Chương 30: Bắt đầu trưởng thành
Thấy những lời này Trần Húc bậc cười ha hả, cái cảm giác có người kêu mình là “Lão Đại” thật quá đã! Càng đã hơn là người này – và nhiều người khác nữa – kêu một con gà như mình là “Lão Đại”.
Vì thế Trần Húc đánh:
- Thật sự không dám nhận.
- “Được mà, Được mà!” Trung Niên Mập Mạp vội vàng trả lời, hắn sợ nhất là Đại thần SM.MH không thèm để ý đến hắn. Thật ra, hiện giờ trong diễn đàn có rất nhiều người muốn bái SM.MH làm sư phụ, nhưng cả đám không ai dám tới quấy rầy, chỉ có một mình hắn có da mặt dày nhất đã ôm tâm lý may mắn chạy tới hỏi thử, ai ngờ SM.MH thật sự đáp lời!
Trời ạ! Hiện giờ hắn là một trong số rất ít người trên thế giới được đối thoại với vị đại thần này!
- "5555," Trung Niên Mập Mạp khoa trương đánh ra một loạt 55, sau đó viết: “Lão Đại, em thật sự rất bội phục anh, Bảo Bối đại tỷ vừa nói: sau này lời của anh là ‘Thánh chỉ’ trong Liên Minh Hồng Khách, sau này tụi em sẽ theo anh lăn lộn nha, chỉ cần anh lên tiếng thì dù lên núi đao, xuống biển lửa tụi em cũng làm!”
- Ha hả, không cần phải nghiêm trọng như thế.
- “Lão Đại à, anh quá khiêm tốn rồi. Cái tường lửa như thế mà anh cũng đưa tặng được thì anh thật sự rất có đạo đức, rất có phong cách của hacker truyền thống!” Trung Niên Mập Mạp lại tiếp tục: “Anh không biết Bảo Bối đại tỷ khen anh thế nào đâu há. Em nghe nói bả có một nữ đệ tử rất xinh đẹp, năm nay vừa lên đại học, hay là em giới thiệu cho hai người làm quen một chút nhá?”
“Nói chuyện kiểu quỷ gì thế này?!” Trần Húc nhìn đoạn văn này rồi cười khổ. Nghĩ lại chắc đối phương cũng là một thằng nhóc như mình.
Trung Niên Mập Mạp? Ừ, hẳn là một thằng nhóc mập mạp, một trạch nam mập mạp tà ác.
Những chuyện có liên quan đến Bảo Bối Màu Lam thì tự nhiên là Trần Húc cũng biết một chút, bởi vì dù sao nàng cũng là hacker cao cấp nhất của quân đội được lộ mặt ra ánh sáng, mà một khi đã lộ ra ánh sáng thì có nhiều chuyện có thể điều tra được. Lúc ấy Trần Húc sảng khoái giao cái tường lửa cho Bảo Bối Màu Lam là vì nàng là một vị đại tỷ đáng tôn kính, không cần lo lắng về phương diện đạo đức của nàng.
Với lại, tuy cái tường lửa này đi trước các kỹ thuật dân dụng nhiều năm nhưng so với các kỹ thuật công nghệ tối cao thì có chút chênh lệch, hơn nữa nó chỉ được ứng dụng trong phạm vi nhỏ nên không đại biểu cho kỹ thuật gì quá cao siêu. Vì theo tư liệu của Tiểu Mẫn thì năm 2012, các chuyên gia của Mỹ công bố 3 lỗ hổng lớn của phần cứng, trong đó có một lổ hổng là cái mà virus Phong Hỏa lợi dụng. Còn 2 lổ hổng khác đều là trí mạng đối với server, cũng là hạt nhân của cái tường lửa này. Với thái độ trước giờ của quân đội Mỹ thì cái loại lổ hổng chưa có ai công bố như thế này chắc chắn đã bị họ lợi dụng, nói cách khác: hắn tặng cho quân đội TQ cái tường lửa có kỹ thuật đi trước thời đại chỉ vài năm. Mà sự phát triển của máy tính thì chỉ sáng chiều đã khác nhau, nên các lổ hổng đó nhiều nhất là chỉ vài năm sau sẽ bị người ta phát hiện, cho nên đưa tường lửa cho quân đội chỉ nhận được một cái nhân tình không lớn không nhỏ.
Thấy bên kia không trả lời, Trung Niên Mập Mạp cảm thấy có thể mình đã chọc giận người ta nên vội vàng đánh tiếp:
- Lão Đại, em không biết cách nói chuyện, anh đừng để ý nha. Có điều, thực lực của anh mạnh mẽ như thế mà không muốn làm việc cho quốc gia, giúp quốc gia nâng cao trình độ máy tính thì thật sự rất đáng tiếc. Kỹ thuật của chúng ta quá lạc hậu so với nước khác! Chuyện khác khoan hãy nói, chỉ cần anh gia nhập là có thể tăng cường lực phòng ngự của máy tính quân đội lên rất nhiều lần!
Trần Húc cười, mình vào quân đội? Đây không phải là chuyện khôi hài sao? Chỉ là một con gà thì vào làm được cái quái gì? Không chừng bưng trà, rót nước còn bị người ta chê nữa là!
Những suy nghĩ này làm cho Trần Húc cảm nhận được một ít nguy cơ. Tuy hắn tin tưởng năng lực phòng ngự của Tiểu Mẫn nên sẽ không có ai có thể từ internet tìm được mình, nhưng năng lực của quốc gia cũng không phải nhỏ, bị người ta “nhớ nhung” thì không phải là chuyện gì tốt. Vì thế Trần Húc nói:
- Tuy tôi rất muốn cống hiến cho quốc gia, nhưng lại không thích bị người khác quản thúc, yêu cầu này đừng nói nữa. Cái tường lửa này là kiệt tác cả đời tôi, ngoài nó ra thì tôi không còn cái gì khác. Cho nên, tôi hy vọng các vị đừng tìm kiếm tôi. Tiếp theo tôi sẽ đi du lịch một thời gian để tìm linh cảm, tôi không có thói quen ngồi cả ngày trước máy tính.
Những lời này làm cho Trung Niên Mập Mạp muốn hộc máu, tuy sớm biết SM.MH là một hacker truyền thống nên khả năng lệ thuộc vào một thế lực chính trị nào đó là không lớn, nhưng câu nói cuối cùng khiến cho hắn nhìn mà không hiểu: hacker không phải là nhà văn hay họa sĩ, du lịch thế giới “tìm linh cảm” cái chó gì?!
Khi Trung Niên Mập Mạp đang suy nghĩ về những lời này thì thấy SM.MH nói tiếp:
- Ài..., mấy người không hiểu đâu. Bảo thủ thì không thể nào tiến bộ được, đi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, phương diện máy tính không phải chỉ ngồi một chỗ suy nghĩ mà tiến bộ được.
Ách, những lời này nghe cũng có đạo lý. Nhất là từ trong miệng vị đại gia này nói ra, làm Trung Niên Mập Mạp có chút động tâm,nhưng hắn không biết Trần Húc đang lừa hắn, muốn nhờ cái miệng của hắn truyền để tới tai quân đội, để họ đừng tìm mình. Mặc dù không biết nó tác dụng gì hay không nhưng dời ánh mắt của đám quân đội đi một chút cũng tốt.
Viết xong câu đó, Trần Húc cảm thấy chưa đủ nghiêm trọng, vì thế lại viết:
- Còn nữa, thành quả nghiên cứu của tôi là tôi tình nguyện giao cho quốc gia theo truyền thống của hacker. Nhưng hy vọng các người đừng có xem tôi như “gà mái” để “thu trứng”, với kỹ thuật hiện giờ thì bất cứ ai điều tra tôi thông qua internet thì đều không thể qua mắt tôi được. Theo tinh thần hacker thì tôi sẽ không phá hoại nhưng tôi không bảo đảm là không tức giận. Nếu tôi tức giận thì không biết mình sẽ làm cái gì!
Trước khi Trung Niên Mập Mạp đánh chữ “Không đâu) thì Trần Húc đã offline, sau đó kêu Tiểu Mẫn thanh lý hết mọi dấu vết.
Nằm ở trên giường, Trần Húc bắt đầu hồi tưởng những chuyện đã xảy ra đêm nay.
Cảm giác được người ta kính ngưỡng thật là thích nhưng chuyện này một hai lần là đủ rồi. Trần Húc chưa bao giờ xem mình là Super Man, chuyên mặc quần lót màu đỏ chạy nhong nhong ngoài đường, có bệnh nghiện cứu vớt thế giới, mình chỉ là một sinh viên thôi.
Ít tiếp xúc với quân đội là tốt nhất, nếu không thì khi bại lộ thân phận thì đíu có ai cứu được mình!
Nói đi thì cũng phải nói lại, sự kiện lần này không phải Trần Húc không thu hoạch được chút xíu ưu đãi gì, ít nhất thì hắn cũng biết được các thành viên trung tâm của Liên Minh Hồng Khách, hơn nữa còn tạo được mối quan hệ tốt đẹp.
Có người nói đấy mà là ưu đãi cái đíu gì?
Nhưng đối với Trần Húc thì sự kiện lần này đã cảnh báo: trước giờ mình quá ỷ lại vào Tiểu Mẫn, nếu không có Tiểu Mẫn thì mình đíu làm được gì cả, ít nhất là ở phương diện máy tính. Nhưng sự kiện này nói cho hắn biết, Tiểu Mẫn cũng không phải là vạn năng, hơn nữa, ngay lúc mấu chốt bởi vì cái “quyền hạn” chó chết kia mà Tiểu Mẫn không chịu giúp mình.
Vẫn là câu nói kia: phần mềm vĩnh viễn chỉ là phần mềm, tuy Tiểu Mẫn đi trước thời đại 80 năm nhưng bản chất vẫn chỉ là phần mềm. Trong phòng thủ thì Tiểu Mẫn là cái thuẫn mạnh nhất thế giới, nhưng khi tấn công thì Trần Húc hoàn toàn phải dựa vào chính mình.
Hồi tưởng lại, nếu lúc đó đám Bảo Bối Màu Lam không liều mạng tấn công làm cho Trần Húc có cơ hội trà trộn vào server thì SM.MH chỉ có thể là một chuyện cười mà thôi.
Nghĩ đến đây toàn thân Trần Húc đều là mồ hôi lạnh, bây giờ hắn đã biết mình phải làm gì. Đây mới là thu hoạch lớn nhất của hắn trong sự kiện lần này. Ngồi trên núi vàng mà không biết cách sử dụng thì đúng là quá bi ai!
Hắn hỏi Tiểu Mẫn thì mới biết: nàng không thể giúp mình nhiều ở phương diện tấn công. Nàng chỉ có thể giúp hắn bằng cách cung cấp rất nhiều tài liệu cho hắn học tập và mô phỏng các máy tính hoặc server để hắn thực hành. Phương pháp này nếu là dùng cho những người đã có sẵn căn bản thì đúng là bảo bối nhưng đối với một người không hề có căn bản - không biết viết chương trình là thế nào, thậm chí làm thế nào để tấn công đối phương cũng không biết - như Trần Húc thì đây đúng là “Thiên thư”!
Chuyện này cũng giống như một người vừa xuất gia vào Thiếu Lâm Tự, ngay cả “La Hán Quyền” còn chưa luyện qua mà bắt đi luyện “Bàn Nhược Kim Cương Chưởng” thì làm nhiều mà ăn ít là chuyện bình thường, không khéo còn “tẩu hỏa nhập ma” chứ chẳng chơi...
Hiện giờ Trần Húc quyết định phải tìm một sư phụ nhập môn mới được. Vị sư phụ này trình độ không thể thấp mà cũng không cần phải quá cao, có thể hướng dẫn mình nhập môn là được.
Lập trình viên vĩ đại nhất thế kỷ 21?
Mặc dù trong tài liệu mà Tiểu Mẫn đưa ra có nói về mình như thế, nhưng Trần Húc rất rõ ràng, hiện giờ mình chỉ là một con gà siêu bự mà thôi.
Một con gà thì phải làm thế nào để trở thành lập trình viên vĩ đại nhất thế kỷ 21?
Không có gì quan trọng hơn việc tìm được một vị sư phụ tốt.
Đương nhiên, nếu Trần Húc dùng thân phận SM.MH đi tìm người dạy cho mình, chỉ sợ là không có ai có lá gan đủ to để dám đứng ra dạy mình. Đăng ký một cái tài khoản gà, biết đâu có thể tìm được sư phụ là một trong những cao thủ Liên Minh Hồng Khách thì sao?
Lắc lắc cái cổ đang đau, rồi Trần Húc thoải mái nằm ngủ trên cái giường to tướng trong nhà trọ, tuy hắn không muốn theo đuổi giấc mộng “cứu thế” nhưng nếu cơ hội đang bày ra trước mắt thì cho dù có người cho hắn 20.000.000 để mua cái cơ hội đó của hắn thì nhất định hắn sẽ không thèm đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...