Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenLý Dương không ngu ngốc, tất nhiên là biết Hà lão trợ giúp mình.Sự cảm kích hắn không cần nói ra lời, phần cảm kích này không cần dùng từ ngữ để diễn đạt, đây là một loại thân tình, chỉ cần Lý Dương khắc sâu trong lòng là được.Nói chuyện với Hà lão một lát, Lý Dương mới rời khỏi phòng sách.Hắn còn phải đi tham dự buổi tiệc chúc mừng, hiện tại không còn sớm, bên kia đã gọi điện hối thúc, mà buổi tiệc này hắn nhất thiết phải đi.Buổi tiệc chúc mừng rất náo nhiệt, nhân số cũng không ít, phần đông chuyên gia ở Bắc Kinh đã xuất hiện, lần này Lý Dương là công thần lớn nhất, cũng là đối tượng để mọi người chúc mừng.Hoàng viện trưởng chủ trì buổi tiệc, ông không nói thêm gì mà chỉ rót rượu mời Lý Dương.Lý Dương không cự tuyệt bất cứ ai mời rượu, có vài người không biết tửu lượng của Lý Dương nên tiến lên định chuốt say hắn, về phần kết quả, nhìn Bạch Minh đang cười trộm là biết ngay.Phương lão cũng tới tham gia buổi tiệc, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Lý Dương.Chuyện bức tranh hai mặt trước đó ông đã biết được tin tức, nếu không phải Lý Dương cam đoan ngày mai sẽ mang tới chỗ ông, Phương lão khẳng định sau khi kết thúc buổi tiệc sẽ chạy tới tìm Lý Dương xem bức tranh. Cừu Anh và Đường Bá Hổ cùng nhau vẽ lên một tấm giấy, thứ này với ông không phải là chỉ có chút lực hấp dẫn thôi đâu.Sự hấp dẫn này so với bức tranh của Diêm Lập Bản trước đó còn mạnh hơn nhiều.Ngoại trừ Phương lão, rất nhiều người đều hâm mộ Lý Dương.Bọn họ không biết chuyện Chu Công Đỉnh và bình Nguyên Thanh Hoa “Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn”, nhưng chuyện Lý Dương mang về hơn 20 món bảo vật bọn họ cũng biết.Tang Loạn thiếp, bát trà Diệu Biến Thiên Nhãn, còn có Phượng Hoàng Cầm, những thứ này đều là quốc bão cao cấp.Những bảo bối này chỉ cần nhìn thấy vài lần đã tốt lắm rồi, Lý Dương lại có được tất cả những thứ này, bọn họ muốn không hâm mộ cũng không được.Tiệc mừng công tiến hành hơn 2 giờ, giữa chừng có mấy vị chuyên gia đã rời khỏi, bọ họ là vì uống quá nhiều nên đã được người đưa về, những chuyên gia này tuổi không quá lớn, vì không biết nên đã tìm Lý Dương mời rượu, kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được.Mà những chuyên gia có tuổi rồi Lý Dương cũng không dám mời rượu họ quá nhiều.Sáng ngày hôm sau, Lý Dương mơ mơ màng màng tỉnh lại, thuận tay sờ sờ bên người, cảm thấy bên cạnh không có gì, hắn chợt bừng tỉnhVương Giai Giai không có bên cạnh, ngày hôm qua cô phải về nhà cha mẹ, đi ra ngoài nhiều ngày như vậy cô cũng rất nhớ cha mẹ mình, mà sau khi trở về nếu không trở về nhà thì cũng khôn thích hợp.Lý Dương đã quen có cô bên cạnh, hắn thích việc buổi sáng khi tỉnh lại ngửi được một mùi thơm ưu nhã, hiện tại chỉ còn một mình hắn, hắn thật sự cảm thấy không quen.Rời giường, kéo bức màn.Lưu Cương đã ở tron sân rèn luyện thân thể, đám người Triệu Vĩnh thì đang chạy bộ, thói quen của bọn họ đã có từ rất lâu, thói quen này rất khó có thể sửa chữa, mà bọn họ thì cũng không muốn sửa.Sân biệt thự rất lớn, đám người Triệu Vĩnh được Lý Dương đồng ý nên đã tìm một chỗ trống tạo quân doanh, dùng chỗ này để tập luyện hàng ngày, chổ tuy nhỏ, nhưng dụng cụ thì đầy đủ, ngả cả vài thứ chỉ có trong quân đội nơi này cũng có.Đây là nhà của hắn, ở bên ngoài tuy rằng rất tốt, nhưng không thể nào so với ở nhà được.Hít thật sâu vào một hơi, sau đó Lý Dương bắt đầu vệ sinh cá nhân trong nhà có bảo mẫu nên không cần lo lắng bửa sáng, ăn bữa sáng xong thì cũng đã tới giờ, hôm nay là ngày hẹn của hắn và Phương lão.Hơn 8 giờ, Lý Dương đã xuất hiện trên đường lớn cùa Xưởng Lưu Ly.Nhìn con đường tràn đầy phong cách cổ xưa này, Lý Dương từ từ mỉm cười, thật lâu không có tới nơi này, nơi này cũng có rất nhiều kỷ niệm với hắn.Tiệm của Phương lão không xa, Lý Dương mang Lưu Cương và Hải Đông từ từ đi tới.Vương Giai Giai mới vừa về nhà, phải ở nhà với mẹ cô, hôm nay không có đi theo Lý Dương, chờ tới trưa hắn cũng sẽ đến nhà Vương Giai Giai ăn cơm, mang con gái người ta đi lâu như thế, trở về cùng ăn một bữa cơm cũng là chuyện nên làm.-Phương lão!Vừa mớ đi vào Lý Dương đã lớn tiếng chào hỏi, Phương lão đang ngồi trong tiệm, Lý Dương vừa kêu như vậy ông liền đứng lên đi ra ngoài đón.Phương lão mặc một bộ trang phục màu vàng mang phong cách nhà Đường, rất nhiều ông lão đều thích trang phục có phong cách này, nó có thể biểu hiện ra khí chất nho nhã, mặc vào trông rất tuyệt.Có điều Phương lão ngày hôm nay mặc nó không phải bởi vì khí chất mà là vì nghênh đón Lý Dương, Đường Bá Hổ và Cừu Anh cùng nhau vẽ lên một tấm giấy, thứ này đáng để ông ăn mặt trang trọng như vậy.-Tiểu Lý, đồ vật có mang tới không?Nhìn thấy Lý Dương, Phương lão liền nhìn về phía tay hắn, khi thấy tay hắn không có cầm cái gì nên ông vội hỏi một câu.-Có mang đến!Lý Dương lập tức gật đầu.Lưu Cương lập tức mang cái thùng lại, khi thấy cái thùng này, Phương lão liền cảm thấy rất kích động, hai tay không ngừng chà xát.Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của ông, Lý Dương không cảm thấy buồn cười mà chỉ thấy kính trọng.Chỉ có người thật sự yêu thích, trân trọng tranh chữ mới có thể biểu hiện như vậy, ngoài tranh chữ ra, trong mắt họ không còn thứ gì khác, Phương lão lúc này chính là như vậy, từ khi bức tranh này lấy ra, cho dù vẫn còn nằm trong thùng thì tất cả sự chú ý của ông đã tập turng vào nó.Lý Dương không nói gì mà trực tiếp mở thùng, lấy bức tranh ra.Mở cuộn tranh ra, lúc này Phương lão không có kích động như trước, ánh mắt ông trùng to, tay cũng đã ổn định, ông từ từ kéo bức tranh ra.Con và học trò của Phương lão đều đang ở trong tiệm tò mò nhìn.Hôm nay Phương lão tới rất sớm, quần áo thì được chuyện môn giặt rồi ngâm trong nước có hương hoa một giờ, bình thường chỉ khi có tác phẩm quan trọng cần sửa chữa ông mới làm như vậy.Sau khi mặt vào bộ Đường trang, ông vẫn luôn ngồi đây chờ, con và học trò ông cũng đang chờ đợi, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì lại làm cho ông phải cẩn thận nghiêm trang như vậy.Bức tranh mở ra, Phương lão tới gần cẩn thận thưởng thức, trên mặt còn mang theo nụ cười không dứt.Phương lão đang xem bức tranh của Đường Bá Hổ, ý cảnh của bức tranh này rất sạu xa, đặc biệt là vẻ mặt khác nhau của Bách Điểu, có thể nói là lập luận sắc sảo, khi nhìn mọi người đều cảm thấy rung động.Con và học trò của Phương lão đứng ở đối diện, thứ họ nhìn là bức tranh của Cừu Anh.Nhìn thấy bức họa này hai người cũng cảm thấy sững số, trong lòng họ còn nói một câu: thì ra là tranh của Cừu Anh, khó trách cha thầy ) lại trang trọng như thế.Bức tranh của Cừu Anh đáng giá đều Phương lão làm như vậy.Bức tranh 2 mặt này Phương lão cũng không có nói với 2 người, bọn họ vừa rồi cũng không có chú ý tới mặt trái của bức tranh, lúc này còn tưởng rằng đây là một bức tranh một mặt bình thường cần được sửa chữa.Một lát sau, hai người mới cảm thấy không đúng.Phương lão luôn nhìn mặt trái bức tranh, bình thường thì mặt trái không có gì đẹp, bức tranh Phương lão không xem, ngược lại đi nhìn mặt trái, thế nào đi nữa thì việc này cũng có chút không thích hợp.Hai người nhìn thoáng qua nhau rồi cùng nhau đi ra, sau đó đi tới bên cạnh Phương lão.Khi nhìn thấy mặt trái còn có một bức tranh khác, hai người đều há to miệng, hai người đều là người thân cận với Phương lão, trình độ thư họa của hai người cũng rất cao, chỉ cần liếc mặt một cái là có thể nhận ra đây là bút tích của một đại sư khác.Bức tranh của Cừu Anh thôi thì cũng đã đủ kỳ quái rồi, còn nay lại có thêm một bức tranh của một đại sư khác, điều này làm cho bọn họ càng thêm kỳ quái.Ánh mắt hai người dời sang chỗ đề tên của bức tranh, vừa thấy nó, trong đầu hai người giống như có cái gì mới nổ tung, lúc này bọn họ không còn suy nghĩ được gì nữaBọn họ nhìn thấy gì?Bọn họ nhìn thấy phần đề tên Đường Bá Hổ, còn có vài lời của Cừu Anh, đây là một tác phẩm của Đường Bá Hổ, mặt trái không ngờ lại là tác phẩm của Đường Bá Hổ.Vậy bức tranh của Cừu Anh là chuyện gì? Bên kia thì Cừu Anh đề tên, Đường Bá Hổ ghi vài câu.Đầu của hai người lúc này đã có chút mơ hồ, nhất thời không suy nghĩ gì được.Đừng nói bọn họ, cho dù là Hoàng lão khi nhìn thấy bức tranh này cũng cảm thấy mơ hồ, hai mặt bức tranh lại có 2 tác phẩm khác nhau, đây chính chuyện trái với lẽ thường, cũng chỉ có Đường Bá Hổ, mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như thế.Mà bức tranh 2 mặt này cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm thành.Một lúc sau, hai người mới phản ứng lại, hai người rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra.Lại nhìn bức tranh, trong mắt bọn họ lúc này không chỉ có thưởng thức mà còn mang theo sự kính nể.Bọn họ cuối cùng cũng hiểu vì cái gì Phương lão lại trịnh trọng như vậy, nếu hôm nay người nghênh đón bức tranh là bọn họ, bọn họ cũng sẽ trịnh trọng như vậy, đối với một bức tranh như thế này không thể không trịnh trọng đượcNhìn khoảng 10 phút, Phương lão mới thở ra một hơi rồi nhỏ giọng nói:-Tiểu Lý, bức tranh nàu sửa chữa không có vấn đề, nhưng nó không thể giống bình thường cuộn tròn lại được!Lý Dương nhíu mày, vội vàng hỏi:-Phương lão, ngài có thể nói cụ thể một chút không?"-Bức tranh này sau khi sửa chữa xong chỉ có thể để lộ ra toàn bộ, không thể cuộn lại, hơn nửa nó còn phải thường xuyên thông gió xử lý ẩm, sẽ có chút phiền toái!Phương lão từ từ nói, kỳ thật bức tranh này có thể cuộn lại, bảo quả như bình thường, chỉ cần niêm phong mặt sau lại là được.Có điều mặt sau là tranh của Đường Bá Hổ, Phương lão không muốn niêm phong bức tranh này lại nên tất nhiên là sẽ không nói tới.-Tôi hiểu ý ngài, bức tranh này sau này chỉ có thể lộ ra như thế này phải không?-Đúng, ý tôi là thế!Phương lão gật gật đầu, Lý Dương cười cười, việc này với hắn cũng không có gì, hắn vừa lúc đang thiếu mấy bức tranh, đem bức tranh này treo lên còn có thể tạo cảm giác văn nhã, về phần phòng ẩm thì cũng không có chuyện gì.Treo bức tranh này lên còn có thể tăng lên sư thưởng thức trong phòng sách, treo mặt của Cừu Anh vài ngày, sau đó lại treo mặt có bức tranh của Đường Bá Hổ, chuyện này cũng rất thú vị a.-Lý Dương?Lý Dương đang nghĩ ngợi thì phía sau đột nhiên có người kêu, Lý Dương và Phương lão đều ngẩn đầu lên nhìn ra ngoàiLúc này ở ngoài cửa có mấy người đang đứng, ở giữa những người này có một cô gái mặt áo khoát trắng, vóc dáng rất cao, cô chính là người vừa rồi đã gọi Lý Dương! !Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...