Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

- Bây giờ bố mẹ em đồng ý, anh không có lý do phản đối nữa rồi.Vương Giai Giai cười hì hì kéo cánh tay của Lý Dương, lái xe của chiếc Hồng Kỳ khởi động từ từ lái về phía trước.-Lý ca, bây giờ chúng ta đi đâu?Lưu Cương ở hàng ghế phía trước quay đầu lại hỏi nhỏ một câu, Lý Dương đang suy nghĩ dụng ý của bố mẹ Vương Giai Giai, anh không nghi ngờ những lời của Vương Giai Giai, nếu bố mẹ cô không đồng ý thì cô không thể ra nước ngoài được.- Đi Phan Gia Viên đi.Lý Dương tiện mồm nói một câu, sau khi nói xong cũng thấy ngạc nhiên.Sáng nay anh còn nhớ lâu lắm rồi không đến Phan Gia Viên, đặc biệt là bọn Hà Kiệt lần trước có nói về sự ảnh hưởng của bức họa thủy trung ở Phan Gia Viên, Lý Dương muốn tới xem một chút, bây giờ tự nhiên lại nói ra.Lái xe tăng ga, Lưu Cương cũng quay đầu lại không ai để ý tới đôi vợ chồng son phía sau nữa.- Lý Dương, hôm qua mẹ nói với em, đợi lễ mừng thọ Hà lão xong chúng ta đính hôn.Vương Giai Giai rúc vào Lý Dương ngực, nói nhỏ một câu, khi nói sắc mặt có chút ửng đỏ, nhưng so với lúc trước thì đỡ hơn nhiều rồi, đây là việc hệ trọng cả đời cô, không có gì đáng xấu hổ cả.Lễ mừng thọ Hà lão vào trung tuần tháng giêng, còn không đến hai tháng nữa, sau lễ mừng thọ lão gia tử thì cũng sắp tết, vậy là thời gian đính hôn của bọn họ cũng chỉ còn nhiều nhất là hai tháng.Cũng chính vì điều này mà bố mẹ Vương Giai Giai mới đồng ý cho cô đi theo Lý Dương tới Myanmar.Lý Dương xem việc xuất ngoại lần này rất nguy hiểm nhưng trong mắt những người như Vương Toàn Minh thì không thế, nguy hiểm có nhưng không lớn, chỉ là hoàn cảnh bên đó thực sự không tốt lắm.Xem Lý Dương và Vương Giai Giai ở trong nước nếu thông minh chỉ cần sắp xếp một số người bảo vệ là tuyệt đối không thể nguy hiểm tới bọn Lý Dương, nếu không bọn khủng bố sẽ tới tìm họ ngay.Lý Dương nhiều nhất nhưng là giúp đỡ gia tộc Sang Dala làm một mạch khoáng trong núi, để bọn họ tiếp tục phát triển, đối thủ cạnh tranh của bọn họ không thể làm cho tình hình quá nguy kịch.Gây lộn xộn tới hai nhà Vương – Hà thì gia tộc của bọn họ sẽ bị diệt vong, nếu không làm đối thủ cạnh tranh sẽ có cơ hội kéo dài, ưu điểm và nhược điểm, thủ lĩnh của những gia tộc này chỉ là một tên ngốc cũng hiểu những điều này.Đây cũng là nguyên nhân Hà lão đồng ý cho Lý Dương đi, có chút nguy hiểm nhưng không nghiêm trọng, lại là cơ hội để rèn luyện.Xe chạy rất nhanh nhưng vẫn phải tới hơn bốn giờ chiều bọn Lý Dương đến Phan Gia Viên, lái xe đỗ ở cửa lớn của Phan Gia Viên, đây chính là nơi Lý Dương phải tới đầu tiên.- Chúng ta đi luôn, đi xem xem có gì hay không.Vương Giai Giai kéo tay Lý Dương xuống xe, cô còn hưng phấn hơn cả Lý Dương, chỉ là ở đây muốn mua phải đi xa.Thực ra thứ Vương Giai Giai muốn chỉ là cùng đi với Lý Dương, khoác tay người yêu, chầm chậm bước đi dưới con mắt của mọi người, không để ý gì tới sự huyên náo của mọi người xung quanh, hoàn toàn không giống với môi trường yên tĩnh trong công viên, cảm giác này rất lãng mạnThứ Vương Giai Giai muốn chỉ là cảm giác này, chứ thực sự không phải là muốn mua gì đó.Vương Giai Giai kéo tay Lý Dương, hai người chầm chậm bước vào trong chợ, Lưu Cương lại một mình đi phía sau, còn có hai người Triệu Khuê và Hải Đông đi phía sau nữa, bọn họ chính thức trở thành bảo vệ của Lý Dương, không cùng Lý Dương ra ngoài không có nghĩa là không làm việc, chỉ sợ Lý Dương không đồng ý bọn họ lúc nào cũng có thể âm thầm theo sau anh.Hôm nay không phải cuối tuần nhưng thời tiết rất đẹp, thoắt cái đã chiều là thời gian náo nhiệt nhất, qua thời điểm này việc buôn bán của ngày hôm nay gần như kết thúc, ngoại trừ chợ đêm.Trong chốc lát hai người đã đi tới cửa tiệm của ông chủ Ngưu, Lý Dương không biết lý do tại sao bố Vương Giai Giai đồng ý, không biết nên cũng không nghĩ nhiều nữa, có Vương Giai Giai đi bên cạnh, chuyến đi xa này cũng không đến nỗi buồn tẻ.- Lý tiên sinh.Tiểu nha đầu Ngưu Linh trong tiệm ánh mắt rất sắc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Dương đứng ở bên ngoài không kìm chế cảm xúc thốt lên một tiếng, đang giới thiệu với khách gì đó ông chủ Ngưu cũng nhìn thấy Lý Dương, vội vàng xin lỗi khách rồi mau bước ra.- Lý tiên sinh, anh đến khi nào vậy?Ông chủ Ngưu đứng trước mặt Lý Dương tỏ ra rất cung kính.Mỗi lần nhìn thấy Lý Dương ông chủ Ngưu đều có những cảm giác không giống nhau, khi mới quen Lý Dương chỉ là biết anh là một cao thủ đổ thạch có tiếng nhưng không ngờ chưa đến một năm thành tựu Lý Dương đạt được lại vượt qua sức tưởng tượng của ông, tới bây giờ làm cho ông ngưỡng mộ.-Tôi vừa tới, rảnh đi loanh quanh chơi.Lý Dương cười ha ha, mấy vị khách trong tiệm đều hiếu kỳ nhìn họ, tiểu a đầu Ngưu Linh vội vàng lên trước tiếp tục chào đón, chốc chốc lại quay lại nhìn trộm bọn Lý Dương.- Anh vừa tới, có phải lại tham gia đấu giá không? Ông chủ Ngưu ngạc nhiên nhìn Lý Dương.- Đấu giá? Đấu giá gì?Trên mặt Lý Dương lại rất ngạc nhiên, anh đã từng tham gia đấu giá nhưng là việc trước đây, Phan Gia Viên cũng không phải là thị trường bán đấu giá. Cho dù tham gia bán đấu gia do công ty bán đấu giá đến tổ chức thì lúc này Lý Dương hoàn toàn không biết ý ông chủ Ngưu nói.- Không phải, tôi nói sai rồi, tôi vẫn tưởng anh tham gia đấu giá tiệm đồ cổ của tập đoàn Phi Tường.Ông chủ Ngưu vội vàng giải thích một câu, chiều hôm nay Phan Gia Viên náo nhiệt nhất là sự kiện đấu giá tiệm đồ cổ, vị trí tiệm này vô cùng tốt, diện tích cũng không nhỏ, mặc dù không phải là tiệm cao cấp nhưng ở Phan Gia Viên cũng là hiếm có. Thời gian đấu giá là năm giờ chiều, sáu giờ kết thúc, còn hai mươi phút nữa là bắt đầu, địa điểm đấu giá cách tiệm ông chủ Ngưu không xa cho nên ông chủ Ngưu mới hỏi như vậy.Xem ra Lý Dương trong giới đồ cổ rất có tiếng tăm, còn trẻ lại không thiếu tiền, lúc này đến rất có khả năng đến là tham gia cuộc đấu giá này, trong ngành này có rất nhiều chuyên gia cũng có vụ làm ăn như vậy, ví dụ như Mao lão ở Thượng Hải cũng có sản nghiệp đồ cổ của ông.- Tập đoàn Phi Tường?Lý Dương và Vương Giai Giai đều nhìn nhau, họ không còn lạ lẫm đối với tập đoàn này, đây không phải là hai an hem Triệu gia đã chọc tới Lý Dương bị Lý Dương giáo huấn cho một bài hay sao?Người nhà họ Triệu còn đến nói tình cảm, muốn chuyển nhượng tiệm đồ cổ này cho Lý Dương coi như bồi thường.- Ông chủ Ngưu, tập đoàn Phi Tường làm sao vậy? Làm sao có thể bán đi tiệm đồ cổ của họ?Lý Dương trực tiếp hỏi một câu, trụ cột của Triệu gia bị điều đi, tập đoàn Phi Tường bị cải cách và sửa đổi, việc tài sản lớn bị ngâm nước Lý Dương không biết Vương Giai Giai cũng không biết.Ông chủ Ngưu lập tức giải thích: - tập đoàn Phi Tường gay to rồi, gặp rất nhiều khó khăn, để bảo đảm cho tổng công ty bọn họ bắt đầu bán tháo rất nhiều sản nghiệp. Tiệm đồ cổ này chỉ là một trong số đó, vừa rồi thầy giáo Mao và thầy giáo Thái đều từ đây đi ra, tôi còn tưởng anh cũng đến tham gia đấu giá lần này.- Ra là vậy, địa điểm đấu giá ở đâu?Lý Dương có chút dao động, anh không có hứng thú với tập đoàn Phi Tường nhưng tiệm đồ cổ này anh cũng muốn tới, hiện tại dân giàu nước mạnh, là thời đại tốt để toàn dân cất giữ, tiệm đồ cổ cũng là nơi kiếm ra tiền.Lý Dương không phản đối việc làm ăn kiếm ra tiền nhưng lúc đầu cũng không thể dốc hết tài sản vào công ty đấu giá được.- Cách đây không xa, nếu anh đi tôi có thể đưa anh đi.Ngưu lão bang lập tức chỉ về phía trước, trên mặt Lý Dương lộ ra vẻ do dự, trong tiệm ông chủ Ngưu có nhiều khách, lúc này để ông chủ Ngưu đưa mình đi thì chẳng phải làm lỡ mất việc buôn bán của người ta.- Bố, con đưa Lý tiên sinh đi, bố ở nhà đi.Không đợi Lý Dương từ chối, Ngưu Linh đột nhiên chạy lại ông chủ Ngưu nghĩ một lát rồi gật đầu, trong tiệm có khách quen mà còn có khách lớn của ông, lúc này đi thì thật thất lễ, để Ngưu Linh đi thay là tốt nhất.- Vậy được, Linh Linh con đưa Lý tiên sinh tới đó, phải luôn phục vụ Lý tiên sinh nhéÔng chủ Ngưu gật đầu, vừa đi lên trước mấy bước đột nhiên nhớ ra điều gì đólại quay lại:- Lý tiên sinh, tư cách đấu giá đã sớm định rồi, nếu anh đi bây giờ sợ không tham gia được.- Không thể đấu giá được?Lý Dương cau mày, anh xem mình có cơ hội mua được tiệm đồ cổ này không anh có may mắn thêm nhãn lực, tiệm đồ cổ này chắc chắn sẽ kiếm ra tiền, đến lúc đó anh có sự nghiệp của mình ở Bắc Kinh.- Anh muốn đấu giá tôi có thể giúp anh liên hệ với cục trưởng Tô cục quản lý nhưng có được không thì tôi không dám chắc.- Không cần đâu, tôi đi xem có được không.Lý Dương lập tức từ chối lời đề nghị của ông chủ Ngưu, ông chủ Ngưu muốn thay anh tìm mối quan hệ nghe ngữ khí của ông quan hệ này dường như không dễ có. nếu như vậy thì chi bằng Lý Dương trực tiếp kéo Hà Kiệt đến, một câu của Hà Kiệt chắc còn có ích hơn ông chủ Ngưu.- Vậy được, anh đi trước, tối nay anh không thể đi rồi ở lại đây ăn bữa cơm cũng là để tôi cảm ơn anh.Ông chủ Ngưu không cố nài nữa, sau khi chia tay Lý Dương quay lại tiệm của mình, mấy vị khách trong tiệm đang hiếu kỳ nhìn bọn họ.- Lão Ngưu, đó là ai vậy? Sao ông đối xử lễ phép với anh ta vậy?Một người bốn mươi tuổi, cao một mét bảy mươi lăm nghi hoặc hỏi ông một câu, anh là khách quen của tiệm ông chủ Ngưu phải tự mình ở lại tiếp khách.- Ông chủ Lưu, anh ta là một nhân vật quan trọng tiệm của tôi bây giờ làm ăn tốt như vậy là đều nhờ anh ta.Ông chủ Ngưu đắc ý cười, trên mặt còn có chút tự hào. quan hệ của ông và Lý Dương làm nhiều ông chủ ngọc khí ở Phan Gia Viên ngưỡng mộ và đố kỵ, vì Lý Dương ở đây giải ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng và Cao Băng chủng màu vàng chanh, việc làm ăn của ông so với trước tốt hơn nhiều.Ông chủ Lưu ngây người ra vội vàng hỏi một câu:- Ông nói cậu ta chính là Ngọc Thánh?Ông chủ Ngưu cười gật đầu, lần này không nói gì khác nữa.Việc làm ăn của ông chủ Ngưu tại sao đột nhiên lại tốt như vậy, ai cũng đều biết đó là do Lý Dương giải thạch tăng ở đây, đặc biệt là lần giải ra thủy tinh chủng. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng giải ra danh tiếng của tiệm ông chủ Ngưu cũng phất lên không ngừng, nghiễm nhiên trở thành lão đại ca trên đường ngọc khí ở Phan Gia Viên.Ông chủ Lưu này trước là khách quen ở đây nhưng ông gần đây thường xuyên tới đây cũng là vì nghe nói đến việc này.Đặc biệt là sau khi Thủy Tinh Chủng giải ra ông mua ở đây ba khối thạch và một bộ trang sức Phỉ Thúy Can Thanh Chủng, tổng phí lên tới năm sáu mươi vạn, đây cũng là nguyên nhân mà ông chủ Ngưu để con gái đi thay mình.Ông chủ Lưu là người yêu thích đổ thạch giống như Tư Mã Lâm.- Lão Ngưu à, là anh ta sao ông không giới thiệu cho tôi?Lão Lưu đột nhiên kêu lên một tiếng, trên mặt còn còn tỏ ra buồn buồn, có thể nói nổi tiếng ở Phan Gia Viên không chỉ là Mao lão, thầy giáo Thái thường thấy trên ti vi mà còn là Lý Dương nữa.Phỉ Thúy chỉ là lưu truyền nhưng bức tranh trong nước của Ngô Đạo Tử trong nháy mắt đã đưa danh tiếng của Lý Dương lên đỉnh cao, thân phận của Lý Dương sớm đã được người trong Phan Gia Viên tìm ra.- Ông cũng không hỏi mà hơn nữa Lý tiên sinh đang vội sau này có cơ hội tôi nhất đinh giới thiệu cho ông.Ông chủ Ngưu trên mặt mang nụ cười sán lạn sau khi gặp được Lý Dương ông và Nhị Căn đã đổi đời, Lý Dương không chỉ là người mà ông kính phục mà còn là ngôi sao may mắn của ông.- Ông nói đấy nha, nhất định phải nhớ đấy.Ông chủ Ngưu trên mặt lộ ra chút vội vàng, lần này bỏ qua cơ hội quen Lý Dương thực sự làm ông không vuiĐi qua hai con đường ở trước một cái sân lớn Ngưu Linh dừng lại, chỉ cửa lớn trước mặt nói:- Lý tiên sinh, đấu giá được tổ chức ở đây.Cục quản lý Phạn Gia Viên là cấp đơn vị cấp bậc không cao nhưng tất cả chợ của Phan Gia Viên là họ tính ở đây một mẫu ba phân đất họ có thể tính là thượng đế.Ở cửa còn có hai bảo vệ, nhìn thấy bọn Lý Dương thì nhìn trên nhìn dưới tỏ vẻ kiêu ngạo.- Các ngươi làm gì thế?Lý Dương đang bước vào trong thì bị hai bảo vệ gọi lại, chợ Phan Gia Viên trừ những thương hộ có bối cảnh ra những người khác đều nhìn sắc mặt của cục quản lý chính là bảo vệ ở cửa kia cũng vô cùng kiêu ngạo.Chúng tôi đến xem đấu giá hôm nay. Lý Dương cười nói một câu, Lưu Cương lại đứng lên trước mặt.- Đấu giá? Các người? Có giấy mời không?Tên gầy hít hít mũi ngẩng đầu lên hỏi, hôm nay ở đây có hoạt động đấu giá lớn, bán tiệm đồ cổ ko tồi ở Phan Gia Viên, điểm này bọn họ làm bảo vệ vô cùng biết rõ.- Không có giấy mời chúng tôi chỉ muốn vào xem thôi.- Không có giấy mời không ai được vào.Bảo vệ lập tức lắc đầu, Lý Dương lấy điện thoại cười bất đắc dĩ.Tham gia hoạt động gì phải có người quen đi theo nếu sớm có người sắp xếp giấy mời cho anh thì tốt, lần này là nhất thời không thể có giấy mời được.- Thầy Mao, là tôi, ông đang ở đâu tôi đang ở cửa tôi không có giấy mời không vào được ông có thể giúp nói một chút không?Lý Dương gọi điện thoại cho Mao lão, không tìm Hà Kiệt, tiệm đồ cổ này anh rất có hứng thú nhưng không thể nhờ người giúp nếu anh muốn căn bản không thể có đấu giá ở chỗ này.Một lát Mao lão vội vàng đi từ phía trong ra Bạch Minh và thầy giáo Thái cũng đi ra cùng.- Cậu ở đâu ra vậy? Sao lại bị chặn ở ngoài?Bạch Minh nhìn thấy Lý Dương hỏi luôn một câu còn quay đầu nhìn hai bảo vệ, trên mặt cười một cách kỳ quặc.- Bây giờ tôi có thể vào được chưa?Lý Dương cười một tiếng, không thèm để ý tới Bạch Minh, nói nhẹ với hai bảo vệ một câu, có cơ hội nói móc bản thân mình Bạch Minh chắc chắn không bỏ qua, lúc này anh tự ngậm đắng Bạch Minh chắc chắn sẽ còn trêu chọc Lý Dương.Điệu cười này không có ác ý, Bạch Minh là như vậy Lý Dương cũng sớm biết cho nên không chấp.- Có thể, có thể.Hai bảo vệ đều rất ngạc nhiên, vội vàng gật đầu, Bạch Minh, Mao lão, thầy Thái không phải là người Phan Gia Viên, nhưng bọn họ đều là chuyên gia nổi tiếng toàn quốc, cho dù lãnh đạo của bọn họ thấy cũng phải khách khí.Lý Dương cùng Mao lão đi vào trong, Bạch Minh ở lại nhìn hai bảo vệ một cách khó hiểu.- Các người biết anh ta là ai không?Bạch Minh đột nhiên nói vơi hai bảo vệ một câu, hai tên bảo vệ nhìn nhau rồi cùng nhau lắc đầu.- Thế các anh không nghe nói đến bức tranh tong nước đang đồn đại trong thời gian này à? Bức họa này là của anh ta.Bạch Minh nói xong liền đi, khi đi còn cười một cách gian xảo.Hai bảo vệ đều đứng ngây ra đó, bức tranh trong nước họ vô cùng rõ, đây là việc cục trưởng giao cho họ lấy việc này để tuyên dương Phan Gia Viên, có thể nói đây là một việc trọng đại nhất trong thời gian này.Lý Dương là người nổi tiếng trong giới đồ cổ và giới Ngọc Thạch, họ không ngờ người thanh niên trẻ này lại chính là anh.Mà Lý Dương không giống như trong lời đồn đại, thực sự trẻ như vậy nhưng quan trọng là hai người vừa ngăn anh ở bên ngoài không cho anh vào.Nếu mọi người nói chuyện này với cục trưởng của họ thì chỉ cần một câu là họ có thể lập tức nghỉ việc.Sau một lúc hai bảo vệ đều bắt đầu lo lắng, sợ Lý Dương nói xấu họ sau lưng Lý Dương vốn không tính toán với họ.- Mấy người tìm ai?Lại có hai người bên trong đi ra, lần này hai bảo vệ không dám tỏ ra kiêu ngạo nữa, vội vàng lên trước hỏi một câu.- Đi cùng nhau.Một trong hai người nói một câu không đợi hai bảo vệ phản ứng liền bước nhanh theo Lý Dương, không cần nói hai người này nhất định là Triệu Khuê và Hải Đông.Hai người nhìn nhau, cho dù là thật hay giả lần này không ai dám cản đường.Mao lão trực tiếp đón bọn Lý Dương đi dự hội nghị hoạt động đấu giá hôm nay tổ chức ở đó.Chợ Phan Gia Viên có nghìn thương hộ, họ là nơi quản lý tổng hợp, bề ngoài nhìn là hội nghị rất phổ thông nhưng bên trong trang trí rất đẹp, cho dù không đẹp bằng một số công ty nhưng ở đây cũng thua kém không đáng là bao.Hoạt động đấu giá vẫn chưa bắt đầu, phòng hội nghị bây giờ có khoảng hơn năm mươi người ngồi, đều là những thương gia có hứng thú, một vài người vẫn cúi đầu nói chuyện, trong long tính toán xem cuối cùng giá bán là bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui