-Bức tranh này là tranh của thiên giới, không nên xuất hiện ở phàm trần.Một chuyên gia đứng bên cạnh Bạch Minh cảm thán một câu, người này tuy không phải là đỉnh cấp chuyên gia, nhưng trong giới thi họa của Bắc Kinh thì cũng có danh tiếng không nhỏ, hắn phó hội trưởng hiệp hội thi họa Bắc Kinh, có quan hệ rất tốt với Phương lão.Lời của vị chuyên gia này đều được mọi người đồng ý, ngay cả Đường tổng cũng gật gật đầu.Sau khi đổi địa điểm, việc chật chội đã được giải quyết, việc này làm cho Đường tổng thở dài một hơi, trên mặt một lần nữa xuất hiện vẻ tươi cười.Những người tới sau đều hối hận tại sao sao mình lại tới muộn như vậy, ai cũng không ngờ là bức tranh giống với lời đồn, thậm chí còn thần kỳ hơn cả trong lời đồn nữa.Sau khi thấy được bức họa này, lại nhớ tới những gì mình cất chứa, mọi người đều có cảm thụ giống Bạch Minh.Xem bức họa này rồi, những bức tranh khác đều chỉ giốn như một đống giấy lộn, ít nhất thì bọn họ cần phải có một đoạn thời gian từ từ thích ứng, bọn họ mới có thể một lần nữa xem xét những bức tranh khác.Những người ở hiện trường phần lớn đều là người thích tranh chữ, rất nhiều ngưới quen biết nhau từ sớm đã tụm năm tụm ba thảo thuận ý cảnh và hiệu quả thần kỳ của bức tranh này.Chỗ của Phương lão có nhiều người nhất, vị chuyên gia vừa mới nói cũng đang ở đó, chỗ này, những ông lão tóc bạc thỉnh thoảng còn trao đổi với nhau cái gì đó. Bức tranh này vô tình tạo cho mọi người một cơ hội trao đổi với nhau, mỗi người khi nói suy nghĩ của mình ra đều giúp cho những người khác có được một ít thu hoạch.Thời gian từ từ trôi qua, ngoài trừ Tư Mã Lâm, những người khác đều đắm chìm trong ý cảnh của bức tranh, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng không ngoại lệ.Lý Dương lội kéo Vương Giai Giai lặng lẽ lui ra ngoài, bức tranh này bọn họ đã sớm xem qua nhiều lần, Lý Dương còn dùng năng lực đặc thù phân tích nhiều lần, không cần phải tốn thời gian xem chúng nữa.Những thứ ở lầu 2 đều có giá trị dưới trăm vạn, giá trị không thể so được với lầu 3 nhưng chúng lại có đặc sắc của riêng mình.Trong lầu 2 cũng có bán một ít Cảnh Thái Lam, Vương Giai Giai kéo Lý Dương đòi hắn giới thiệu cho côtừ khi Lý Dương phân tích món Cảnh Thái Lam giả ở nhà cô, cô liền rất hứng thú với những loại vật dụng xinh đẹp dùng để sưu tầm này.Tô quản lí rốt cuộc cũng về tới lầu 2, chiếm sau khi nghe nhân viên nói hắn liền vội vàng đi lấy hàng hóa của Trịnh Khải Đạt ra, chẳng qua hiện tại Trịnh Khải Đạt còn ở lầu 3 thưởng thức bức tranh nên chưa có nhận hàng được.Thời gian rất nhanh đã tới giữa trưa, Đường Xuân Minh đã chuẩn bị tiệc, mọi người ở lầu 3 đều được hắn mời ăn bửa trưa.Có thể tạo quan hệ tốt với những vị chuyên gia này sẽ tạo thành tác dụng rất lớn với Quang Vinh Bảo Trai, một bửa trưa cũng không tốn bao nhiêu tiền, hắn cũng không phải là người keo kiệt, một bửa trưa mang lại lợi ích lớn như vậy ngu gì hắn không làm.Bửa trưa được chuẩn bị ở nhà hàng bên cạnh xưởng Lưu Ly, chỗ này không lớn, nhưng rất sạch sẽ, đồ ăn cũng không tệ lắm.Buổi sáng có tổng cộng 7, 8 chục người tới, trong đó chuyên gia có sáu mươi người, còn lại đều là người sưu tầm tranh chữ nổi tiếng, có lẽ năng lực của bọn họ không bằng những vị chuyên gia này nhưng vật sưu tầm của bọn họ thì nhiều hơn rất nhiều.Tám mươi khác, cộng thêm đám người Trịnh Khải Đạt và Đường tổng vừa đủ mở mười bàn.Bửa cơm trưa rất phong phú, những chuyên gia thích uống rượu đều mân mê ly rượu, có vài vị chuyên gia còn cảm khái: uống rượu, nghe đàn, thưởng thức bức tranh trong nước, cuộc sống thần tiên cũng không hơn được thế này.-Lý cố vấn, tôi kính ngài một ly, ngài đã cho chúng tôi một lần nữa mở rộng nhãn giới.Đường Xuân Minh ngồi bên cạnh Lý Dương, bên cạnh Lý Dương là Vương Giai Giai. Ngoại trừ bọn họ còn có Vương lão, Mao lão và Bạch Minh. Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm và Lý Xán đều ngồi ở một bàn khác, vốn Lý Dương muốn củng bọn họ người một chỗ, nhưng mà hắn bị Đường Xuân Minh lôi kéo nên chỉ có thể ngồi ở bàn chủ vị.-Đường tổng, ngài quá khách khí, tôi nên kính ngài mới phải.Lý Dương bưng chén rượu lên rồi một hơi uống sạch, Đường Xuân Minh có chút sững sốt rồi lắc lắc đầu, hắn cũng cầm ly rượu lên uống cạn.-Tiểu Lý, tôi cũng kính cậu một ly, thứ này là vật báo của dân tộc, cậu nhất định phải để cho nó truyền thừa xuống.Phương lão cũng bưng chén rượu lên rồi nói, thần sắc của ông có chút phức tạp, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dương ông liền cảm thấy người thanh niên này không hề tầm thườnh, chuyện sau đó đã chứng minh cảm giác của ông là chính xác.Người thanh niên này có một cổ ma lực vô hình, thiên phú cao tới mức làm cho người khác nghẹn họng, cho dù đã đánh giá cao Lý Dương, nhưng cuối cùng ông mới phát hiện là sự đánh giá của mình vẫn còn chưa đủ, tiềm lực trên người Lý Dương so với tưởng tượng của ông còn mạnh hơn nhiều.-Phương lão, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ truyền thứa nó xuống.Lý Dương vội vàng đứng dậy rồi giành uống trước ly rượu, Phương lão vui mừng gật gật đầu, ông cũng cầm ly rượu lên một hơi uống cạn, việc này làm cho Đường tổng có chút lo lắng.Phương lão đã lớn tuổi, chén rượu này cũng không ít, một hơi uống cạn chén rượu đối với một ông lão thì không tốt cho lắm.-Lý lão đệ, chúng ta cũng làm một ly.Lý Dương còn chưa buông chén rượu xuống, Bạch Minh lại bắt chuyện, trên mặt còn mang theo một nụ cười xấu xa, lần này không đợi Lý Dương phản ứng, Bạch Minh đã uống trước.Lý Dương xem như đã nhìn ra, Bạch Minh là cố ý nhằm vào hắn, có điều nếu nói uống rượu thì hắn chưa từng sợ ai cả, nhìn thoáng qua Bạch Minh, Lý Dương cũng uống cạn một chút.Bạch Minh lá một tên chuyên quậy phá, có Bạch Minh dẫn đầu, những người khác cho dù có quen với Bạch Minh hay không đều tìm Lý Dương mời rượu.Lý Dương tuổi còn trẻ mà đã có được nhiều thành tựu mà bọn họ không bao giờ đạt được như thế, trong lòng bọn họ đều có chút ghen tị, hơn nữa Lý Dương còn thường xuyên kiếm được món hời càng làm cho mọi người hâm mộ, mọi người càng thêm muốn tới chuốc rượu hắn.Một lát sau, Lý Dương đã uống hơn 10 chén rượu, cộng lại cũng khoảng 1 cân rượu, Dương tổng bắc đầu đứng chắn cho Lý Dương, nhưng mà Vương Giai Giai thì vẫn mỉm cười không thèm để ý tới.Không chỉ Vương Giai Giai, Lưu Cương, đám người Trịnh Khải Đạt đều che miệng cười trộm.Tửu lượng của Lý Dương bọn họ biết rất rõ, đừng nói là chỉ nhiêu đây, cho dù nhiều thêm vài lần cũng không sao, hôm nay khẳng định là có người gặp xui xẻo rồi.Lý Dương sẽ không không công uống nhiều rượu như vậy, Lý Dương có tửu lượng tốt không đại biểu là người khác không có, không biết ai là mục tiêu của Lý Dương đây, chỉ cần bị Lý Dương nhìn trúng đoán chứng người này sẽ không rời khỏi nhà hàng nổi rồi.Một lát sau, mục tiêu của Lý Dương xuất hiện, Trịnh Khải Đạt và đám người Lý Xán càng thêm cảm thấy vui vẻ.Người không hay ho chính là Bạch Minh, Lý Dương sau khi bị hắn chuốt rượu liền bắt đầu phản kích, lần này liên tục mời 3 chén, Lý Dương uống xong thì không có việc gì, Bạch Minh thì lung lay sắp ngã.Chờ Lý Dương uống hai cân rượu, Đường tổng nói gì cũng không cho Lý Dương uống nữa. Lúc này Bạch Minh trong lòng vô cùng hối hận, hắn biết tửu lượng của Lý Dương, nhưng không biết tại sao hắn lại muốn chuốt rượu tên này, đây không phải là tự làm khó mình hay sao.Lý Dương không uống tiếp, đám người Trịnh Khải Đạt đi tới, cùng nhau chuốt rượu Bạch Minh, cuối cùng Bạch Minh thế nào đi về cũng không biết, buổi triển lãm chiều hắn cũng không thể tham gia.-Lý tiên sinh, huống nhiều rượu như thế rồi, có muốn uống chút canh không?Một người trung niên hơn 40 tuổi đi tới hỏi, người này tuổi tác thoạt nhìn không khác Bạch Minh nhiều lắm, nhưng khí chất thì mạnh hơn Bạch Minh nhiều, trên người của hắn còn mang theo một chút uy nghiêm.-Không cần, cám ơn.Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại nhìn Đường Xuân Minh một cái, người này hắn không biết, hắn muốn hỏi Đường Xuân Minh biết người này không.-Lý cố vấn, tôi giới thiệu cho ngài một chút, vị này chính là chủ tịch công ty điền sản Bảo Đạt, Trương đổng, Trương đổng thích sưu tầm, hơn nữa thích nhất là sưu tầm tranh chữ, trên tay có rất nhiều tác phẩm của danh gia, hơn nữa còn tự mình xây dựng một phòn triển lãm tranh chữ tư nhân.Đường Xuân Minh giới thiệu tới đây thì thở dài trong lòngBảo Đạt là công ty điền sản có tiếng trong nước, tồng tài sản hơn 100 tỷ, đây mới chân chính là công ty lớn, vị Trương chủ tịch này là một người yêu thích sưu tầm tranh chữ, mức độ yêu thích đã đạt tới mức si mê.Lần trước Hongkong bán đấu giá một bức tranh đã bị người này dùng giá hơn 200 triệu để mua xuống, việc này khi truyền tới trong nước đã trở thành một gia thoại của giới thi họa.Người này tới trước mặt Lý Dương, Đường Xuân Minh không cần nói cũng biết người này có mục đích gì, đáng tiếc là chỉ sợ cuối cùng hắn sẽ không được như ý. Tính tình của Lý Dương Đường Xuân Minh cũng có chút hiểu biết, thứ tốt từ trên tay hắn từ trước tới giờ chỉ có vào chứ không có ra, ngay cả Hoàng viện trưởng cũng bó tay không biện pháp, hơn nữa Lý Dương cũng không thiếu tiền.-Trương đổng, xin chào.Lý Dương vươn tay lễ phép chào, công ty Bảo Đạt hắn có nghe nói qua, nếu đem công ty của hắn so với Bảo Đạt thì không khác nào tôm tép so với cá voi cả.-Lý tiên sinh thật sự là hảo tửu lượng, tôi đây rất bội phục, không biết có thể nói chuyện riêng với ngài một hai câu không?Trương đổng cười nói, trong mắt còn lóe lên tia sáng khác thường.Lý Dương do dự một chút, cuối cùng chậm rãi lắc lắc đầu:-Trương đổng, thực xin lỗi, nếu ngài muốn nói chuyện bức tranh thì không cần đâu, đó là hàng không bán, cho dù là trả giá gì cũng sẽ không bán.Đường Xuân Minh giới thiệu như vậy nên Lý Dương cũng biết được dụng ý của người này, hiện tại tên Trương đổng này lại muốn nói chuyện một mình, Lý Dương nếu không hiểu có nguyên nhân gì thì chính là thằng khờ. Lý Dương chưa bao giờ quá muốn bán bức họa này, cho nên cũng không cần lãng phí thòi gian.Nói trắng ra như vậy có chút quá mức, có điều hai người cũng không quen, từ chối như vậy cũng không có gì, sớm làm hắn từ bỏ hi vọng cũng tốt.Sắc mặt của Trương đổng có chút thay đổi, hắn cười nói:-Vậy thật là đáng tiếc, Lý tiên sinh, nếu như ngài thay đổi ý kiến thì xin liên lạc với tôi trước tiên, tôi cam đoan sẽ cho ngài một cái giá khiến ngài vừa lóng, đây là danh thiếp của tôi, đã quấy rầy rồi.Trương đổng đưa danh thiếp rồi tự mình trở lại bàn, những người có ý mua bức tranh của Lý Dương cũng tạm thời không có ý định gì, Trương đổng còn không công đi về, bọn họ càng không có hi vọng gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...