Siêu cấp máy tính

8 giờ sáng hôm sau, có tiếng người gõ cửa, lúc này Trần Húc và Cao Hiểu Tiết vừa mới rời giường, nghe có người gõ cửa Trần Húc cảm thấy kỳ quái chạy ra mở cửa, hắn nghĩ thầm “Quái thật, đâu có ai biết mình ở đây, sao mà có người tới gõ cửa? Hay là tới thu tiền điện, nước?”
Lúc cửa được mở ra, Trần Húc thấy choáng váng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn ra ngoài cửa.
Cao Hiểu Tiết hỏi hắn “Ai tìm thế?” rồi cũng chạy ra nhìn, nhưng khi thấy người ngoài cửa thì nàng cũng trợn tròn mắt.
Quản Dịch có bộ dạng phong trần, mệt mỏi đứng trước cửa, trên người nàng là một cái áo lông to sù sụ, khuôn mặt đẹp yêu mị của nàng bị lạnh nên hơi ửng hồng, bên cạnh đôi ủng màu đen là một cái va-li nhỏ. Khi yêu tinh này thấy Trần Húc thì cười hì hì rất đắc ý:
-Thế nào? Có vui không? Có bất ngờ không? Có giật mình không? Có sợ hãi không?
“Bất ngờ? Là bất tỉnh mới đúng!”
Thấy yêu tinh này dang tay bày ra bộ dáng như muốn ôm, Trần Húc nhịn không được gõ đầu nàng một cái:
-Ngất! Mỹ nữ tỷ tỷ đừng có hù dọa người khác có được không? Sao... sao sao sao bạn chạy tới đây???
Quản Dịch nghiêng đầu thở dài:
-Ài..., hết cách rồi. Nhà bị cháy, cha mẹ thì đều ra ngoài hết rồi, tiểu nữ tứ cố vô thân, chỉ có thể tìm tới nương tựa Đại Gia ngài mà thôi
Sau đó nàng thấy Cao Hiểu Tiết thì giả vờ giật mình, kêu lên:
-Ai da, Cao Hiểu Tiết! Sao bạn cũng ở đây vậy? Chẳng lẽ hai người...?
Nàng bày ra nhìn hai người với bộ dáng đầy ám muội.
Cao Hiểu Tiết lập tức bị xấu hổ mặt đỏ bừng:
-Không có không có!!! Bạn đừng có hiểu lầm, mình không có về nhà mừng năm mới, ở lại trường rồi sinh bệnh, sau đó biết Trần Húc thuê nhà nên mới dọn qua ở chung mấy ngày, mình với hắn không có chuyện gì cả!
Nói xong thì Cao Hiểu Tiết chợt nhớ tới chuyện đêm đó nên mặt nàng càng đỏ hơn.

Quản Dịch là người tinh tường ra sao chứ, vừa thấy bộ dáng của Cao Hiểu Tiết thì biết ngay “Nhất định là có chuyện gì đó!”, nàng liếc nhìn Trần Húc với ánh mắt đầy uy hiếp, sau đó cười nói:
-Ai da, bạn thật đáng yêu nha. Thật ra hắn đã nói hết mọi chuyện cho mình biết rồi
Sua đó nàng bước tới nói nhỏ vào tai Cao Hiểu Tiết:
-Bạn không bị tên sắc lang này ăn đậu hủ đó chứ?
Nghe những lời này mặt Cao Hiểu Tiết đã đỏ thì giờ lại càng đỏ thêm, Lúc này Trần Húc mới kịp phản ứng:
-Ặc, Không phải chứ!? Người đẹp, nhà của bạn bị cháy thiệt à?
Thấy Quản Dịch cười nghiêng ngã, Trần Húc rất buồn bực:
-Thua bạn luôn! Sao năm mới không chịu ở nhà mà chạy tới đây làm cái quỷ gì? Bị cha mẹ đuổi đi hả?
Nghe tới hai từ “cha mẹ”, Quản Dịch giật mình khẽ nhíu mày, nhưng thần sắc vẫn như thường, nàng đáp:
-Ài..., bó tay! Cha mẹ bạn đi du lịch ở Úc, còn cha mẹ mình thì đi Hawaii nghỉ ngơi, bỏ lại một cô bé rất đáng thương như mình... Nếu biết trước phải ở nhà một mình thì mình không về nhà đâu, mấy ngày nay ở nhà có một mình, sợ muốn chết!
Nghe những lời này thì Trần Húc suýt nữa đã hôn mê, “Cô em này cũng có lúc sợ hãi? Chính miệng nàng ‘tự thú’ là mình ‘không sợ chuột, không sợ gián, cũng không sợ ma’, thế mà bây giờ lại nói ‘ở một mình nên thấy sợ’?! Lừa ai đấy???”
Bất quá đối với chuyện “cha mẹ đi du lịch nước ngoài” thì Trần Húc tin tưởng 100%. Nghĩ lại thì thấy rất có thể là cô em này ở nhà một mình không có ai 888 nên buồn mới chạy qua đây, thế nhưng “Mới từ tối qua tới giờ sao cô ấy tìm tới được?”
Quản Dịch cười nói:
-Mình khởi hành từ tối qua, lúc 23g có chuyến bay tới đây còn thừa ghế, vì thế mình mới đi được. Ai ngờ, máy bay bị kẹt tại sân bay tới mấy tiếng đồng hồ nên giờ này mới tới được đấy
“Đúng là người có tiền! Quá xa xỉ!”, Trần Húc nói:

-Nào giờ tui chưa máy bay, đi xa nhất là chuyến ngồi xe điện 7, 8 tiếng đồng hồ. Ài..., xa xỉ quá đi!
Quản Dịch rất tự nhiên, tiêu sái tiến vào nhà trọ và bắt đầu quan sát, đánh giá. Nàng vừa nhìn vừa nói:
-Xem ra ở đây cũng tạm ổn, những vật dụng cần thiết đều có hết, cũng xa xỉ lắm nha!
Tới khi thấy chỉ có 1 phòng ngủ, trong phòng ngủ chỉ có 1 cái giường, cô em này cố ý nhíu cặp lông mày xinh đẹp.
Không thể không khen ngợi cô ấy, Quản Dịch có khả năng diễn cảm rất phong phú và sinh động, nàng chỉ cần 1 ánh mắt như thế đã có thể diễn đạt rất nhiều tầng ý tứ, điều này làm cho Trần Húc không thể không than thở “Cô em này không đi theo con đường điện ảnh thì đúng là ‘phí của trời’ mà!”
Thật ra, mục đích Quản Dịch chạy tới đây rất đơn giản, nàng chỉ muốn đến để tranh thì tình cảm một chút thôi.
Đối với chuyện tình cảm của mình và Trần Húc, tối qua Quản Dịch đã suy nghĩ rất lý trí, nàng cảm thấy quan hệ giữa mình và Trần Húc hiện đang mắc kẹt tại giới hạn “bạn bè”, nhưng đang có xu hướng phát triển tiến tới “yêu đương”.
Tuy Quản Dịch xác định rằng hiện tại mình chưa có “yêu đương” gì tên tiểu tử này nhưng nàng cảm thấy mình không có ý kháng cự lại chuyện sẽ tiếp tục phát triển với hắn, mà ngay tại thời điểm Quản Dịch đang muốn “tiến tới” thì lại phát hiện mình có một “tình địch”! Tuy Quản Dịch không nắm chắc Trần Húc sẽ chọn ai? Nàng và Trần Húc có thể phát triển tới mức độ nào? Nhưng nếu muốn nàng đầu hàng thì “còn khuya” nhá, bởi vì “còn nước còn tát” mới là tính cách của nàng...
Còn về phần chuyện 3 năm rưỡi sau thì... hiện giờ còn quá sớm để nghĩ tới, hơn nữa, cho dù là chuyện tình thời đại học “không bệnh mà chết” sau 4 năm thì nó cũng lưu lại một đoạn hồi ức đẹp.
Quản Dịch rất tự nhiên để cái va-li hành lý trong phòng ngủ, nàng quay đầu lại nhìn Trần Húc với vẻ mặt đáng thương:
-Đại Gia à, tiểu nữ hiện giờ tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, ngài có thể cho tiểu nữ tá túc ở đây một thời gian không?
Trần Húc bĩu môi, không hề khách khí với người đẹp:
-Vậy bạn ra phòng khách ngủ đi nhá, tui chạy đi mua mền gối “chuyên dùng” nằm trên sàn cho bạn ngay.
Quản Dịch cười hì hì, ôm cổ Cao Hiểu Tiết:

-Mình ngủ với người đẹp. Người đẹp thấy sao?
Cao Hiểu Tiết gật đầu như gà mổ thóc:
-Được Được. Đúng lúc mình ngủ một mình nên cảm thấy cái giường hơi rộng. Hì hì, có người đẹp ngủ chung thì còn gì bằng?! Ai da, dáng người tốt thế này, tối ngủ ôm sướng lắm đấy!
“Nữ lưu manh!”
Trần Húc bĩu môi nhìn hai người kia làm trò ầm ĩ, hắn biết là mình không thể nào đuổi người ta đi được, “Rõ ràng yêu tinh kia tới tìm mình!” Bất quá, lúc này hắn khó tránh khỏi suy nghĩ acb, xyz gì gì đó “Chậc chậc, Quản Dịch và Cao Hiểu Tiết à nha, hai đại mỹ nữ đó! Ài..., nếu có một cái giường to, mình nằm giữa, hai nàng nằm hai bên thì...”
“Khụ khục, thật là bại hoại, thật là đáng khinh!”
Bên kia, hai người đẹp náo loạn một trận, tiếng cười nói trong trẻo như chuông bạc. Chiến tranh đang lan rộng, hai người đẹp nháo nhào lôi kéo Trần Húc làm khiên chắn, thế là ba người đại chiến, tiếng cười đùa xuyên qua cửa sổ, vang đi thật xa...
***
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự lộng lẫy ở Hawaii, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi nhưng nhìn còn rất trẻ, chắc chắn là được chăm sóc bảo dưỡng rất tốt, người đàn ông này sau khi nghe quản gia báo cáo thì nhẹ nhàng phất tay, viên quản gia cung kính lui lại.
Người đàn ông trung niên nọ nhìn vào tập hồ sơ trên bàn, ông ta vừa đọc vừa gật đầu.
Trong hồ sơ này có dán hình Trần Húc, còn vị trung niên nhìn không giận mà uy này chính là cha của Quản Dịch.
Cha Quản Dịch nói với một người khoảng 30 tuổi đang ngồi cạnh ông:
-Tiểu tử này cũng khá! Tạ Chiến, chú tìm cơ hội hợp tác với công ty sản xuất “Khắc tinh bệnh dại” xem sao. Ừm, tìm lão Lưu, lấy cớ là nhà họ đã cứu cái mạng nhỏ của con trai lão Lưu để bí mật cung cấp kỹ thuật cho họ.
Tạ Chiến cung kính gật đầu, người đàn ông trung niên cười, nói tiếp:
-Con gái ta được mẹ nó nuông chiều từ nhỏ, cộng thêm ta bận rộn việc kinh doanh của gia tộc, ít quan tâm tới nó nên nó mới có tính cách thế này đây
Nghe người trung niên nói thế, Tạ Chiến biết bắt đầu nói chuyện nhà rồi, nên hắn cười nói:
-Thật ra tiểu thư rất là thông minh, chỉ là tính tình quá mạnh mẽ mà thôi

Người trung niên cười ha hả:
-Cũng khá. Nó nghĩ ra cách “thay mận đổi đào”, tìm người thế thân cho mình rồi chuồn về nước học đại học. Đúng rồi, chi tiêu của nó thế nào?
Tạ Chiến lật tự liệu trong tay mình ra rồi nói:
-Tiểu thư chi tiêu cũng không nhiều. Ngoại trừ vài món mỹ phẩm xa hoa thì còn lại như quần áo, mấy thứ linh tính khác đều rất mộc mạc. Xem ra tiểu thư sống rất vui vẻ. À, tiểu thư còn thường xuyên đi làm thêm để kiếm tiền.
Người trung niên cười:
-Con bé này đúng là giống hệt mẹ nó vậy, làm gì thì cũng chú ý chăm sóc làn da. Ài..., con gái cũng lớn rồi... Bất quá như thế cũng tốt. Đúng rồi, nghe nói một trong những ứng cử viên thừa kế bên Đổng Gia cũng học trong trường đó hả? Học cùng lớp của Dịch nhi phải không?
Tạ Chiến gật đầu:
-Đúng vậy. Là Lão Tam, Đổng Kình. Chúng tôi thuận tiện điều tra hắn thì phát hiện vị Đổng Kình này là người chịu khổ nhiều nhất trong những ứng cử viên thừa kế Đổng Gia, hắn cũng không có sử dụng thủ đoạn gì làm hỏng quy củ. Hắn tốt hơn các huynh đệ của mình nhiều. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì hắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc kiểm tra 4 năm sau.
Nói tới đây, Tạ Chiến ngừng một chút, người trung niên có ánh mắt rất lợi hại, nói:
-Có gì thì chú cứ nói đi, đừng có ấp ấp úng úng
Tạ Chiến cung kính:
-Theo ngu ý của thuộc hạ thì với tình cảnh hiện tại của Đổng thiếu gia và tiểu thư, lại còn học cùng lớp nữa, nếu hai người... Ách, thuộc hạ nhiều lời rồi
Người trung niên phất tay:
-Nếu thật sự theo lời chú nói, Dịch nhi và tiểu tử Đổng Gia kết hợp thì đúng là chuyện tốt, nhưng chú xem tư liệu này đi, có vẻ bảo bối của ta đã có người trong lòng rồi. Ài..., nha đầu kia cứ lo là tương lai mình sẽ trở thành vật hy sinh cho cưới hỏi chính trị cho nên mới mới đặt điều kiện “tự do 4 năm”, nhưng mà nó không chịu nghĩ lại gì hết, nếu ta thật sự hy sinh hạnh phúc của nó thì làm sao ta lại sảng khoái đáp ứng điều kiện của nó chứ?
Người trung niên tiện tay đưa tập hồ sơ cho Tạ Chiến:
-Không ai hiểu con cái bằng cha mẹ. Có lẽ bảo bối của ta vẫn chưa phát hiện, nhưng ta dám chắc hiện giờ nó đã “sụp hố” rồi. Theo tư liệu thì ta thấy thằng nhóc này rất khá, đặt cho ta 1 vé máy bay, ta muốn đích thân đi gặp thằng nhóc này một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui