Siêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 71: Cút đi được rồi.
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: sưu tầm
Ở trong bộ đội, tất cả mọi người đều đem vinh dự làm điều vô cùng trọng yếu. Mọi việc đều phải lấy vị trí thứ nhất mà tranh, không phải hạng nhất thì sẽ không có mặt mũi, cảm giác rất mất thể diện.
Hạ Thái chính là một người như thế, hắn cấp cho tất cả mọi người một quan niệm chính là - - Nếu như không phải đệ nhất, thì chẳng có gì đáng để cao hứng cả! Bởi đó chính là sự thất bại!
Cho nên, một loạt các yêu cầu của hắn đối với mọi người cũng phi thường cao.
Đầu tiên nội vụ là phải làm tốt, chăn mền gấp lại phải giống như từng khối đậu hủ, thể hiện rõ ràng, một nếp nhăn cũng không có. Mọi người vì để đạt tới yêu cầu này, không thể không sử dụng đủ loại thủ đoạn để làm ra vết gấp. Thậm chí có hôm dứt khoát không đắp chăn mền. Dù sao thời tiết cũng tốt, đem chăn mền bỏ qua một bên, sáng hôm sau lại để lại lên giường.
Nhàm chán nhất chính là huấn luyện hàng ngũ. Hạ Thái nói, huấn luyện hàng ngũ là cơ bản trong cơ bản. Cái này nhất định phải đạt tiêu chuẩn, cho nên mấy ngày qua, thời gian cơ hồ toàn bộ đều là huấn luyện nghỉ nghiêm, đứng thẳng hàng, bước đều, chạy đều…… Lập đi lập lại không ngừng thẳng cho đến khi mọi người tập đến phát điên luôn. Điểm chết người chính là, trong lúc huấn luyện, trừ động tác quy định ra, hết thảy những động tác khác đều bị coi là động tác nhỏ, một khi bị phát hiện sẽ bị nghiêm trị. Nếu không thì chính là trừng phạt tập thể, hoặc là bắt đứng nghiêm dưới ánh mặt trời gần một tiếng. Cho dù có muỗi hút máu trên mặt, muốn đánh chết nó, cũng phải thực hiện báo cáo trước.
Đội trưởng Hạ Thái nói: "Huấn luyện hàng ngũ, là đường lối để chuyển biến các ngươi từ những học sinh trở thành binh lính, cũng đừng có xem thường huấn luyện này, nó không chỉ huấn luyện tinh thần đoàn đội của các ngươi, mà còn nuôi dưỡng ý thức kỷ luật nghe theo chỉ huy, nghiêm chỉnh chấp hành pháp lệnh, nghĩa là 'Hết thảy mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy', đó chính là chỗ tinh túy trong đấy."
Đúng là bởi vì nguyên nhân này, huấn luyện hàng ngũ cũng là khóa nghiêm túc nhất trong đợt huấn luyện quân sự, cũng là mục nghiêm khắc nhất.
Trong quân huấn trường học cũng có huấn luyện hàng ngũ, nhưng mà yêu cầu của huấn luyện viên đối với học sinh là vô cùng thấp. Nếu có thể chỉ cần nhìn thấy hơi chút chỉnh tề là ok rồi. Nhưng trong bộ đội, loại yêu cầu này lại nghiêm khắc một cách hết sức biến thái, chỉ cần hơi chút động đậy, không đạt chỉ tiêu, nhịp điệu không đều. Hoặc giả động tác của ai đó chậm một chút, phá hư hiệu quả chỉnh thể, thì tất cả mọi người phải tập lại một lần nữa, thiếu một chút cũng không được.
Mà khiến cho mọi người thống khổ hơn nữa, chính là chiến thuật huấn luyện, đặc điểm lớn nhất chỉ có 4 chữ - - Lăn lê bò trườn! Trong đó gồm có các động tác nằm sấp, nấp cao, nghiêng người nằm sấp, nghiêng người cao, lăn vào, nằm ngã ra……
Một lần huấn luyện, đau đến mức khiến mọi người nhe răng trợn mắt. Chỉ động một hai cục đá là đã rách da chày chụa. Sau khóa học, cả đám ai nấy đều mệt như chó, người cũng không ra người. Cho nên nói, huấn luyện chiến thuật là khóa mọi người sợ nhất, cũng là khóa huấn luyện đau khổ nhất.
Khỏi phải nói, Hàn Phong là người hoàn thành tốt nhất khoa mục này trong số mọi người. Hết thảy động tác, tới tay của hắn, dường như lập tức trở nên phi thường dễ dàng, rất thoải mái làm ra, không có bất cứ động tác gì không dứt khoát.
Tiếp đó là Hứa Lâm Hổ, hắn vẫn lấy Hàn Phong làm mục tiêu. Hàn Phong làm được tới trình độ nào, thì hắn càng muốn làm tới trình độ đó. Nếu không tuyệt đối không bỏ qua, cũng bởi không ngừng cố gắng, vì tập luyện động tác gục xuống, hai cánh tay của hắn sưng hết cả lên. Mặt khác có một người biểu hiện tốt nữa là nhóm trưởng nhóm 5 Trang Vũ. Hắn cùng với Hứa Lâm Hổ tính cách giống nhau, không sợ khổ không sợ mệt, là một cuồng nhân huấn luyện, theo tin tức của Sở Suất cho biết, nghe nói nhà của hắn mở võ quán, từ nhỏ đã theo ông già hắn luyện võ, cho nên mới có căn cơ như bây giờ.
Thật vất vả mới tới được cuối tuần, mọi người được nghỉ ngơi một ngày.
Đại bộ phận đều lựa chọn việc quan trọng nhất chính là ngủ. Cả mấy ngày liền đều phải thức khuya dậy sớm, bọn họ cảm giác được giấc ngủ của mình bị thiếu một cách trầm trọng. Thể lực lại càng tiêu hao gay gắt, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng ăn phải đau khổ như vậy. Lúc vừa mới bắt đầu, có nhiều người còn chưa thích ứng, nếu không phải cân nhắc bản thân không có cơ hội chạy trốn, thì thật đúng là sẽ không để ý bất cứ thứ gì đào tẩu khỏi nơi này rồi. Cũng may, rốt cuộc cố gắng mấy ngày, bọn họ đã bắt đầu quen với cuộc sống như vậy, đã bắt kịp với tiết tấu của trung ương bộ đội.
Hứa Lâm Hổ không biết từ nơi nào cầm tới một trái bóng rổ, lao tới chỗ Hàn Phong đang nằm híp nửa con mắt trên giường nói: "Phong tử, đánh bóng rổ không!"
Hàn Phong mở mắt: "Lấy đâu ra vậy?"
"Ở chỗ đội trưởng, đi thôi, lâu rồi không đánh bóng, hoạt động một chút, nằm mãi chỗ này chán chết thôi."
Hứa Lâm Hổ trên người hình như có khí lực vĩnh viễn dùng không hết hay sao ấy, ngừng lại một chút cũng không được.
Hàn Phong gật đầu, lúc rời giường hỏi Sở Suất bên cạnh: "Sở Suất, đi không?"
"Tụi bây đi đi, tao không đi đâu, tao muốn nghỉ ngơi chút." Sở Suất lẩm bẩm một câu, rồi xoay người lại ngủ.
Trang Vũ: "Ta cũng đi."
"Tốt, chúng ta làm một trận 3 người đi."
Bước tới sân bóng rổ bên cạnh thao trường, đã có không ít người đang đánh, phần lớn là các huấn luyện viên, rất ít thấy học sinh."
Cũng may sân bóng rổ khá nhiều, bên kia vẫn còn một sân trống.
Luyện ném rổ một chốc, bọn họ liền phân đội, đánh 3-3.
Nhưng mà bóng còn chưa khai, trên sân lại xuất hiện một đội nhân mã, bọn họ vừa đến, liền hét: "Làm ơn tránh ra, bọn này muốn đánh toàn sân."
Hứa Lâm Hổ giương mắt nhìn: "Tao nói là ai kiêu ngạo như thế, nguyên lai là đội 7 a!"
Đội 7, là đội của đại học Bắc Thiên. Cả đám ai nấy vóc người cũng đều to lớn, tinh lực cũng phi thường tràn đầy, lần này không ngờ lại kéo tới mười người đánh bóng.
Hứa Lâm Hổ thấy trong đó có vài người thi đấu hữu nghị lần trước, còn có cả tên hậu vệ kiêu ngạo Bành Khang kia nữa. Bất quá người kêu tránh ra là một tên cao kều khác.
Hứa Lâm Hổ mới không sợ bọn chúng nhiều người: "Thật không có ý tứ, mọi thứ đều có đến trước đến sau, nửa sân này bọn ta chiếm, các ngươi muốn đánh thì qua nửa sân kia đánh!"
"Tiểu tử, mày học trường nào hả, nói năng nghe ngon nhỉ!"
Từ trong đối phương đi ra là một tên có chiều cao không sai biệt lắm so với Hứa Lâm Hổ, chính giữa 2 mắt còn có một vết sẹo dài trông như 3 con mắt vậy, nói xong hắn hống hách mười phần bước tới trước mặt Hứa Lâm Hổ, đưa đầu ra nhìn chằm chằm vào hắn. Trong trận đấu trước, hắn cũng không phải là một thành viên trong đó, nên cũng không gặp qua Hứa Lâm Hổ, cũng không biết bọn họ học trường nào.
Hứa Lâm Hổ vẫn không thay đổi tính tình nóng nảy của mình, trực tiếp quát: "Nói thế thì sao, tao thích đó! Đừng có ở trước mặt lão tử giả bức!"
Thật không ngờ rằng Hứa Lâm Hổ so với hắn còn láo hơn, sau khi sửng sốt một chút, hổn hển quát: "Sao hả? Muốn đánh nhau sao? Có tin lão tử quăng mày ra ngoài không!"
Hứa Lâm Hổ chỗ nào nhẫn nại được cơ chứ, trực tiếp vung tay đấm tới, nhưng mà nắm tay chưa đi được một nửa, đã bị một bàn tay cấp bắt lại, hắn dùng sức như thế nào cũng không được, muốn tránh cũng tránh không ra, nhìn lại, thì ra là Hàn Phong.
Tên kia lúc mới bắt đầu thì hoảng sợ. Bất quá thấy nắm tay của hắn không có nện xuống, lập tức tung một cước hướng bụng Hứa Lâm Hổ đá tới. Bất quá lần này hắn cũng không thực hiện được, cước của hắn khi đá đến giữa không trung, đột nhiên bốp một phát, cước bị chặn lại, kế đó là chân hắn bị đập mạnh xuống.
"Phanh!"
Cước của ba mắt lui lại, dưới chân còn truyền đến một trận đau nhức khiến mặt của hắn muốn biến hình, chân phải của hắn bây giờ đã mất cảm giác rồi, tê buốt vô cùng, không đủ sức để chống đỡ thân thể.
Cả quá trình phát sinh nhanh như điện. Bất quá những người đứng đó cũng có thể thấy được rất rõ ràng.
"Trong bộ đội, tự ý ẩu đả hậu quả rất nghiêm trọng."
Hàn Phong hướng Hứa Lâm Hổ nói, ngữ khí bình tĩnh, không mang theo bất kì cơn tức giận nào, dường như chỉ mới vừa làm một chuyện không đáng quan tâm.
"Mày mày……!!!"
Ba mắt muốn mắng ra khỏi miệng, nhưng vừa nói ra tới mép, liền bị một đạo ánh mắt sắc bén đè ép nuốt xuống. Hắn mấp máy vài cái, nhưng lại không nói ra cái gì. Nhớ tới mới vừa rồi đối phương đá một chân, ngay cả bóng dáng hắn cũng không kịp thấy. Hắn biết, đối phương khẳng định không phải hạng dễ trêu chọc. Vì vậy đành phải quay đầu nhìn đồng học mình một chút.
"Haha, Hàn Phong, chúng ta lại thấy mặt!" Bành Khang bước tới, động tác mới vừa rồi của Hàn Phong, hắn cũng thấy rõ ràng. Từ trong đáy lòng sinh ra khiếp sợ vô cùng, hắn không nghĩ tới, Hàn Phong trừ đánh bóng rổ ra, thân thủ cũng tốt như vậy, phải biết rằng vị Mã Hồng mới đi khiêu khích này là tuyển thủ hạt giống Tiệt Quyền Đạo xã của đại học Bắc Thiên, được xã trưởng tự thân mời tới.
"Vừa lúc các ngươi bên này có năm người, có muốn đấu một trận không?" Bành Khang nói.
Mã Hồng lập tức tiếp lời nói: "Đúng, đấu một trận, nếu tụi mày thua, thì cút đi cho tao, để sân này lại cho bọn này."
Hứa Lâm Hổ sau khi nghe xong, hướng hắn trợn mắt, nếu không phải bị kỷ luật ước thúc, hắn đã sớm đem tiểu tử này đập một trận rồi.
Bây giờ nếu như cùng bọn họ đấu, thì thật không thể nghi ngờ là vô cùng bất lợi. Tính ra đánh chính thức, chỉ có Hứa Lâm Hổ là trong đội bóng rổ, những người khác vì vấn đề thành tích không thể tuyển. Mặt khác còn có Hàn Phong kỹ thuật không sai, cái khác Hứa Lâm Hổ không biết, nhưng phỏng chừng là cũng phải một phen vất vả. Còn đội 7 này thì bất đồng rồi, hắn ở đây còn thấy được một vài người được tham gia trong lần trước.
Nơi này cũng không giống trường học, thua chính là mất thể diện. Ở nơi đây, vinh dự bị coi như là tính mạng mình vậy. Nếu bị thua, khẳng định sẽ bị họ đem đi khoe khoang khắp nơi.
Hàn Phong mặc kệ tên ba mắt quát tháo, không nói gì hết, trực tiếp lấy bóng từ trong tay Trang Vũ, sau đó đi tới giữa sân bóng, ngắm một chút, rồi lấy tay phải nâng bóng, tay trái đỡ bóng, làm một thế nhảy ném tiêu chuẩn.
Bóng từ trong tay Hàn Phong nhẹ nhàng xoay tròn, vẽ một đường vòng cung xinh đẹp, sau đó "xoạt" một tiếng…… Vào rổ!
"…………"
Mới vừa rồ còn đang kỳ quái Hàn Phong muốn làm gì, thì bây giờ tất cả mọi người ở đây đều bị chiêu thức ấy của Hàn Phong cấp chấn.
Ảo giác, khẳng định là ảo giác!
Nếu như không phải ảo giác, thì khẳng định là có vận khí!
"Trang Vũ, thảy bóng qua." Hàn Phong hướng Trang Vũ nói, bởi vì bóng lúc này đang ở trước mặt hắn.
Hắn chẳng lẽ còn muốn ném nữa?
Trang Vũ tỉnh táo lại, lập tức nhặt bóng truyền cho Hàn Phong.
Hàn Phong tiếp bóng, sau đó lập tức nhảy ném lần nữa - -
"Xoạt!"
Bóng lại vào tiếp!
"Thêm trái nữa."
Lúc này là Hứa Lâm Hổ truyền bóng về cho Hàn Phong.
"Xoạt!"
Trái thứ ba!
Hàn Phong hướng đám Bành Khang nói: "Các ngươi có thể cút đi được rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...