào tủy là hết cứu, không có cách gì hay thuốc nào trị được... Chỉ có thể kéo dài một chút thôi!
Nói xong cha Trần Húc cũng thở dài, nói với người bên cạnh:
-Bạn học của xú tiểu tử bị virus dại xâm nhập tủy sống.
Đầu bên kia vang lên tiếng thở dài của một phụ nữ, Trần Húc nghe thì biết mẹ đang ngồi bên cạnh cha, vì tiếng thở dài của bà Trần Húc nghe đã quá quen thuộc rồi, mỗi khi xem phim tình cảm chó má gì đó trên truyền hình bà cũng thường thở dài như thế.
Trần Húc nghĩ một lúc rồi lấy hết dũng khí nói:
-Cha, ngày hôm con lên mạng tìm thấy một cái tài liệu, trên đó viết cách trị bệnh dại, trong đó còn có phương thuốc nữa, là phương thuốc Đông y.
Cha Trần Húc mắng một câu:
-What the f..k[WTF]! Làm gì có cái thứ đó? Nếu có thì báo đài đã sớm ỏm tỏi lên rồi! Không chừng đã giật mịa nó cái giải Nobel Y học rồi! Cái thứ đó mà chú mày tìm được trên mạng? Đùa cha mày hả nhóc?
Trần Húc ho khan một tiếng, xấu hổ nói:
-Không phải download trên web, mà do... con xâm nhập vào server của người ta lấy được. Trong đó còn có báo cáo kết quả thực nghiệm lâm sàng nữa.
Cha Trần Húc hoảng hồn nói:
-Không phải chứ?!! Tiểu tử mày học xâm nhập máy tính? Chú mày làm hacker hả? À, còn nữa, chú mày vừa nói gì? Có cả báo cáo thực nghiệm lâm sàng? Cái thứ này mà cũng rơi vào tay chú mày? Đùa à?
-Thật mà! Con thấy trong đó ghi như thế, ài,... Con lăn lộn theo cha lâu như vậy thì cũng biết chút chút về ngành dược, sao không biết thứ này là thật hay giả được?
Nghe Trần Húc nói như vậy, cha Trần Húc nghiêm túc lại, vội vàng nói:
-Con trai, vậy con nhanh chóng gửi nó cho cha xem thử đi. Nếu là thật thì... Không, không, không, con chạy về nhà một chuyến đi, hiện giờ trên mạng không có an toàn!
Trần Húc cảm thấy không sao cả vì có Tiểu Mẫn là an toàn tuyệt đối. Cái PC ở nhà là đồ bỏ, cùng lắm thì hacker chỉ bắt nó làm "thịt gà" thôi, không ai thèm dòm ngó, giám sát nó làm cái quỷ gì.
Nhưng vì an toàn, Trần Húc nói:
-Cha à, hiện giờ con không thể về nhà được. Không sao đâu, con lên mạng gửi tài liệu cho cha, sau khi nhận được thì cha rút cáp mạng và xóa bản ghi chép [history] là được, có gì thì chúng ta liên hệ qua điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...