Chương 10: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (3/3)
Trước khi chuông tan học vang lên 5 phút, tiểu Giang cho mọi người về sớm. Mấy tên gia súc có máy tính đều vội vàng chạy về phòng, lên mạng tải phần mềm chuyên diệt.
Trần Húc và Ngô Nguyên cũng vội vã chạy về, chẳng qua hai người có mục đích khác nhau, Ngô Nguyên thì vội vàng về để diệt virus, mà Trần Húc thì lại vội vàng về để xem tin tức.
“Virus như ma quỷ, người diệt virus giống như thần! SM.MH, là tồn tại ngang Thượng đế”
“Cách giải quyết Virus biến thái nhất trong lịch sử làm người ta không thể tưởng tượng được!”
“Một cái tát vang dội, Tổng giám đốc Kaspersky tự nhận lỗi, xin từ chức”
“Rốt cuộc SM.MH là ai? Microsoft muốn tặng một năm lương làm quà gặp mặt”
“Chính phủ Lầu Năm Góc lên tiếng, tăng cường tấn công tội phạm internet”
“Đang hoài nghi mục đích của việc toàn thể FBI hành động”
...
Trần Húc đảo trên mạng, thấy vô số tin tức và lời bình luận, một cỗ kiêu ngạo trong lòng đang dâng lên, không thể kìm nén!
Người trẻ tuổi nào mà không có giấc mộng cứu vớt thế giới? Không thấy siêu nhân, Batman, hay Bộ tứ siêu đẳng [Fantastic Four] làm mưa làm gió ngoài rạp sao? Chỉ cần là người trẻ tuổi thì phải có giấc mộng này: đứng trên đỉnh thế giới, hô lớn "Ta là vua của thế giới ", sau đó hưởng thụ toàn bộ ánh mắt sùng bái của cả nhân loại...
Chính mình trong lúc vô ý đã bước tới bậc này? Trần Húc rất kích động, toàn thân run rẩy, ngay cả tiểu đệ đệ cũng “đứng dậy”, Ngô Nguyên bên cạnh nhìn chằm chằm, nhịn không được lại gần hỏi một câu: "Mày lên cơn điên rồi hả?"
Hoàn hảo, nhìn phía sau thấy Trần Húc có chút run rẩy nhưng không có hiện tượng co quắp, nếu không Ngô Nguyên còn tưởng laptop của Trần Húc bị rò điện, sau đó lấy cái gậy gỗ đập vỡ laptop để cứu hắn.
Nhưng rất nhanh, đọc qua các tin tức, Ngô Nguyên cũng bắt đầu lên cơn động kinh!
Khác với Trần Húc – đang xem các website tin tức lớn, Ngô Nguyên login trang web của Liên minh Hồng Khách.
Điều đáng chú ý là, Ngô Nguyên cũng là một gã Hồng Khách, thậm chí còn tham dự đại chiến hacker Trung - Mỹ năm 2001 - đương nhiên, lúc đó Ngô Nguyên chỉ là một con gà, hắn tham dự trận đại chiến này bằng cách sử dụng phần mềm DDOS [Distributed Denial of Service - tấn công từ chối dịch vụ phân tán: làm cho máy tính của đối phương hao tổn tài nguyên đến mức có thể treo máy] của Liên minh Hồng Khách, đem máy tính và đường truyền internet của mình gia nhập vào dòng lũ ném vô số tin rác đến trang web Nhà Trắng - Mỹ.
Thời gian Lão Đại chơi với máy tính cũng không ít hơn Trần Húc, có điều cha Lão Đại là một trong những lập trình viên sớm nhất Trung Quốc, không giống lão cha “mù máy tính” của Trần Húc, ngay cả khởi động và tắt máy cũng do Trần Húc dạy lão.
Vì không muốn Ngô Nguyên ham chơi game máy tính hoặc coi thứ không nên coi, cha Ngô Nguyên thiết lập mật mã trên máy tính, mà Ngô Nguyên lại là một thằng phá phách, nên một thời gian sau, đại chiến đặt – phá mật mã được khai mạc.
Ban đầu, cha Ngô Nguyên đặt mật mã là các ngày tháng quen thuộc, ví dụ sinh nhật cha, sinh nhật mẹ, sinh nhật mình,..., nên hắn may mắn đoán được. Nhưng cha Ngô Nguyên không phải đèn cạn dầu, nhanh chóng phát hiện Ngô Nguyên phá phách, vì thế sửa mật mã lại làm hắn không thể đoán được.
Đúng lúc, hàng xóm Ngô Nguyên là một người “bạn xấu” của cha hắn, từ nhỏ Ngô Nguyên đã chơi rất thân với hắn nên Ngô Nguyên phải nhờ hắn giúp đỡ, sau đó, lão gia súc kia cảm thấy cha con đại chiến rất thú vị nên dạy Ngô Nguyên các phương pháp phá mật mã. Về sau, “chiến trường mật mã” từ PC trong nhà đã được chuyển đến cái laptop cha hắn được công ty cấp để làm việc. Mấy năm nay được diễn đàn Hồng Khách hun đúc, làm cho trình độ máy tính của Lão Đại được xem là “tiểu cao thủ” - ít ra thì có Trần Húc cho là như thế.
Diễn đàn Liên minh Hồng Khách đang thảo luận sôi nổi về virus Phong Hỏa và SM.MH, khác với trang web đưa tin của chính phủ, trong diễn đàn Hồng Khách có rất nhiều thông tin về CNTT.
Ví dụ bài viết đang có nhiều người theo dõi nhất – có hơn 1.000 người cộng điểm bài viết - do Trung niên mập mạp post.
Hắn kể lại chuyện đêm qua, khi biết được ngay cả đại tỷ Bảo bối màu lam và Nữ vương Hilger đều thất bại dưới tay virus này, Ngô Nguyên kích động gào khóc lên, gần giống bị động kinh.
"Lão Tam, mày có hiểu tâm trạng hiện giờ của tao không?"
"Lão Tam, mày nói coi rốt cuộc SM.MH là ai? Hắn là người Trung Quốc thật sao? Trời ạ, người Trung Quốc có một cao thủ như vậy, nhưng tại sao hắn không gia nhập Liên minh Hồng Khách?"
"Tao tin thực lực của hắn mạnh hơn Lão Đại LION năm đó, không không không, nhất định còn mạnh hơn Kevin@Mitter Niko năm đó!"
"Gì? Mày không biết Kevin@Mitter Niko?"
"Không biết?! Trời ạ?! Sao trên thế giới có người ngu ngốc như mày!"
"Nếu tao có thể thấy tận mắt Lão Đại SM.MH thì tốt quá, chỉ cần hắn tùy tiện chỉ tao vài chiêu, không không không, cho dù kêu tao làm thằng đệ bưng trà cũng đáng à!"
...
Ngô Nguyên lảm nhảm, lải nhải những lời này cho tới trưa, Tần Tiểu Ngạn và Đổng Thanh Khiết buồn bực tới mức muốn giết người, nhưng Trần Húc lại rất khoái nghe.
Trần Húc nhớ rõ, năm đó xem đá bóng, lúc A Phúc đánh đầu đưa bóng vào cầu môn đối phương, hắn gào lên "Hoan hô ta đi, hoan hô nữa đi!", khi đó Trần Húc cảm thấy A Phúc kia là một thằng bị bệnh thần kinh, nên hắn không thể nào đồng cảm với A Phúc. Nhưng hôm nay, chuyện phát sinh trên người mình, hắn cũng không nhịn được hô to trong lòng "Hoan hô ta đi! Hoan hô nữa đi!"
Cảm giác giấu giếm chuyện gì đó trong lòng thật sự rất buồn bực, không thể nào thoải mái được, nhưng vấn đề là Trần Húc không thể nói cho người khác biết mình là SM.MH - hơn nữa, cho dù hắn có nói thì cũng phải có người tin mới được?!
Bởi vì hiện tại trên các diễn đàn, rất nhiều người post bài, nói mình là SM.MH, mà ngay cả trên BBS [Bulletin board system: hệ thống tự thông báo] của trường đại học Tổng hợp cũng có! Đương nhiên, không có ngoại lệ, tất cả các bài post đó đều bị người khác “quăng lựu đạn” tơi tả, bởi vì chỉ cần có chỉ số thông minh [IQ] bình thường là biết đại thần SM.MH không thể nào lộ diện một cách khinh suất như thế được, càng không thể chạy đến tự biên tự diễn trong một ít diễn đàn. Nhất là có vài thằng tự xưng là SM.MH, vô sỉ nói muốn dạy kỹ thuật hacker cho các em gái, đó không phải là tới tán gái sao?!
Mà trong “Thiên đường diệt virus” thì đang sôi trào sùng sục.
Không ai nghĩ tới cái chuyên diệt kia không phải là đùa dai mà đúng là thật sự, hơn nữa nó còn diệt virus mạnh mẽ nhất, đáng sợ nhất từ lúc máy tính ra đời cho đến nay!
Bài post của SM.MH đã vượt con số 300.000, số người cộng điểm cho bài viết cũng vượt qua 10.000!
JUN: Mod, xóa bài viết của tui được không? Lúc đó tui không biết và châm chọc Lão Đại SM.MH. Trời ạ, chắc Thiên lôi sẽ đánh chết tui quá!
Minh Huệ: Lão Đại SM.MH rất ngưu B! Lúc còn sống mà có đại thần post bài trong diễn đàn chúng ta thì chúng ta được vinh quang suốt đời!
Nguyệt Chi Tử [Con của Mặt Trăng]: chúng ta đang chứng kiến lịch sử! Chúng ta chứng kiến một thần thoại, Lão Đại SM.MH vạn tuế!
Thiện Thủy: Lão Đại SM.MH văn Thành vũ Đức, thiên thu muôn đời!
...
Ngoài bài post của hắn ra, khắp nơi đều là tiếng kêu hạnh phúc. Bởi vì phần lớn thành viên của Thiên đường diệt virus là gà internet, họ không thể tưởng tượng mình có thể chứng kiến thần tích của thế giới ở khoảng cách gần như thế. Admin Minh Huệ vung tay lên, trực tiếp phong ID SM.MH làm VIP siêu cấp đầu tiên của diễn đàn, tất cả các quyền hạn được thiết lập ở mức cao nhất. Hắn còn tuyên bố bài viết công bố phần mềm chuyên diệt kia sẽ vĩnh viễn được lưu trữ, không bao giờ xóa...
Nhưng mọi người đều nghĩ, ID SM.MH này chắc là không bao giờ xuất hiện nữa.
Virus Phong Hỏa lây lan kinh người, người ta thống kê được: trên 80% máy tính trên toàn thế bị nhiễm, rất nhiều hồ sơ bí mật của các công ty có thể đã bị trộm. Bất quá, trừ Tổng giám đốc Kaspersky từ chức, sự kiện lần này không có làm cho nhiều người của các công ty an ninh máy tính bị đuổi việc. Bởi vì lãnh đạo cũng nhìn thấy được: rất nhiều công ty mạnh mẽ hơn so với bọn hắn - kể cả các công ty đứng đầu thế giới còn trúng chiêu, nói chi là bọn hắn?
03 ngày sau, Microsoft mới tung ra bản vá, cùng lúc đó, Kaspersky, Norton vân vân... đều nâng cấp phần mềm diệt virus, lúc này mới dỡ bỏ cái chuyên diệt của SM.MH khỏi trang chủ của họ.
Các công ty an ninh máy tính thống nhất hành động làm cho người hữu tâm cảm thấy nghi ngờ. Kết quả điều tra về virus Phong Hỏa cho thấy: nó được phát tán vào buổi tối ngày 30 tháng 08 năm 2006 theo giờ Bắc Kinh.
Nói cách khác, đại thần SM.MH - là một người hoặc là một tổ chức – phát hiện và giải quyết virus đáng sợ này chỉ trong vòng chưa tới 03 ngày, mà các công ty an ninh máy tính đứng đầu thế giới sau khi được nhắc nhở cũng phải mất 03 ngày mới phá giải được, hơn nữa, căn cứ việc các công ty an ninh máy tính công bố bản nâng cấp của họ gần như cùng lúc với nhau, chẳng lẽ là trùng hợp?
Trên trang chủ của Vệ sĩ 360, đích thân Quản Bình Triều phát biểu:
"Đối với các công ty an ninh máy tính nước ngoài - luôn cao cao tại thượng - thì sự kiện virus Phong Hỏa lần này đã cho họ một cái tát vang dội. Các công ty tự cho mình là siêu phàm đã phải bất đắc dĩ sử dụng phần mềm chuyên diệt do người Trung Quốc tạo ra để giảm bớt tổn thất. Trong 03 ngày nay, các công ty an ninh máy tính bất đắc dĩ phải hợp tác với nhau, mặt khác, họ còn thành lập một tổ chức gồm các chuyên gia virus và hacker nổi tiếng thế giới để cùng nghiên cứu virus.
Trải qua 03 ngày 03 đêm không ngủ không nghỉ, rốt cục họ cũng phá giải được virus Phong Hỏa đáng sợ này.
Tất nhiên, chúng ta phải tôn kính các chuyên gia. Nhưng một bên là cao thủ SM.MH của Trung Quốc, tự phát hiện và phá giải virus trong thời gian ngắn. Còn bên kia là tập hợp hầu hết các chuyên gia an ninh máy tính và chuyên gia virus, hơn nữa còn phải được nhắc nhở mới có thể phát hiện và phá giải virus. Tuy hai bên dùng thời gian như nhau nhưng chúng ta có thể thấy rõ ai cao ai thấp!
Đại thần SM.MH dùng thực lực của một người, đánh bại toàn bộ các chuyên gia đứng đầu thế, là vinh quang của người Trung Quốc chúng ta!
Tuy chúng ta không biết đại thần SM.MH là một người hay là một tổ chức nào, càng không rõ thân phận thật sự của hắn. Nhưng nhân kiện lần này, chúng ta muốn nói cho những người tự cho mình là ‘chuyên gia máy tính siêu phàm’ trên toàn thế giới biết: Trung Quốc chúng ta có câu cách ngôn “đừng ăn ốc nói mò”, trước khi chiến thắng Đại thần SM.MH, các vị đừng lấy sắc mặt khinh thường mang theo thành kiến, không tiến hành điều tra đã vội kết luận Trung Quốc không có cao thủ, sau này các vị nói chuyện cẩn thận một chút!"
Bài phát biểu văn vẻ của Quản Bình Triều nhanh chóng được trích dẫn vào các diễn đàn lớn, mà các trang web lớn của nước ngoài cũng đăng lên. Thậm chí có vài cư dân mạng Trung Quốc đã phiên dịch bài văn này thành nhiều loại ngôn ngữ, post lên nhiều trang web, diễn đàn khác.
Nhìn một đám cao thủ nước ngoài á khẩu không trả lời được - có bộ dáng muốn phản bác nhưng bằng chứng rành rành trước mặt làm sao phản bác? –cư dân mạng Trung Quốc trong lòng hết sức vui vẻ!
Đây chính là một lần thắng trận khó gặp được!
Đại thần SM.MH dùng lực một người, một mình đấu toàn bộ chuyên gia thế giới. Cao thủ máy tính Trung Quốc chưa bao giờ hãnh diện như lúc này!
Cho dù là năm 2001, khi đại chiến hacker Trung - Mỹ, tuy cuối cùng, cao thủ Trung Quốc gắn quốc kỳ lên trang chủ Nhà Trắng nhưng cao thủ Mỹ, Nga và Nhật Bản đều duy trì sắc mặt không phục.
Bởi vì bọn họ cho rằng: sở dĩ Hồng Khách Trung Quốc có thể thắng trận là vì có nhiều người!
Lúc đó, phía Trung Quốc tấn công bằng DDOS: ném vô số tin rác lên mạng, làm tắt nghẽn internet... Nói cách khác: Hồng Khách Trung Quốc không dựa vào kỹ thuật để chiến thắng mà dùng chiến thuật biển người.
Còn lúc này, không ai có thể phản bác được, đa số những hacker kêu gào nói SM.MH không phải là người Trung Quốc đều ngậm miệng lại, tất nhiên, cũng có người không chịu câm miệng, tỷ như cư dân mạng của Hàn quốc, bọn họ kêu gào, nói SM.MH là người Hàn Quốc...
Làm người đừng có vô sỉ như thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...