Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenLý Dương cố gắng khống chế tay của mình, lại hít lấy một hơi thật sâu, lúc này mới quyết định mở cái bức họa này ra.Triệu Khuê và Hải Đông khiên nấp quan tài thủy tinh ra, dùng để đặt những chữ này, dù sao trong quan tài thủy tinh không có người chết, tâm lý của mọi người đứng ở đây cũng không có chút nặng nề.Sau đó tất cả chữ đều được mở ra, mắt của Lý Dương càng ngày càng sáng, miệng cũng mở càng to ra.Trong mắt Lý Dương, hiện ra một sự vui mừng kinh hỉ-Đây, đây là cái gì?Sang Dala mở to miệng, lẳng lặng nhìn vào tất cả những thứ trước mắt, dáng vẽ của y, so với lúc nhìn thấy Tùy Hầu Châu còn khoa trương hơn.Người khác so với y cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, các chiến sĩ của Sang Dala cũng ngẩn ra như vậy, cho dù Triệu Vĩnh, lúc này cũng sững sờ thất thần ở đó.Quyển trục mở ra, lộ ra chân diện thật trong đó.Cái này đích thật là Lan Đình Tự, mở mấy chữ này ra làm rung động tâm can, cho dù mấy chiến sỹ của Sang Dala hoàn toàn không biết về chữ cổ Trung Quốc, cũng cảm nhận được khí phách từ những chữ này.Nhưng đối với bọn họ mà nói, làm bọn họ chấn động nhất không phải là mấy chữ này.Mà là giữa hàng chữ này, mơ hồ chứa một chữ kỳ quái màu vàng, chữ kỳ quái như vậy rất nhiều, mỗi chữ đều không giống nhau, mấy chiến sĩ này đều nhìn thấy chữ này trong tiềm thức.Kỳ thực cái chữ này không kỳ quái, mà hắn không nhận ra mà thôiMấy người Lưu Cương, Triệu Vĩnh, Triệu Khuê tất cả đều đang nhìn vào cái chữ trước mặt, bọn họ nhìn vào chữ mà các chiến sĩ gia tộc Sang Dala cho là kỳ quáiCái chữ này, là chữ “chi”Chữ “chi” thứ nhất, xuất hiện lúc mở hai mươi mốt chữ ra, chữ “chi” này nằm ở trên cùng có chút đặc biệt, cảnh quang rất sáng, nhìn thấy chữ này, bọn họ dường như đang đặt mình ở bên cạnh dòng suối, xung quanh là cảnh sắc rất đẹp, bọn họ đang cầm ly rượu, chậm rãi nói chuyện.Không cần ai giải thích, không cần người khác giảng giải, những chiến sĩ này không biết chữ Trung Quốc, nhưng đều tựa hồ hiểu được ý nghĩ mấy câu nói trước mặt.Hơn nữa, lý giải của mỗi người không giống nhau, bọn họ có thể tưởng tượng ra, nhưng lại không thể nào nói rõ nội dung.Mọi người đều trừng mắt nhìn vào chữ “chi” thứ nhất, mỗi người đều thể nghiệm không giống nhau về cái chữ làm chấn động lòng người đó.Cảm giác bọn Lưu Cương, Triệu Vĩnh cũng không giống các chiến sĩ.Cái chữ này, bọn họ đều biết, hơn nữa là biết rất rõ, không chỉ chữ này, mấy chữ trước đó bọn họ đều biết, hiểu được ý nghĩa trong đó.Cảm nhận của bọn họ, càng sâu sắc hơn những chiến sĩ nàyCái chữ “chi” này, hình như đang lôi kéo bọn họ, đang bay lượn giữa đám mây, dưới chân của bọn họ là từng con rồng đen, những con rồng đen này, bất thình lình là những chữ khác của ba đoạn này.Từng bút từng nét của những chữ đó, biến hóa mà có.Rồng đen chỉ xuất hiện được một chút, bọn họ lại cảm nhận không giống nhau, bọn họ cơ hồ thấy trên đầu mình, không phải là nóc của huyệt mộ, mà biến thành bầu trời sáng rực như ngọc.Ngôi sao tụ họp trên bầu trời, trăng sáng tròn, cao cao mà phản chiếu.Triệu Vĩnh bỗng nhiên cắn vào đầu lưỡi, thời gian thất thần của bọn họ quá dài, lâu hơn so với lúc nãy khi nhìn thấy Tùy Hầu Châu, sau khi Triệu Vĩnh tỉnh, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.Lúc nãy tất cả mọi người đều đắm chìm vào trong thư pháp trước mặt, nếu có người vào , những người bọn họ cũng tiêu rồi.Triệu Vĩnh tỉnh lại, theo sau đó là Lưu Cương, bọn Triệu Khuê cũng tỉnh theo, trên mặt mọi người đều kinh hãi, kỳ thực thời gian thất thần của bọn họ không lâu, trước sau cũng không quá một phút, nhưng thời gian này, đối với bọn họ mà nói cũng là lỗi lầm không thể tha thứ.Triệu Vĩnh cuối đầu, nắm chặt tay chăm chú nhìn, y mạnh mẽ kềm chế dục vọng trong lòng., không dám ngẩng đầu lên nhìn.Y sợ sau khi mình nhìn thấy, lại sẽ xảy ra tình huống lúc nãy.Triệu Vĩnh đột nhiên đi ra ngoài, đi được mấy thước, dục vọng trong lòng y cũng giảm đi một chút, cái này cũng làm y nhẹ nhõm một chút, đứng ở đằng xa, cảnh giác cẩn thận.Hải Đông cũng học theo y, đi tới bên cạnh, Lưu Cương do dự một chút, sau đó lại lắc đầu cười khổ, rồi đứng bên cạnh Lý Dương.Lưu Cương cũng không dám tùy ý nhìn tác phẩm thư pháp đó.Nhưng trong lòng y vẫn đang nhớ lại nguồn chấn động lúc nãy, lần đầu tiên, chính là lần đầu tiên Lưu Cương hoàn toàn cảm nhận được mê lực của thư pháp, cho dù đối với cuốn thư pháp y không hiểu chút nào, cũng thật sự thể hội ý cảnh dạt dào trong tác phẩm đó.Thiếp đệ nhất thư pháp thiên hạ, hoàn toàn xứng đáng.Hắn cũng chỉ xem những chữ ở mặt trước, những chữ ở mặt sau quả thật rất khó xem, nếu muốn xem cũng không thể ở chỗ này, đổi ở chỗ khác, đổi ở chỗ khác mới được.Lý Dương cũng đang xem thư pháp, trong lòng hắn, càng thêm kinh ngạc.Lý Dương cũng đang nhìn cái chữ đầu tiên, cảm giác của hắn có chút không giống nhau với tất cả người khác, Lý Dương không chỉ cảm nhận được khoảng không trăng sáng, cơ hồ còn gửi được mùi thơm của rượuCái chữ này, chính là cái chỗ mà trước đây hắn dùng năng lực đặc biệt nhưng không thấy.Chỗ này cũng chính là chỗ mà Lý Dương cho là thiếu sót hư hoại, dưới hình lập thể, thật sự không nhìn thấy cái chữ này, lúc này ở trước mặt mọi người, cái chữ này không giống với mấy chữ khác.Lý Dương còn tỉnh hơn một chút so với Triệu Vĩnh, hắn cũng rõ, cái chữ này không phải là hắn tưởng tượng ra như vậy, hắn là quan tâm mà bị loạn, mắc phải việc ngốc ngếch lo bò trắng răng.Những gì không thấy dưới hình lập thể, nhưng không có nghĩa là bị hư hoại, những cái này ngược lại là nội hàm thật sự của cuốn thư pháp.Chỗ mà trước đây bị Lý Dương cho là hư hoại, tổng cộng có hai mươi mốt chỗ, hai mươi mốt chỗ này xuất hiện hai mươi mốt chữ, mỗi chữ đều là chữ “chi”Sang Dala cũng chợt tỉnh, nhưng y cố kiềm chế, lại tiếp tục xem.Cho dù là chữ không hiểu, y cũng thuận miệng đọc, lập tức, y nhìn thấy chữ “chi” thứ hai.Cái chữ này, làm y hơi dừng lại một chút, ánh mắt cơ hồ có chút mê ly, há to miệng, dáng vẻ rất thõa mãn.Sang Dala cảm giác được, mình đang uống rượu, đang dừng lại một nơi uống rượu, bên cạnh y còn có mấy người, nhưng mấy người này cũng rất mơ hồ, lúc giống người, lúc lại giống như mấy chữ cổ của Trung Quốc.Lý Dương cũng nhìn theo, hắn không giống như Sang Dala, Lý Dương còn có thể kềm chế được mình, đang thể nghiệm ra ngoài, thưởng thức một nơi thần kỳ trong thư pháp.Còn Sang Dala đơn thuần chỉ nhìn thấy chữ màu vàng đó, cảm nhận được ý cảnh trong đó, các chiến sĩ sau lưng Sang Dala cũng cảm nhận như vậy, bọn họ không thể giống như Triệu Vĩnh khống chế mình, đang nhìn theo từng chữ từng chữ.--Quý việt quần phẩm, cổ kim mạc nhị!Lý Dương chợt nói ra một câu, câu này hắn nói, xung quanh không ai nghe rõ, mọi người đều bị thu hút bởi sự hấp dẫn của cuốn thư pháp.Trong lòng Lý Dương cũng đang cảm thán, chẳng trách người xưa dám nói thiếp thư pháp đệ nhất thiên hạ này xưa nay không ai có thể sánh, chỉ vừa nhìn thì không thể tự kềm chế, thiếp chữ này, tuyệt đối là thần phẩm không thể này chế phục.Là tác phẩm rất tốt của Vương Hi Chi, hoàn toàn không nên xuất hiện ở nhân gian.Cũng khó trách Vương Hi Chi viết vào cuối đời của mình, Lan Đình Tự viết cũng không được nguyên bản, chỉ có thể thu thập bảo bối yêu thích nhất làm thành bản chữ này, đồng thời một chuyên gia ngọc mãi lưu truyền.Cuối cùng, bộ chữ này bị Lý Thế Dân dung thủ đoạn lừa lấy.Lúc này Lý Dương cuối cùng cũng hiểu rõ, nói thế nào, Lý Thế Dân cũng là một hoàng đế khai minh, nhưng lại không cưỡng nỗi sự cám dỗ của chữ này, nhìn thấy chữ như vậy, bất cứ hoàng đế nào cũng giống như Lý Thế Dân.Người của Vương gia có thể tồn tại mấy chục năm, đã rất không dễ.Cái chữ này, Lý Thế Dân còn muốn chôn cùng với ông, sau này bị người đánh cấp, lọt vào tay Võ Tắc Thiên.Mà Võ Tắc Thiên cũng quyết định giống với Lý Thế Dân, cái chữ này, cho dù là bà ấy chết, cùng muốn mang theo xuống đất, không thể đề để lọt vào tay người khác.Nhưng Võ Tắc Thiên nhất định không thể bằng lòng, không chừng không ai nhìn thấy qua cái chữ này, cũng không kiên nhẫn quanh năm để nó bị chôn vùi dưới lòng đất.Đáng tiếc chuyện này , cuối cùng vẫn xảy ra, hoàng đế Đại Lý Đoạn Trí Tường không biết làm sao có được một tuyệt phẩm thế này, còn có Lý Thế Dân và Võ Tắc Thiên cũng nghĩ như vậy, muốn bồi táng theo mình.Ông không giống hai vị hoàng đế đó, ông sớm đã chuẩn bị huyệt mộ, cuối cùng thật sự đem cái chữ đó bỏ vào.Vị trí đặt của cái chữ này, bên cạnh đầu quan tài, là dán cạnh thân, từ chỗ này cũng có thể thấy, mức độ yêu thích của vị hoàng đế Đại Lý, cái huyệt mộ này vật bồi táng nhiều như vậy, đây là quyển trục duy nhất vừa để vào quan tài..Đoạn Trí Tường may mắn, ông có được tuyệt tự thiên cổ, nhưng ông lại không may mắn.Ông sớm đem bảo bối đặt vào trong quan tài, cuối cùng mình lại không thể vào ngủ, còn để cái chữ này nằm gần một năm trong quan tài vô ích.Tất cả cái này, chỉ có thể là may mắn, an bài của vận mệnh.Cái chữ này, cũng xem có duyên với hắn, cuối cùng lại xuất thế trên tay Lý Dương.Lý Dương hít lấy một hơi thật sâu, tiếp tục xem, hắn xem cẩn thận từng chữ, chữ dán trên cuốn thư pháp này, đều cho hắn có cảm giác chấn động, tuyệt đối không phải qua hình lập thể thì có thể cảm nhận được.Dưới hình lập thể, mực trên thư pháp cũng có thể nhìn thấy rõ, một loại cảm giác sắp mất đi rất lớn.Từng chữ từng xem qua, Lý Dương cơ hồ cũng quay về hơn ngàn năm trước, về tới vùng đất của sự hoan lạc, một đám người ở ven bên bờ suối đang cầm chén rượu, hát bên dòng suối.Chậm rãi tiếp tục đọc, Lý Dương cuối cùng xem tới chữ “chi” thứ ba, nhìn thấy chữ này, trong lòng Lý Dương có chút chấn động.Cái chữ này, mang đến một bầu không khí uy nghi làm người ta không thể nào tưởng tượng được, mỗi người đều có cảm giác vô cùng nhỏ bé, mình giống như hạt bụi trong vũ trụ, xung quanh là thương cảm đang bồng bềnh phiêu lãng.Sang Dala lúc này cũng không xem tới chữ này, y cảm giác rất thân với Lý Dương, đã từng câu tâm đấu giác, vì để phát triển gia tộc, y cũng rất mệt mỗi, cơ thể thậm chí cũng có chút run lên.Trên trán của y, đã toát ra mồ hôi lạnh, nếu không mạnh mẽ kiềm chế, e rằng phải chạy ra ngoài rồi.Qua một hồi sau, Sang Dala mới lau mồ hôi, tiếp tục xem, y xem tới chữ “chi” thứ tư và chữ “chi” thứ năm.Hai chữ này, không giống như trước đây làm cho y kinh động như vậy, nhưng lại làm cho y dấy lên một nguồn bi thương.Phía sau lưng y còn có các chiến sĩ, có chút bi thương hiện ra trên mặt, suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, cách nghĩ, sự vật được cảm nghĩ, cũng không giống nhau, nhưng tâm tình lúc này lại hoàn toàn đều giống nhau.Những cái này, đều là do cuốn thư pháp mang lại.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...