Siêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 82: Đổi Ý
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Đối với đề nghị của Hàn Phong, Sở Suất phi thường coi trọng hắn biết Hàn Phong khẳng định sẽ không thuận miệng nói mà không có bất cứ căn cứ gì, đây không phải tính cách của hắn.
Cho nên, Sở Suất trong khoảng thời gian trước trận đấu, toàn bộ tâm tư đều đem vào việc nghiên cứu mã hóa thuật toán giải mật.
Hàn Phong hai ngày nay dứt khoát không đi thư viện, cả ngày ở trong phòng ngủ. Không phải chơi vi tính thì là đi ngủ. Ở trong mắt mọi người, có vẻ như đột nhiên nhàn nhã rất nhiều.
Trải qua một đoạn thời gian quan sát kết cấu thần kinh đại não của thần kinh inte, Hàn Phong không thể không thừa nhận, phương thức mã hóa đại não thật sự là rất phức tạp. Bây giờ lấy lực lượng một mình hắn, căn bản là không thể hoàn thành được công việc này. Nó cũng giống như việc giải mã tổ hợp gen người vậy, khá hỗn tạp, cho dù hắn có mã hóa được cục bộ của một phần gen giải mã, thì có thể như thế nào chứ? Đối với chỉnh thể mà nói, tác dụng vô cùng nhỏ.
Đường này không thông, thì đi đường khác.
Mặc dù không thể hoàn toàn dựa theo phương thức mã hóa đại não thần kinh inte để lưu trữ tin tức, nhưng mà thông qua nghiên cứu cùng quan sát phương thức mã hóa thần kinh inte này, Hàn Phong từ đó chiếm được gợi ý rất lớn, nghĩ ra được một cái tư tưởng thiết kế hệ thống văn kiện hoàn toàn mới. Đương nhiên, tư tưởng này là được thành lập dựa theo cơ sở kết cấu đặc thù của đại não thần kinh inte. Hàn Phong trong 2 ngày gần đây, chính là muốn chứng minh xem trên thực tế, tư tưởng thiết kế này của mình có thể thông qua được hay không?
Lúc này đây, hắn còn sử dụng cả máy vi tính của mình làm công cụ phụ trợ. Lợi dụng công năng tạo mô hình 3D của máy tính, tạo ra một cái đại não cục bộ có kết cấu được tiến hành mô phỏng theo nguyên bản thần kinh inte 3D. Chờ sau khi mô phỏng không sai biệt lắm rồi, hắn mới bắt đầu tiến hành thí nghiệm, mã hóa, lưu trữ, giải mã...... bên trong đại não.
Bởi vì Liễu Nguyệt Sương không có ở trường học. Hơn nữa Sở Suất lại muốn tham gia đại hội thi đấu hacker, cho nên kế hoạch cùng hẹn cuối tuần cũng tạm thời gác lại.
Hôm nay là thứ 6, hệ thống văn kiện thiết kế mới của Hàn Phong cũng tiến hành tới thời khắc mấu chốt, chỉ cần giải quyết mấy vấn đề mấu chốt này, là có thể đem nó đặt vào bên trong siêu cấp hệ thống của mình. Vì để tránh bị quấy nhiễu, hắn quyết định cuối tuần này đến chỗ nhà mình thuê tiến hành phong bế để tìm hiểu, đem hệ thống văn kiện này hoàn toàn xử lý.
Nhưng mà kế hoạch thông thường khó cản nổi biến hóa. Xế chiều Hàn Phong vừa định mang theo laptop đi ra khỏi ký túc xá, thì đụng phải người chuyên môn tìm tới hắn, Dương Hi Văn đồng học.
"Hàn Phong, anh định đi đâu?"
"À...... Định đi ra ngoài một chuyến."
Vì để tránh phiền toái, Hàn Phong quyết định không cho nàng biết chỗ ở.
Dương Hi Văn hỏi: "Có gấp không?"
"Không." Hàn Phong lời vừa nói ra, trong lòng lập tức hối hận. Vì vậy lập tức đổi giọng, "Đúng, có chuyện gấp. Anh bây giờ phải đi ngay."
Dương Hi Văn vừa nghe, chỗ nào lại không biết tâm tư của Hàn Phong cơ chứ, gặp phải bộ dạng này của hắn, nàng trong lòng nhẹ nhàng thở dài, sâu kín mà nói: "Hàn Phong, em thật sự khiến anh chán ghét đến thế sao?"
Hàn Phong không có trả lời.
"Anh đã không muốn, vậy thì thôi."
Đến lúc này, Dương Hi Văn cũng hiểu được, cứ miễn cưỡng người khác làm việc mình không thích làm. Chỉ có thể gia tăng phản cảm cho người đó. Nếu Hàn Phong không muốn đi, vậy tùy hắn, cùng lắm thì nàng cùng chị em tốt của mình nói lời xin lỗi, cũng không có gì nghiêm trọng.
Nói xong, Dương Hi Văn quay đầu rời đi.
"Chờ một chút." Lúc này Hàn Phong chợt mở miệng.
Dương Hi Văn xoay người lại, nghi hoặc nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong cười cười: "Đúng lúc anh cũng chưa có ăn cơm, em mời khách ăn một bữa cũng không tệ chứ?"
Hắn quyết định đi, lúc đầu mình đã đáp ứng, thì phải làm. Chỉ gặp mặt thôi, đâu phải chuyện gì khó, thuận tiện ăn ké một bữa, ngu sao không làm?
Dương Hi Văn lái xe mình tới, chính là chiếc Ferrari màu đỏ khá phong cách hôm nọ, hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều học sinh. Khi bọn họ chứng kiến Hàn Phong cùng nàng ngồi vào xe, rất nhiều người đã bắt đầu biên ra một đại bát quái, bởi vì trong số bọn họ, tuyệt đại đa số đều biết Dương Hi Văn, cũng có một ít người quen biết Hàn Phong, 2 người này cùng nhau ngồi chung một chiếc Ferrari, cái này có ý nghĩa gì chứ? (Đại bát quái: Tin tức lớn, xì căn đan lớn)
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng tây, hoàn cảnh phi thường ưu nhã cao quý. Lúc tới nơi này, Hàn Phong đã biết, nguyện vọng ăn no một bữa của mình đã tan biết. Ăn đồ tây thật sự là không thoải mái chút nào, Hàn Phong cảm giác được ăn chỗ này thôi thì thà đi quán ăn Hồ Nam ăn còn đã ghiền hơn.
Ở giữa sân có một chiếc đàn piano màu trắng, nhạc công mặc tây trang, mắt nhắm lại, vô cùng say mê mà đàn một khúc có tiết tấu khá thong Thả. Đó là bài "Ballade pour Adeline" của vương tử nước Pháp Richard Clayderman, Hàn Phong đối với thủ khúc này rất quen thuộc, bởi vì trước kia từng có một vị chiến hữu yêu thích âm nhạc thường xuyên đánh đàn organ bài đó.
Chỗ ngồi sớm đã đặt, Dương Hi Văn mang theo Hàn Phong tới một cái bàn ở giữa sân.
"Nàng còn chưa tới, chúng ta gọi thức ăn trước đi."
Hàn Phong với đồ ăn ở đây không có hứng thú nhiều, vì vậy để cho Dương Hi Văn chọn.
Lực chú ý của hắn giờ phút này hoàn toàn bị khúc piano hấp dẫn. Thủ khúc này, gợi lên nhiều hồi ức sâu trong nội tâm của hắn, bất tri bất giác, theo nhạc công diễn tấu thủ khúc Ballade pour Adeline này, trong đầu hắn lại hiện lên đầy đủ một lần nữa, một âm điệu khó phai.
"Thịt bò anh muốn mấy phần chín?"
**************
Dương Hi Văn ngẩng đầu lên, nhưng lại chứng kiến Hàn Phong đang kinh ngạc nhìn về phía xa xa, ánh mắt không có tiêu điểm, trên mặt tươi cười hiểu ý, tựa hồ như là đang nghĩ đến một chuyện tốt đẹp nào đó. Từ góc độ này của nàng nhìn lại, thì giờ phút này ánh mắt của Hàn Phong thật sự rất có mị lực, khiến cho nàng có chút thất thần.
Sau khi nhạc công ấn vang nốt nhạc cuối cùng, thủ khúc cũng kết thúc.
Hàn Phong hồi phục tinh thần lại, quay đầu qua chứng kiến Dương Hi Văn đang ngơ ngác nhìn mình, trong ánh mắt tựa hồ có chút tràn ngập sự mê ly.
Hàn Phong cúi đầu nhìn lại mình một chút, tựa hồ đâu có chỗ nào kỳ quái.
"Nancy?" Hàn Phong hô một tiếng, "Em làm sao vậy, nhìn cái gì thế?" "Ách...... Không, không có!" Ánh mắt Dương Hi Văn lay động, vội vàng cầm thực đơn hỏi, " em muốn hỏi anh ăn thịt bò mấy phần chín..."
Hàn Phong nói: "8 phần chín đi."
Dương Hi Văn gọi bồi bàn tới: "Cho chúng tôi ba phần thịt bò hai cái 8 phần chín, một cái 5 phần chín, và súp hải sản nóng......"
Hàn Phong giờ phút này trong đầu còn đang suy nghĩ lại thủ khúc nọ, âm điệu không ngừng vang lên trong đầu hắn, nghĩ tới nghĩ lui, hắn đột nhiên nhớ tới một vấn đề - - Tại sao ký ức trong não người đối với âm nhạc lại chuẩn xác như thế?
Dựa theo thuyết pháp của giáo sư Lý Trọng Văn, trí nhớ con người chỉ mơ hồ đại khái, cũng không có đầy đủ đặc điểm chính xác, vậy còn âm nhạc? Chỉ cần nghe qua một bài hát, cho dù không có nhạc nền, thì cũng có thể đem đầy đủ bài hát này nói ra. Loại trí nhớ này hiển nhiên so với trí nhớ nhớ kỹ khác còn muốn khắc sâu hơn một chút. Hơn nữa, chỉ cần bạn nhớ kỹ một bộ phận âm điều trong đó, thì các âm điệu khác tự nhiên cũng nhớ kỹ, tựa hồ như là một loại trí nhớ cao cấp hơn so với trí nhớ bình thường.
Hàn Phong mơ hồ cảm giác được, nếu như có thể đem cơ chế của nó hiểu rõ được, có lẽ đối với thuật toán "phép cộng bổ sung nguyên vẹn" của mình sẽ có trợ giúp nhất định.
Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Phong cũng không nghĩ ra được đầu mối gì.
"Hi, thật xấu hổ, mình đã tới chậm! 2 người chờ lâu không?"
Lúc này, một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên bên tai, đem Hàn Phong đang trong quá trình tự hỏi trở về hiện thực.
Ngẩng đầu lên nhìn, là một vị MiMi anh khí mười phần không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh bọn họ. Nàng có một mái tóc ngắn cùng đôi mắt to sáng ngời, trên người là mặc một chiếc áo ngắn màu đen, hai trái đào thơm gắt gao bành trướng, phía dưới còn mặc chiếc quần cowboy bó sát, những đường cong trên bắp đùi thon dài của nàng không thể nghi ngờ gì là hiển lộ ra.
Dương Hi Văn: "Lâm Lâm, cậu rốt cuộc cũng tới! Bọn này vừa đến, đã gọi thức ăn rồi."
"Chào anh, anh chính là Hàn Phong sao, ngưỡng mộ đã lâu, em là Chu Nhược Lâm." Vừa nói, nàng vừa vươn tay phải mình ra.
Hàn Phong đứng lên, cùng nàng nhẹ nhàng bắt tay một chút: "Chào em, anh là Hàn Phong."
"Úi trời, thôi hai người đừng có khách khí vậy nữa, mau ngồi xuống, đều là người một nhà!"
Hàn Phong cùng Chu Nhược Lâm đồng thanh hỏi: "Người một nhà?!"
Nói xong, 2 người không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái.
Từ trong ánh mắt của Chu Nhược Lâm, Hàn Phong thấy được rất nhiều tâm tình, kinh ngạc, nghi hoặc, thậm chí còn có chút địch ý?
"Ách......" Khuôn mặt Dương Hi Văn có chút đỏ lên, "Các người một người là chị em tốt của em, một người là...... Là... Thôi dù sao rất quen thuộc là được!" Dương Hi Văn thật sự không tìm ra được lý do gì để che dấu lời nói nhầm của mình, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, "Lâm Lâm, cậu không phải muốn sớm gặp Hàn Phong sao? Bây giờ mình mang ảnh tới, đúng ý rồi chứ, hì hì! Mình vất vả lắm mới mời được ảnh, cậu phải hảo hảo cảm tạ mình đó."
Kế tiếp hào khí bữa cơm thủy chung có chút không đúng, vô luận Dương Hi Văn cố gắng điều hòa đến cỡ nào, thì hào khí cũng như vậy. Hàn Phong thì khỏi phải nói rồi, bình thường giống như đầu gỗ vật, ít nói tới đáng thương, khiến cho Dương Hi Văn cảm thấy kỳ quái là, tại sao hôm nay Chu Nhược Lâm cũng trở nên trầm mặc như vậy, nàng không phải bảo muốn gặp Hàn Phong hay sao?
Đang ăn Hàn Phong đột nhiên ngừng lại, sau đó nói: "Xin lỗi, anh đi toilet cái."
Hàn Phong mới vừa đi trong chốc lát, Chu Nhược Lâm cũng hướng Dương Hi Văn nói: "Văn Văn, mình cũng đi toilet."
__________________
Mời mọi người thưởng thức thủ khúc "Ballade pour Adeline" của Richard Clayderman.
[YOUTUBE VIDEO]gfsgXJQ0ebU[/YOUTUBE VIDEO]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...