Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenCầm về hai triệu đồng Euro của lão gia từ ngân hàng, Lý Dương cũng không thoải mái.Hành động này của ông lão có thể nói hoàn toàn ngoài dự liệu của Lý Dương, thật ra ông lão luôn luôn phản đối ra nước ngoài đấu giá, vậy mà ngay cả tính khí của ông như vậy, cũng chủ động lấy tiền cho Lý Dương, đủ để nhìn ra lần này ông coi trọng đại hội đấu giá chừng nào.Đại hội đấu giá lần này, Lý Dương vốn đã chuẩn bị hai triệu đến ba triệu nhân dân tệ tới tham gia, lúc này mà nghĩ lại, tiền hắn chuẩn bị căn bản không đầy đủ, số tiền này hoàn toàn không đủ.Đây dù sao cũng là đấu giá ngầm lớn nhất toàn cầu, có nhiều thứ giá cả thấp hơn so với đấu giá bình thường, nhưng là thấp có hạn, đặc biệt là người giàu có tham gia đấu giá rất nhiều, một khi có mấy người đồng thời yêu thích hơn đồ vật, hô ra cái giá cả sẽ không bình thường.Lão gia đã chuẩn bị cho hắn hai triệu đồng Euro, cũng chứng minh cho hắn điểm này.Lại là vấn đề tiền, khi trở về, trên xe, Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu.Hai ngày sau, Lý Dương luôn luôn suy nghĩ về buổi đấu giá, cửa hàng đồ cổ thật sự có tiền lãi, đáng tiếc có hạn, chỗ hổng của Lý Dương quá lớn, hai nơi này đều không thể thỏa mãn hắn.Cho dù Sang Dala nói qua, Lý Dương cần tiền có thể liên hệ cùng hắn bất cứ lúc nào, nhưng Lý Dương cũng không nghĩ sẽ làm như vậy, lần trước có thể cho hắn tiền lãi trước đã rất không tồi , hắn không muốn tiếp tục phiền toái người ta.Hiện tại những thứ chính thức có thể làm cho Lý Dương có được tiền mặt, chỉ có hai phương diện là ngân hàng và Phỉ Thúy.Lý Dương muốn vay ở ngân hàng, khẳng định dễ dàng, trên tay hắn những món đồ cổ đó giá trị cũng không thấp, đây cũng không giống như cố ý dùng đồ cổ lừa gạt ngân hàng, lấy ra cũng không phải bảo bối kém phẩm chất, những bảo bối này, Lý Dương tùy tiện bán đi vài món, trên thị trường sẽ có người cướp mua.Đáng tiếc Lý Dương cũng không muốn dùng phương pháp này, không có tiền nữa, hắn cũng sẽ không đem đồ cổ này cầm cho người khácNgoài đồ cổ, Lý Dương cũng không ít tài sản, công ty đấu giá có thể thế chấp cho vay, cửa hàng đồ cổ cũng có thể cầm cố, đáng tiếc dùng những phương thức này để vay, có thể lấy được tiền cũng còn kém rất nhiều so với yêu cầu của Lý Dương.Ngân hàng không thông, còn lại chỉ có Phỉ Thúy.Lý Dương có rất nhiều Phỉ Thúy nguyên liệu, những nguyên liệu này tựa như thịt kho tàu thơm ngào ngạt, từng thời từng khắc hấp dẫn các công ty đói khát châu báu, chỉ cần Lý Dương thả ra, khẳng định có rất nhiều người vác tiền đến mua.Hơn nữa giá tuyệt đối không thấp.Khẽ thở dài, Lý Dương lấy điện thoại cầm tay ra, gọi một số.- Lâm tiên sinh, tôi là Lý Dương, có thời gian hay không nói chuyện một chút...Điện thoại gọi cho Lâm Lang, Lâm Lang đã sớm có hứng thú với những nguyên liệu này, khi ở Hàn Quốc lại mang ơn người ta, Lý Dương muốn chuyển nhượng những nguyên liệu này, người đầu tiên lựa chọn đúng là Lâm Lang.Cú điện thoại này thời gian không ngắn, mười mấy phút sau, Lý Dương mới cúp điện thoại.- Lý ca, Lâm tiên sinh không cần Phỉ Thúy?Phía trước , Lưu Cương vừa đột nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi một câu, Lý Dương gọi điện thoại chưa bao giờ giấu diếm được Lưu Cương, lần này nội dung điện thoại, Lưu Cương cũng nghe được .Lý Dương muốn chuyển nhượng mấy khối Phỉ Thúy cao nhất, trong đó có Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục và Thủy Tinh Chủng Lam Tinh Linh.Phía trước hai loại, Lý Dương sớm đã có, Thủy Tinh Chủng Lam Tinh Linh thì Lý Dương có hai khối, chuyển đi ra ngoài một khối cũng không sao, ba khối Phỉ Thúy cao nhất, cũng có thể giải quyết hắn vấn đề tiền nong trước mắt.Lão gia cho hắn hai triệu đồng Euro, Lý Dương chuẩn bị mang têm hai triệu của hắn, kiếm đủ bốn triệu đồng Euro, cũng chính là bốn mươi tỷ nhân dân tệ tới tham gia đại hội đấu giá lần này.Số tiền kia, vậy là đủ rồi.Ba khối Phỉ Thúy, ít nhất giá trị hơn mười triệu, Lý Dương còn thừa lại vài tỷ cũng có thể mang theo, đây vốn là tính toán xây dựng nhà bảo tàng, nhưng nhà bảo tàng sắp tới chưa khởi công, hắn có thể lưu lại một triệu, còn lại tất cả đều đem tới đại hội đấu giá lần này.Lần này trở về, giao dịch Phỉ Thúy Myanmar lại khai mạc, Lý Dương chuẩn bị đi một chuyến, đem vốn xây nhà bảo tàng trở về, giao dịch Phỉ Thúy, với hắn mà nói chính là cơ hội kiếm tiền.- Đúng, hắn không cần!Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt hơi xúc động.Những dự định của hắn lúc trước, nếu Lâm Lang không mua hắn cũng không có cách nào, Lâm Lang ngược lại đã cự tuyệt ba khối Phỉ Thúy cao cấp của Lý Dương.Lâm Lang đồng ý cung cấp cho Lý Dương vay hai triệu đồng Euro, không cần gì cầm cố, nhưng lợi tức hơi cao một chút.Lợi tức này cũng chỉ là tương đương so với ngân hàng, nếu như Lý Dương từ nhà cho vay bên ngoài mà vay, lợi tức có thể cao hơn chỗ Lâm Lang nhiều.Kỳ thật Lý Dương cũng hiểu được, đây là Lâm Lang đang giúp hắn, giúp hắn giải quyết vấn đề tài chính.- Lâm tiên sinh không tồi, hắn cũng là người thông minh!Lưu Cương yên lặng gật đầu, đây là lần đầu Lý Dương nghe được hắn khen ngợi những người khác, Lâm Lang có thể làm được điểm này, đã là không dễ dàng .Kỳ thật Lý Dương cũng hiểu được, Lâm Lang kết giao cùng hắn là mục đích lợi ích, thậm chí có thể nói đặt lợi ích lên đầu.Nhưng Lâm Lang làm những chuyện như vậy, lại làm cho ngươi thật sự không thể nói gì, đối người như vậy, Lý Dương cũng không bài xích, mà còn rất ưa thích, dù sao người ta cũng dùng thiệt tình đối đãi mình.- Lại mang ơn, sau này từ từ mà trả vậy!Lý Dương mỉm cười, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng không nghĩ ngợi được gì, vấn đề tài chính, bây giờ đã hoàn toàn được giải quyết.Canada xa xôi, Lâm Lang cũng đang ngồi ngẩn người tại chỗ, trước mặt hắn bày một vật trang trí bằng Phỉ Thúy rất nhỏ, chạm trổ thực bình thường, ngay cả tác phẩm của người chạm ngọc cấp cao cũng không bằng.Đây là khối Phỉ Thúy Đậu Chủng thực bình thường, vật phẩm trang sức như vậy, ở bên ngoài tối đa cũng chỉ đáng mấy ngàn đồng, theo lẽ thường, vật như vậy không thể nào hiện ra trên bàn làm việc của Lâm Lang.Nhìn thấy khối Phỉ Thúy này, Lâm Lang đột nhiên lại nở nụ cười, ấn máy điện thoại.- Gọi tài vụ cho tôi, bảo bọn họ mau chóng chuẩn bị chi phiếu hai triệu đồng Euro!Nói xong câu đó, Lâm Lang trực tiếp cúp điện thoại.Hai triệu đồng Euro, số lượng không nhỏ, Lâm Lang chuẩn bị nó cũng cần một chút thời gian, nhưng số tiền kia không phải hắn không thể lo được, đừng nói hai triệu, chỉ cần Lâm Lang muốn, hai mươi tỷ đồng Euro đều có thể rất nhanh gom được.Mấu chốt chính là giá trị mà số tiền kia mang đến.Vật trang trí Phỉ Thúy trước mặt hắn này, chính là từ tay Lý Dương, vẫn là Lâm Lang tận mắt thấy Lý Dương làm ra, ở Hàn Quốc, lúc không có chuyện gì làm, hắn thấy Lý Dương luyện tập chạm ngọc, liền đưa ra này một yêu cầu nho nhỏ.Cho dù chạm trổ thực thông thường, Lâm Lang cũng đặt nó ở một vị trí trang trọng, bởi vì đây là Lý Dương làm ra.Lúc ấy, Lâm Lang cũng chỉ cho rằng đó là vật kỷ niệm, cũng không nghĩ nhiều.Nhưng lúc này thì khác, hắn đã nhận được tin tức mới nhất quốc nội truyền đến, một tháng ngắn ngủn ở Yết Dương, Lý Dương đã thành đại sư chạm ngọc.Một tháng, trở thành đại sư chạm ngọc, lúc ấy Lâm Lang cảm giác đầu tiên chính là không tin, Lâm gia dựa vào Châu Bảo Ngọc Thạch làm giàu, hắn hiểu được gian nan trong đó.Sau đó hắn còn điều tra lại, cuối cùng xác định tin tức này.Không ai biết, lúc ấy tim của hắn đã rung động đến cỡ nào, hơn một tháng, không đến hai tháng trước, biểu hiện của Lý Dương với chạm ngọc chỉ hơn người mới học nghề một ít, ngay cả công nhân chạm ngọc bình thường còn không bằng.Hai tháng sau, trình độ Lý Dương lại đạt đến cấp đại sư, tốc độ này, quả là mới nghe lần đầu.Đối với ngành sản xuất ngọc khí, Lâm Lang hiểu biết rất rõ, ý nghĩa những từ kia hắn rõ ràng hơn ai khác.Cho nên lần này Lý Dương muốn bán cho hắn Phỉ Thúy cao nhất, hắn lựa chọn cự tuyệt, nhưng đã vậy, hắn cũng muốn bảo trì quan hệ tốt với Lý Dương.Phỉ Thúy chỉ duy nhất một lần, còn Lý Dương thì còn cả đời.Lâm Lang có một dự cảm mạnh dị thường, cơ hồ có thể khẳng định, đó là Lý Dương trong ngành chạm ngọc, cũng có thể tiến rất xa, trở thành người như Trần Vô Cực.Hắn đã cùng Lý Dương xây dựng quan hệ không tệ, dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng giúp người khi gặp nạn, cho nên giúp một lần nữa cũng không sao.... ...Kỳ nghỉ Quốc khánh vừa mới chấm dứt, sân bay đã khôi phục sự yên tĩnh như bình thường, không náo nhiệt như mấy ngày hôm trước, nơi nơi đều là đầu người.- Lý đại ca, anh chỉ mang chút đồ như vậy sao?Vẻ mặt hưng phấn, Tiêu Nham đang kéo một cái vali lớn, còn đeo một cái túi lớn.Đại hội đấu giá lần này Bạch Minh cũng đi tham gia, hơn nữa đem cả Tiêu Nham theo, trong khoảng thời gian Tiêu Nham phi thường cố gắng, tiến bộ cũng rất mau, Bạch Minh dẫn hắn đi cảm nhận một chút không khí đại hội đấu giá.Đương nhiên, tiến bộ của Tiêu Nham, khẳng định không thể so sánh với Lý Dương, tốc độ của Lý Dương thật là chóng mặt.- Từng này là đủ rồi, cậu mang cái gì mà nhiều vậy?Lý Dương cười cười, Tiêu Nham mang đồ thật không ít.- Một ít quần áo, còn có chút đồ ăn, nghe nói thời tiết ở Italy không giống với ở trong nước, em chuẩn bị trước, lo trước khỏi hoạ!Tiêu Nham gãi gãi đầu, hắn vừa nói xong, Bạch Minh đã gõ hắn.Gõ một cái, Bạch Minh còn chỉ vào hắn, tựa hồ thực tức giận nói:- Tiểu tử này, ta đã bảo tùy tiện mang một chút là được, hắn cố tình mang nhiều như vậy, không phải tự làm phiền sao!- Con đã có rất nhiều thứ không mang !Tiêu Nham cúi đầu, lại sờ cái đầu, một bộ mặt ủy khuất, Lý Dương và Vương Giai Giai đều nở nụ cười.- Ôi, lần đầu tiên xuất ngoại là như vậy, con phải học Lý Dương, người ta cũng không giống như con đâu!Bạch Minh lại thở dài một hơi, Tiêu Nham thì chưa dám nhìn sư phụ của mình một chút, lấy hắn và Lý Dương đi so sánh, nào có so được?Đừng nói hắn, chính là chính bản thân Bạch Minh, còn kém Lý Dương không ít, còn không biết xấu hổ.Đương nhiên, những lời này hắn tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, nếu không lại phải chịu oan uổng.- Mao lão, Thái lão bọn họ cũng đến rồi!Tiêu Nham đột nhiên kêu một tiếng, cửa sân bay, có hai người lớn tuổi cùng đi lại đây, đại hội đấu giá lần này, Mao lão cùng Thái lão cũng đi tham gia .Ngoài bọn họ ra, đi tham gia đại hội đấu giá cong có không ít các chuyên gia nhất lưu.Có có người được người giàu có bao đi cùng để xem đồ, có người thì tự mình đi, muốn mua vài bảo bối trở về, nhưng đại hội đấu giá như vậy cũng không phải ai cũng có thể tham gia, có những người đã đi, cũng không nhất định vào được, chỉ có thể ở bên ngoài cảm nhận không khí.Mỗi lần đại hội đấu giá lớn như cử hành, cũng sẽ rất có không khí, dù sao đại hội đấu giá loại này chính là triển lãm các tác phẩm nghệ thuật thế giới, có rất nhiều người sưu tầm đều có mặt.Điều này khiến cho nơi đó xuất hiện nhiều thương nhân thích sưu tầm, đại hội đấu giá này không sánh bằng đấu giá gì đó, nhưng lượng rất nhiều, chủng loại cũng nhiều vô số.Đương nhiên, văn vật giả cũng nhiều vô số, có thể mua được bảo bối hay không, không chỉ cần phải có vận khí, còn phải có nhãn lực.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...