Chương 34: Yêu tinh Quản Dịch
Trần Húc biết người này, nàng là Quản Dịch, 1 trong “Tam đại yêu tinh” của Khoa CNTT, người có tướng mạo có thể so sánh với Trạm Tinh và Cao Hiểu Tiết.
Cách ăn mặc của nàng hôm nay làm Trần Húc phải há hốc mồm, cảm giác đầu tiên của hắn là “quá nóng”!!!
Cái váy màu đen dài ngang gối, một đôi chân trắng như tuyết, trên chân là một đôi giày cao gót, hết sức gợi cảm
Tóc của nàng mềm mại như thác nước, gió nhẹ thổi tóc bay bay.
Không thể không nói, thời đại này rất hiếm có người để tóc dài ngang hông như nàng.
Điểm chết người là cái váy này không có tay! Đôi bờ vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài. Cổ áo hơi thấp nhưng không đến mức “thấy cả rốn”, tuy vậy vẫn có thể thấy thấp thoáng cặp ngực như tuyết và một cái khe thật sâu...
Dám ăn mặc thế này sao?!
Sinh viên hiện giờ vào năm nhất đại học thì khoảng 17, 18 tuổi, cho nên, nữ sinh còn chưa phát tục hoàn toàn, hơn nữa năm cuối trung học phải liều mạng học hành nên tri thức thì bị nhồi nhét đầy nhóc, làm đầu to ra nhưng thân thể thì không thể nào phát triển nổi, rất nhiều nữ sinh nhìn giống hệt như que diêm vậy!
Trần Húc với kinh nghiệm nhiều năm nhìn lén xxx trong máy tính của cha, nhìn một cái là biết: “yêu tinh” trước mắt này ít nhất là cỡ C!
Cỡ này thì không dám nói “ngạo thị thiên hạ” ở Đại học Tổng Hợp, nhưng nếu so với năm nhất thì tuyệt đối thuộc loại “có tầm cỡ”! Thêm nữa, yêu tinh này khá cao ráo, nên dáng người thuộc loại có “tỷ lệ vàng”! Nếu nữ sinh béo thì ngực sẽ to, ví dụ như Tiểu Hoa cô nương chẳng hạn, chính là ngực E nhưng... bụng F! Còn yêu tinh này thì không có chút mỡ thừa nào, cho nên rất là đáng quý.
Trần Húc ngây người một lúc nhưng kịp tỉnh táo lại, vội vàng đáp:
Đúng vậy, trong này đang tổ chức vũ hội.
Sau đó Trần Húc tránh qua một bên, Quản Dịch khẽ gật đầu với hắn để tỏ vẻ cảm ơn. Bởi vì cửa không rộng lắm, nên khi nàng nghiêng người đi vào thì gần như chạm vào Trần Húc, có vài sợi tóc khẽ chạm vào mặt hắn làm hắn có cảm giác ngưa ngứa, đồng thời cũng ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.
Không phải mùi nước hoa, hình như là mùi sữa tắm và có một chút mùi... chẳng lẽ là mùi của phụ nữ trong truyền thuyết?
Sau khi Quản Dịch bước vào thì nàng đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh. Nàng vốn là đại mỹ nữ lại cố ý ăn diện thì người khác không muốn chú ý nàng cũng khó.
Nàng nhìn quanh thì thấy mọi người đều có đôi có cặp vì thế cười nói:
Hình như mình tới không đúng lúc, không có bạn nhảy rồi.
Ruột của đám súc vật như bị thắt lại! Nghĩ thầm: “Mình tới sớm như thế để làm cái đíu gì?”
Nếu không phải sợ bị ăn tươi nuốt sống thì chắc chắn sẽ có thằng bỏ bạn nhảy bên cạnh để chạy về phía mỹ nữ. Còn trong lòng đám con gái thì có mùi chua chua của dấm, đồng thời cũng có bộ dáng vui sướng khi người khác gặp họa.
Nichole cũng sửng sốt khi thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, sau đó cười xấu xa trong lòng, nhất định là đám súc vật này đang rất bực bội trong lòng, nhất là Ngô Trữ, hắn đang hận không thể đập Trần Húc một trận vì hắn nghĩ “Nếu không có tiện nhân này thì bạn nhảy của mình chắc chắn là mỹ nữ này chứ không phải là vị Như Hoa này, à không, là Tiểu Hoa cô nương”.
Nichole dùng một loại ngữ khí quái dị nói:
Bạn nhảy hả? Nếu ở đây không còn nam sinh nào rảnh thì tôi...
Vốn nàng đang định nói “Tôi sẽ làm bạn nhảy với bạn, tôi nhảy khá lắm đó”
Nhưng lúc này âm thanh Trần Húc vang lên:
Ai nói không còn ai? Không phải tôi cũng chưa có bạn nhảy sao?
Nichole nhìn hắn với ánh mắt rất kỳ quái:
Không phải cậu vừa đau đầu vừa đau chân hả? Sao chưa chịu đi phòng Y tế?"
Trần Húc không biết xấu hổ nói:
Không sao, hiện giờ hết đau rồi.
“F..k” Mọi người, kể cả Nichole, đều mắng thầm trong bụng một câu “Tiện nhân”, nhưng Trần Húc lại đắc ý cười hắc hắc, lộ cả hàm răng ra ngoài, sau đó đưa tay ra nói:
Xin hỏi, mình có thể mời bạn được không?
Tay hắn chạm phải một bàn tay mềm mại, ấm áp, Quản Dịch đã đặt tay mình vào trong tay hắn, cười nói:
Mình nhảy không được tốt, bạn phải chiếu cố mình nha.
Nắm bàn tay nhỏ bé này, trong lòng Trần Húc run lên, nhịn không được nên bóp nhẹ mấy cái... Không sợ dọa người chứ già đầu rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trần Húc nắm tay con gái như thế này – Tất nhiên, lúc đi nhà trẻ thì không tính.
Bàn tay nhỏ bé của Quản Dịch mềm mại như không có xương, bóp bóp vài cái có cảm giác rất thoải mái, Trần Húc nhịn không được nên hét to trong lòng vài tiếng “Yeah, yeah, yeah...”, sau đó mới đỏ mặt nói:
Cái này..., mình cũng không biết nhảy, cùng nhau nghiên cứu nhé.
“Ài, đê tiện!” Đám người bên cạnh lại ghen tị và buồn bực, cái gì gọi là “củ cải trắng mà cho heo ăn?”, cái gì gọi là “hoa lài cắm bãi sh.t trâu?”... Nếu ánh mắt mà có thể biến thành châm nhọn thì bây giờ chắc chắn thân thể của Trần Húc đã biến thành cái rỗ!
Lúc này Nichole vỗ vỗ tay, nói:
Đừng đứng nhìn nữa, tiếp tục đi.
Thế là nhạc lại vang lên, một đám rơm và lửa lại quấn với nhau. Cả đám bắt đầu múa may quay cuồng.
Nhưng Trần Húc bên này chỉ đứng ngây ngốc, nắm bàn tay nhỏ bé của người ta đíu biết tiếp theo phải làm cái gì! Thật ra hắn rất muốn đưa tay còn lại ra sờ lên cái eo đó, tuy yêu tinh này có ngực không nhỏ nhưng cái eo thì nhỏ xíu xiu, không biết sờ lên đó sẽ có cảm giác gì.
Thấy Trần Húc chỉ đứng ngây ngốc bất động, Quản Dịch chủ động tới gần hắn, khoát tay lên lưng Trần Húc, thấp giọng nói:
Đặt tay lên lưng mình.
Mỹ nữ đã lên tiếng thì Trần Húc tự nhiên phải “nghĩa bất khả từ” rồi, hơn nữa, điều làm cho hắn thấy mất mặt là mỹ nữ không để ý chuyện đó nhưng mình thì ngây ngốc như là mấy bé trai vậy, ài, tệ quá, tệ quá! Bất quá lá gan của Trần Húc không được to lắm nên chỉ đặt tay tượng trưng lên lưng người ta, nhưng cảm giác thì... woa, thật mềm nha,... woa, rất đàn hồi nha!
- "Bắt đầu đi!" Nichole ở bên cạnh hô khẩu hiệu: "Bước tới, bước tới...", mọi người trên sân đều bước tới.
Cái loại vận động như khiêu vũ này thật sự không phải là dễ đâu nha. Vừa nãy thấy Ngô Trữ và Nichole nhảy thật dễ dàng nhưng người mới bắt đầu thì không biết phải bước chân trái lên trước hay chân phải lên trước nên chỉ trong vài giây trong sân có rất nhiều người bị dẫm lên chân.
Trên đầu Trần Húc đầy mồ hôi, bước chân thật cẩn thận, hiện giờ một chút tâm tình muốn “ăn đậu hủ” cũng không có. Bởi vì nhìn cặp chân nhỏ nhắn kia, hắn cảm thấy nếu mình lỡ chân đạp trúng một cái là đã gây ra tội ác tày trời!
Chắc chắc Quản Dịch có học khiêu vũ, động tác của nàng rất thành thạo, có câu “không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ bằng hữu giống như heo” nên động tác khiêu vũ của nàng thành thạo ra sao cũng đều bị Trần Húc liên lụy làm nàng không thể phát huy, nhưng cũng không dẫm lên chân Trần Húc.
Không biết bạn có chơi trò “Dậm chân” không? Trò này chơi bằng cách hai người đối mặt nhau, cố gắng đạp trúng chân đối phương, còn đối phương thì cố gắng né và phản kích.
Hiện giờ Trần Húc và Quản Dịch cũng giống như vậy nhưng khác một chỗ là cố gắng không dẫm lên chân đối phương!
Cuối cùng, Quản Dịch có chút bất đắc dĩ nói:
Trần Húc ui, bạn đừng có cẩn thận như vậy được không? Thả lỏng chút đi.
Có thể làm mỹ nữ gọi tên, Trần Húc cảm thấy mình rất vinh hạnh. Dù sao bây giờ khai giảng cũng hơn 10 ngày rồi nhưng trong Khoa có nhiều người biết mặt hắn nhưng không hề biết tên nha.
Vì thế Trần Húc đắc ý hỏi:
Sao bạn biết tên mình?
Quản Dịch cười, không thể phủ nhận là cô gái này cười thật tao nhã, thật dụ người, vì ánh mắt của nàng khi cười cong lên giống hệt vầng trăng khuyết, quá đẹp!
Quản Dịch cười nói:
Trần Bán tiên thì ai mà không biết? Lời quảng cáo của các bạn cùng phòng với bạn đã lan đến ký túc xá nữ rồi. Sức lan tỏa y hệt như mấy cái quảng cáo dán trên cột điện vậy đó.
Vừa nghe lời này Trần Húc thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, mấy cái quảng cáo trên cột điện đều là “Thuốc gia truyền, chuyên trị liệt dương”, hoặc là “Giang Mai, Hoa Liễu” gì gì đó. Nghe đồn có mấy thằng dở hơi tối chơi bài, đặt cược bằng cách thằng nào thua thì sáng ra ôm cột điện có dán quảng cáo rồi kêu gào lên 3 lần “Bệnh của tôi có thể chữa được!”
Vừa nghĩ tới danh dự của mình bị hủy hoại chỉ trong giây lát, Trần Húc nước mắt rưng rưng. Quản Dịch cười nói:
- Mấy người bạn cùng phòng của mình rất có hứng thú với bạn nha, không chừng tối nay họ sẽ thẩm vấn mình đó!
Nghe nói như thế Trần Húc cảm thấy thoải mái, lại thấy cô gái này rất biết cách nói chuyện, chỉ nói chuyện vài câu đã làm người đối diện cảm thấy thoải mái, không hề có áp lực gì, trong vô tình mối quan hệ cũng được kéo lại gần một chút.
Vì thế Trần Húc hỏi ngay:
Bạn cùng phòng? Lại có tới mấy người lận hả?
“Ừ” Quản Dịch ra dấu bằng ánh mắt, Trần Húc nhìn theo ánh mắt nàng thì thấy có 3 cô gái nhìn chằm chằm về phía bên này, nháy nháy mắt cười với Quản Dịch.
Trần Húc rất kỳ quái:
Mấy cô đó cười cái gì?
Quản Dịch thấy 3 cô kia cười cũng cảm thấy kỳ quái nhưng nàng nói:
Chắc là tại chúng ta nhảy không tốt?!
Lúc này Trần Húc không cẩn thận cúi đầu nhìn một cái, ọc, vì vừa rồi vận động hơi nhanh với lại loại vải này hình như cũng hơi nặng làm ngực áo nàng hơi trễ xuống một chút, làm cho hai cái “bánh bao” lộ ra hơi bị nhiều, có thể thấy được một phần hình dáng của “cặp bánh”.
Thật ra áo cổ thấp thế này cũng không tính là cái gì cả, nhưng “hàng” của một đại mỹ nữ “đập” ngay vào mắt thì lại là chuyện khác nha. Nó làm cho trái tim bé nhỏ của “đại xử nam” Trần Húc đập “rầm rầm”.
Trần Húc không nhịn được, nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng hắn hô to “Đáng khinh, đáng khinh”, rồi cảm thấy nếu mình cứ nhìn thế này thì sẽ sinh ra hành động gì đó rất dọa người với người đẹp, nên hắn cố gắng ngẩng đầu lên để khỏi phải nhìn thấy “em nó”. Hắn buông tay Quản Dịch ra, sau đó đặt hai tay lên hai dây áo của nàng, rồi trong ánh mắt đang mở to đầy ngỡ ngàng của nàng, hắn kéo hai cái dây áo đó lên, sửa sửa nó lại cho ngay ngắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...