Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenSau buổi cơm trưa, ông cụ, lão Tần, còn có viện trưởng Hoàng đều rời khỏi nhà bảo tàng.Ông cụ hôm nay đang thuần chỉ là đến cổ vũ Lý Dương, những bảo bối này, nếu ông muốn xem, lúc nào cũng có thể xem, trong số những món bảo bối này một phần chính là để ở chỗ của ông.Đặc biệt là lúc Lý Dương ra ngoài, đã từng nhờ ông trông coi giùm những bảo bối này.Đây cũng là “gần quan được ban lộc”, các bạn cũ cũng có một chút ghen tụ và ngưỡng mộ, cho dù là viện trưởng Hoàng cũng không ngoại lệ, những bảo bối này của Lý Dương, chính viện trưởng Hoàng cũng không ngớt đỏ mắt.Viện trưởng Hoàng rời khỏi, là vì buổi chiều ông còn có hội nghị quan trọng phải đi, những chuyên gia đó đều ở lại, bởi vì bọn họ là người của mặt kỹ thuật, họ không đi, lần này mời đến chính là quản lý hội nghị, họ phải đích thân ở lại đây.Loại hội nghị này đều là phó viện trưởng làm lại, bây giờ nếu đem công việc thuộc bộ phận của họ, triệt để nắm bắt, hoàn toàn có thể cải biến cảnh tượng lộn xộn hiện tại, viện trưởng Hoàng tiếp tục ở lại, ông rất lâu không ra ngoài, vẫn không biết bên ngoài có nhiều bảo bối thế này.Nếu lần này quay về, ông lần sau đến không biết là khi nào, phải thừa cơ hội này, thưởng thưởng những món bảo bối này nhiều một chút.Buổi chiều, có thể nói chín mươi phần trăm chuyên gia đều đã rời khỏi.Vừa qua khỏi trưa, Bạch Minh mở nhà bảo tàng, để mọi người tiếp tục vào tham quan, hôm nay tất cả các khu đều đã khởi động, sau khi mọi người vào, thì trực tiếp nhìn thấy món đồ mà mình yêu thích.Năm khu, mỗi khu đều rất đông người.Vị trí đó, đều bày những bảo bối cấp đỉnh, như khu đồ sứ có bình Tiên Âm và bát Trường Sinh, khu đồ đồng có Ngũ Đại Thần Sáng, khu thư họa có Tranh Trong Nước và Lan Đình Tự.Người tới sớm, đều vây ở đây, người đến muộn một chút, chỉ có thể thưởng thức bảo bối khác trước, đợi sau khi bọn họ thưởng thức xong, mới chen vàoTrong tình huống mọi người không ngừng giục nhau, buổi trưa hôm nay cuối cùng cũng qua.Tất cả các chuyên gia tạm thời rời khỏi, hơn nữa đều là mang theo sự hài lòng mà đi, bọn họ không có nghi ngờ gì lời nói của Bạch Minh, mà cái câu “tuyệt đối không thể để mọi người hối hận” cũng trở thành một câu danh ngôn, sau này rất nhiều hoạt động, người tổ chức đều học theo câu nói này của Bạch Minh.Nhưng hiệu quả tốt nhất, rõ ràng nhất chính là Bạch Minh.Không có ai hối hận, mỗi người đều may mắn, một lần nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, nhìn thấy quốc bảo trọng khí nhiều như vậy, đối với bọn họ những người yêu thích văn hóa cổ, đồ cổ mà nói, chính là chuyện vô cùng tuyệt diệu, nếu bỏ qua, e rằng sau này sẽ hối hận.Lần này, Bạch Minh, quả thật hoàn toàn lột mặt, nhà bảo tàng của y, cũng một lần nổi tiếng.Giúp Bạch Minh tạo ra tất cả những cái này, chính là Lý Dương, đáng tiếc buổi tối lúc nhà bảo tàng đóng cửa, y đã không tìm thấy Lý Dương, Lý Dương sớm đã trở về biệt thự rồi.Cùng trở về với Lý Dương, còn có bọn Lý Xán.Mấy anh em này hôm nay cũng giúp không ít, cũng tới thưởng thức bảo bối của Lý Dương, mấy anh em đều la to, lúc Lý Xán và Liễu Tuấn nhìn Lý Dương, trong mắt càng thêm tinh nhỏ.Trong bất tri bất giác, Lý Dương lại có nhiều bảo bối thể này, cái này chính bọn họ cũng không ngờ tới.Sau cơm tối, bọn Lý Xán đều trở về phòng ngủ của mình, bọn Lý Xán Liễu Tuấn sáng sớm mai phải trở về công ty, gần đây nghiệp vụ của công ty ở Bắc Kinh rất nhiều, bọn họ có thể ra ngoài suốt một ngày, đã là chuyện không dễ.Và sau ngày đó, Lưu Chấn Hoa cũng trở về Sơn Đông, lần này y cũng chỉ xin nghỉ được ba ngày, Vương Vĩnh Phương đã ký hiệp nghị với chính phủ, đầu tư của y lập tức đã đặt đúng chỗ.Vì Lưu Chấn Hoa trong chiêu thương lần này có công lao tuyệt đối, y đặc biệt được Vương Vĩnh Phương chú ý.Nhưng Lưu Chấn Hoa biết, đều là Vương Vĩnh Phương chủ động đưa ra yêu cầu này, là nể mặt Lý Dương cố ý giúp y, lần này có thể mời Hạ Giả, còn Vương Vĩnh Phương giúp y là nguyên cớ y nói.Sắp xếp xong tất cả mọi người, Lý Dương đi thẳng tới thư phòng.Trên sô pha trong thư phòng, sớm đã có một người đang ngồi, thưởng thức tinh tế một ly rượu, rượu này chính là rượu Lý Dương ngâm trong chén dạ quang rượu ngon tuyệt thế, chỉ trong ngày đầu tiên vừa đến chỗ này tiếp đãi mọi người một lần, còn là một phần rất ít, sau này cũng không có lấy ra.- Thật sự là rượu ngon, Trung Quốc, là một nơi rất thần kỳ!Sau khi Lý Dương vào, người đó đang ngồi cũng quay đầu lại, chỉ là nhẹ nhàng khen ngợi.Ông nói là tiếng Hán, hơn nữa rất cứng ngắc, vừa nghe thì biết ông không phải là người Trung Quốc.- Hoắc Tư tiên sinh, Trung Quốc quả thật là có nơi thần kỳ, nếu ông thích, có thể sống ở đây.Lý Dương mỉm cười, đang ngồi đối diện với Hoắc Tư tiên sinh, cầm chai rượu lắc, chai rượu nữa cân này còn rất nhiều, ít nhất hơn phân nữa, Hoắc Tư tiên sinh tuy ngồi đó một hồi, nhưng cũng uống không có bao nhiêu rượu.Do vậy cũng có thể thấy được, Hoắc Tư tiên sinh là người có rất biết tự chủ.Nếu đổi là người khác, đặc biệt là Bạch Minh, đừng nói là một lúc như thế này, chỉ cần mấy phút, không chừng chai rượu này cũng không còn, cũng đừng nghĩ sẽ còn một giọt.- Cậu không nói, tôi cũng đã từng nghĩ qua chuyện này, sau này cậu đừng nghĩ đuổi tôi đi.Hoắc Tư tiên sinh cười lớn, buổi trưa hôm nay là ông hẹn Lý Dương, sau cơm tối, Lý Dương về chỗ bọn Lý Xán nghĩ ngơi, ông nói vào phòng, vẫn đợi ở đó.Lý Dương sợ ông chờ sốt ruột, đặc biệt lấy ra một chai rượu ngon để tiếp đãi.Rượu ngon này, Lý Dương cất giữ rất lâu rồi, tuy mỗi ngày đều dùng rượu nổi tiếng, nhưng tăng thêm chút ít, Lý Dương chủ nhân chỗ này ở lại đây cũng có hạn.Rượu ngon hiện tại, ngoại trừ bên chỗ ông cụ, còn cung cấp cho đại nội, mấy vị thủ trưởng trong đại nội sau khi thưởng thức qua loại rượu này, đều không ngớt lời khen ngợi.Thậm chí có lúc tiếp đãi khách nước ngoài quan trọng, cũng lấy loại rượu này ra để tỏ lòng nể mặt.Bất luận là khách nước ngoài đến, cho dù không phải là người uống rượu trắng, sau khi thưởng thức qua rượu trong chén dạ quang cũng không ngớt lời khen ngợi, cũng chính vì vậy, rượu của Lý Dương sản xuất ra hôm nay, cơ bản có một nữa được đưa vào đại nội. Đương nhiên, rượu thế này không phải là tặng không, cái tên Lý Dương ngày nay, trong đại nội cũng đã treo thượng hiệu.Lý Dương cười nói:- Ông muốn ở đây bao lâu cũng được.Lý Dương cần chai rượu, rót cho Hoắc Tư tiên sinh một ly, tự mình cũng rót một ly, đang cầm ly rượu, thưởng thức tinh tế.- Lý Dương, tôi cũng không vòng vo nữa, tôi muốn hỏi cậu, cậu có nghĩ sẽ tiến xa hơn không, có muốn trở thành người cấp đỉnh thật sự không?Hoắc Tư tiên sinh cầm ly rượu, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, sắc mặt ông cũng có chút nghiêm túc.Chân mày của Lý Dương giật mạnh, hôm nay Hoắc Tư tiên sinh hẹn hắn làm hắn cảm giác rất tò mò, chỉ là không ngờ, Hoắc Tư tiên sinh vừa đến lại hỏi câu thế này.Có muốn tiến thêm bước nữa không?Năm nay Lý Dương mới hai mươi lăm tuổi, nếu nói không có cách nghĩ như vậy rõ ràng là gạt người, chỉ là bước đi này là quả thật rất khó, cho dù hắn còn trẻ như vậy, cho dù hắn có năng lực đặc biệt giúp đỡ, Lý Dương cũng không dám nói, mình có thể tiến thêm bước nữa.Trên lịch sử, có rất nhiều thiên tài còn rất nhỏ tuổi, cũng bị ngăn cản bởi bên ngoài, càng đừng nói là hắn, có thể có thành tựu như ngày nay, rất nhiều giúp đỡ đều là năng lực đặc biệt.- Hoắc Tư tiên sinh, không ngờ binh sĩ của tướng quân không phải là binh sĩ tốt.Qua một hồi, Lý Dương mới chậm rãi nói ra một câu, hắn không có trả lời chính diện, nhưng ý tứ lại đã biểu đạt ra.Trên mặt của Hoắc Tư tiên sinh lại nở nụ cười, ông vẫn đang nhìn Lý Dương, nhẹ nhàng hỏi:- Vậy cậu có bằng lòng không, nhận giúp đỡ của người khác, giúp nguyện vọng của cậu trở thành hiện thực.- Giúp đỡ của người khác?Lần này Lý Dương thật sự kinh ngạc, ông nói chính là trở thành nhất đại tông sư, giúp một người trở thành nhất đại tông sư, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, ông cụ trước giờ cũng không dám nói như vậy.- Đúng, tất cả giúp đỡ có thể, giúp đỡ mà cậu cần, đương nhiên, quan trọng nhất là phải dựa vào chính cậu, ngoại lực không thể giúp cậu được bước tiến đó.Hoắc Tư tiên sinh nhẹ gật đầu, lại tiếp tục nói:- Thoáng như, tất cả tư liệu cậu cần, tất cả đối với phát triển sau này của cậu, có tư liệu trợ giúp, đều có người có thể giúp cậu cung cấp, để cậu ít đi đường vòng, thẳng tiến bộ.- Hoắc Tư tiên sinh, ông nói là tất cả tư liệu cần thiết?Mắt của Lý Dương căn to ra một chút, bây giờ cuối cùng hắn cũng rõ ý của Hoắc Tư tiên sinh, ý của đối phương, là có thể trên con đường phát triển của hắn, cung cấp một số tiện lợi.- Đúng!Lần này, Hoắc Tư tiên sinh trả lời đơn giản thì đã hiểu rồi, tiếp theo gật đầu.- Tôi còn không hiểu lắm!Vùng chân mày Lý Dương hơi tụ lại, trở thành tông sư không phải là chuyện dễ như vậy, có giúp đỡ của bên ngoài, tất nhiên là thành công một nữa, lúc đầu Lục Tử Cương nếu không gặp một danh sư, có được đao Ngô Côn, cho dù thiên phú của ông cao như vậy, có thể trở thành tông sư không cũng là chuyện chưa biết.Còn Vương Hiến Chi, nếu không phải là con trai của Vương Hi Chi, ông có thể tạo ra danh tiếng lưu truyền tới đời sau không ai cũng không biết được, có tài liệu nhất định, con đường thăng tiến tất nhiên càng thuận lợi hơn một chút. Chỉ là Lý Dương không hiểu, tại sao Hoắc Tư tiên sinh lại nói với hắn những cái này, Hoắc Tư tiên sinh, có thể giúp đỡ gì cho hắn?- Không rõ không sao, tôi nói cho cậu nghe, thì cậu sẽ hiểu.Hoắc Tư tiên sinh mỉm cười, cầm chén rượu lắc mạnh, từ từ uống lấy một ngụm, để rượu trong đầu lưỡi lâu một chút, rồi mới nuốt vào bụng, thưởng thức tinh tế hương rượu ngon.Lý Dương ngồi lẳng lặng ở gốc đó, lần này không nói.Hắn biết, Hoắc Tư tiên sinh sẽ không vô cớ nói ra những chuyện này, phần tiếp theo ông nói mới là quan trọng, trong lòng Lý Dương mơ hồ có một cảm giác, phần tiếp theo Hoắc Tư tiên sinh nói, nhất định vô cùng quan trọng.Có khả năng, thật sự có giúp đỡ hắn.- Trên thế giới này, có một tổ chức bí mật, đây là tồn tại thuần túy vì nghệ thuật, tổ chức vì phát triển nghệ thuật, tổ chức này, đã tồn tại hơn năm trăm năm rồi!Đặt chén rượu xuống, Hoắc Tư tiên sinh bắt đầu nói, ngữ khí của ông rất nhẹ, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...