Siêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 2: Vũ điệu cương thi.
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Theo tiếng truyền thanh vang lên, trạm xe lửa thủ đô giờ phút này đang nghênh đón rất nhiều đoàn thể học sinh đến từ cả nước. Dòng người mãnh liệt chật trội từ trong cửa trạm tuôn ra, giương mắt nhìn lên, là thấy một mảnh dày đặc.
Hàn Phong tứ chi cứng ngắc kéo hành lý, thân thể không tự chủ được mà theo xu hướng người đi tiến lên phía trước. Có vài lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nếu hắn không kiệt lực khống chế thăng bằng thân thể, nói không chừng sớm đã bị đại quân học sinh kinh khủng này giẫm thành thịt nát.
Qua khỏi cửa soát vé, Hàn Phong nhanh chóng đi tới vài bước. Sau đó dừng lại ở ngay góc, tránh ra phía sau đám người đang dũng mãnh vọt tới.
"Phù --" Hàn Phong xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng còn sống để ra khỏi trạm xe lửa!" Tình hình mới vừa rồi đến bây giờ hắn trong lòng vẫn còn sợ hãi, quả nhiên là quá nguy hiểm, nhất là hắn bây giờ tương đương với người nửa tàn tật, không nghĩ đến là, cái mạng quèn thật sự không phải giao lại ở chỗ này.
Hàn Phong quyết định trước tiên nghỉ ngơi ở bên đây một chút. Chờ mọi người đi ra không còn nhiều, hắn sẽ đi ra ngoài. Dù sao hắn cũng không cấp bách, trước khi xuống xe, hắn đã gọi điện thoại cho cậu út, bởi vì kẹt xe, nên cậu út cũng phải đợi một hồi mới đến.
"Người Trung Quốc thật sự quá nhiều!" Hàn Phong lúc ở nhà còn không có loại cảm giác này, tới bây giờ, lúc này mới nhận thức được rõ ràng.
“Ồ?”
Đang cảm thán, Hàn Phong đột nhiên phát hiện được chuyện thú vị. Trong đám người đông nghịt, hắn chứng kiến một tên học sinh tóc dài chưa đến hai mươi tuổi gắt gao đi theo phía sau một thiếu phụ tầm ba mươi. Mà trong ngón tay phải của tên nọ, là đang cầm theo một con dao nhỏ màu đen. Sau vài phát, liền đem túi của nàng mở ra, sau đó cố gắng duỗi tay vào trong túi của nàng. Bất quá bởi vì nhiều người chật chội, nên tiểu tử tóc dài nọ làm thử vài lần, vẫn chưa thành công.
Quản hay không quản?
Hàn Phong hơi do dự chút, liền kéo hành lý đi tới, trước kia hắn dù sao cũng là một quân nhân.
Nhanh bước vài bước, Hàn Phong từ mặt bên vượt qua, đúng lúc nhìn cô gái nọ hô lên: "Dì út, nguyên lai dì ở chỗ này, ta gọi điện thoại di động cho dì mấy lần mà cũng không được!"
Thiếu phụ nọ bất ngờ sửng sốt, nhất thời dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Hàn Phong: "Ngươi." Bất quá nàng rất nhanh thấy ánh mắt Hàn Phong chăm chú nhìn vào cái túi trên bả vai nàng, theo tiềm thức mà cúi đầu nhìn, nhưng lại thấy một cánh tay, nàng hoảng sợ la lên một tiếng, "Á --"
Bất quá, cánh tay kia không đợi nàng phản ứng lại, liền vụt một cái lui trở về. Sau đó người nọ xoay người, trong nháy mắt thì biến mất giữa đám đông. Trước lúc đi, hắn dùng ánh mắt ác độc nhìn thoáng qua Hàn Phong.
Vội vàng kiểm tra một chút cái túi bị mở, thiếu phụ phát hiện cũng không có mất bất cứ thứ gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hướng Hàn Phong nói: "Anh bạn trẻ, hôm nay thật sự là cám ơn cậu rồi!" Nói xong, thần sắc nàng có chút bối rối vội vã tránh ra, xem ra gặp phải chuyện móc túi này, khiến nàng hoảng sợ cũng không ít.
Phản ứng của nàng, Hàn Phong có thể lý giải, nhưng hắn trong lòng lại khó tránh khỏi có chút không thoải mái, dù sao mình vừa rồi mới làm trò trước mặt tên móc túi, kêu nàng một tiếng "dì út", mà nàng vừa rồi lại vội vã rời đi như vậy, rõ ràng không phải nói cho những tên đó, nàng cùng mình không có một điểm quan hệ ư?
Hàn Phong có thể tưởng tượng nổi, tên vừa rồi khẳng định có đồng bọn, hơn nữa không chừng còn đang ở một chỗ nào đó quan sát mình, suy nghĩ tìm cách gây phiền toái.
Nếu là trước kia, Hàn Phong cũng không lo lắng, nhưng là bây giờ tay chân hắn cũng không thể nào linh hoạt, hoặc cẩn thận hành động được.
Biển người trong trạm xe lửa tiến đến, rồi lui cũng nhanh, nhân tiện vừa rồi chỉ trong chốc lát như thế, biển người mãnh liệt ban đầu đã qua được cũng không sai biệt lắm. Không ổn nhất chính là, Hàn Phong bây giờ lại đang ở góc chết của trạm.
Cho nên, Hàn Phong cũng không dừng lại, kéo hành lý, vội vàng hướng đến chỗ tuần cảnh mà đi.
Mới vừa đi hai bước, Hàn Phong vô tình phát hiện phía trước có hai người sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào mình, thẳng đến bên này mà đi. Nhìn lại, phía sau cũng có hai người, trong đó một người chính là tên móc túi tóc dài kia.
Hàn Phong trong lòng bất đắc dĩ nói: "Tới cũng rất nhanh đấy."
Chuyện gì tới, thì nó sẽ tới, có trốn tránh cũng vô ích, vì vậy Hàn Phong dứt khoát đứng lại bất động, tiện thể đứng như vậy, chờ bọn chúng đến.
"Ê, sao mày dám……"
Tên móc túi nọ vừa định nói vài câu tàn nhẫn, nhưng vừa mới nói vài chữ, đã thấy một cái hành lý màu đen hướng hắn bay tới, hắn muốn tránh, nhưng đã không còn kịp rồi.
"Phanh!"
Ngay giữa mục tiêu!
Tên móc túi tóc dài bị đập trúng máu mũi bay tứ tung, ngã ngửa ra đằng sau, sau đó ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hàn Phong sau khi vứt hết hành lý, lập tức rất nhanh trở lại vài bước, sau đó hướng tên trước mặt đang có chút sững sờ xuất một cước đá tới, trực tiếp đem hắn bay đi, trực tiếp khiến hắn không động đậy được.
Mặt khác hai người còn lại nhất thời hai mắt trợn tròn, Hàn Phong hung hãn, thật sự ngoài dự liệu của bọn chúng rất nhiều."
"Ta xxx, bắt lấy hắn!"
Mặt khác hai người vừa thấy khó khăn, lập tức rút ra đồ chơi vốn chỉ là để dự bị ở sau lưng ra. Thằng mập lùn cầm chính là một cây thiết côn sắc bén, mặt khác người còn lại cầm là một con dao bầu.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn chúng vốn chỉ là định giáo huấn hắn cái tên tiểu quỷ thích xen vào việc của người khác này một chút, lại không nghĩ tới, vừa mới đối mặt một cái, đã có hai huynh đệ bị xử trên tay hắn. Động tác của tiểu tử này mặc dù nhìn qua có chút quái dị, nhưng sạch sẽ lưu loát, lòng dạ độc ác. Bọn chúng hai người giờ phút này đã lửa giận công tâm, âm thầm thề, nhất định phải đem tiểu tử này chặt xuống.
Vì vậy, một màn trình diễn đặc sắc tại hiện trường trạm xe lửa diễn ra, hấp dẫn không ít người xem.
Hai người cuồn cuộn cầm hung khí trong tay, cùng nhau công kích một sinh viên động tác cứng ngắc. Nhất thời làm cho người ta khó mà tin được. Mặc dù sinh viên kia nhìn qua tay chân có vẻ cứng ngắc không linh hoạt, nhưng mỗi lần đều đúng lúc mà tránh được công kích của đối phương, có đôi khi thậm chí còn có khả năng phản kích lại đối phương một chút.
Một con cương thi đang nhảy múa - - Tất cả mọi người đều có cảm giác quái dị như vậy.
Chung quanh có nhiều người đứng vây xem, nhưng lại không một ai động thân, ra tay trợ giúp Hàn Phong.
Tên mập mạp nọ liên tiếp mấy lần bị đánh vài quyền, hắn hoàn toàn bị lửa giận thiêu đỏ con mắt, vất vả lắm mới tìm được khoảng không do Hàn Phong sẩy tay, nắm chặt thiết côn liền hướng ngực Hàn Phong đâm tới.
"Chết đi - - "
Trong đám người chung quanh phát ra một trận kêu sợ hãi, có chút nhát gan, thậm chí không đành lòng nhìn xem, nhắm lại hai mắt của mình.
Nhưng mà cảm giác tên mập đã đoán trước thiết côn đâm vào thân thể cũng không có xuất hiện. Hắn chỉ cảm thấy mình như đã đâm vào không khí. Mà ngay sau đó, hắn liền cảm giác được tay phải của mình cứng ngắc, cổ tay hình như giống như là bị sắt kẹp lấy. Đẩy xuống lần nữa, dưới chân đột nhiên trống rỗng, thân thể của mình bỗng dưng bay lên.
"Bịch!" Tên mập nặng nề rơi xuống mặt đất.
Động tác ném tuyệt đẹp!
"Hay!" Quần chúng chung quanh bộc phát từng đợt tiếng kêu hay, có người nhịn không được phải vỗ tay cả lên.
Đang lúc này, Hàn Phong đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một trận phong thanh. Trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng nghĩ muốn nghiêng người từng bước né tránh. Nhưng mà động tác của hắn tại thời khắc mấu chốt, gặp lúc nhịp độ chậm lại, hắn đã không kịp tránh. Dưới tình thế cấp bách, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là lui lại tìm cách, thân thể hơi chút nghiêng qua một bước, né khỏi bộ vị yếu hại của mình, chuẩn bị trực tiếp đỡ một dao bên này.
"Đương - - "
Nguyên bổn con dao bầu chém xuống thì lại kề cà không thấy, mà bên tai lại truyền đến tiếng vang của dao rơi trên mặt đất.
Hàn Phong nghi hoặc mà nhìn lại, thì phát hiện ông cậu của mình Dương Thành đang giữ chặt cổ tay tiểu tử nọ, xiết mạnh khiến cho tiểu tử đó gào khóc liên hồi.
"Cậu út!" Hàn Phong vui mừng lẫn sợ hãi mà kêu lên. Cùng lúc đó, hắn thầm than vận khí mình thật sự không sai. Ông cậu dĩ nhiên kịp thời tới, nếu không hôm nay khẳng định phải treo tang trước cửa.
Dương Thành sắc mặt có chút phát xanh. Hừ lạnh một tiếng, trong tay dùng sức một phát, "Răng rắc", liền trực tiếp đem tay phải người kia xoay đứt. Tiểu tử nọ bi thảm kêu lên một tiếng, lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
Trái lại Dương Thành, hình như chuyện tình này không hề quan trọng, trực tiếp một cước đem người nọ đá văng ra, hắn hỏi: "Tiểu Phong, ngươi không sao chứ?"
Hàn Phong đối với thân thủ cùng phong cách làm việc của ông cậu cũng không quá kinh ngạc. Cậu út của hắn xuất thân là bộ đội đặc chủng, đối phó loại côn đồ này, căn bản là tiểu case (chuyện nhỏ). Mà loại bại hoại này tại quốc nội cũng chỉ làm hại thêm cho nhân dân. Chủ yếu là bọn hắn những quân nhân nhiệt huyết bỏ đầu mình ra vì quốc gia đương nhiên ghét nhất là loại này. Cho nên hắn một khi động tới sự tình như vầy, tuyệt không nương tay. Năm ngoái Dương Thành tới nhà Hàn Phong, trên đường gặp một lũ hỗn đản khi dễ một lão đầu, trực tiếp một quyền đem tên tiểu tử đó đánh gãy ba cái xương sườn. Càng huống chi là lúc này đây, bọn chúng lại còn đang hành hung đối tượng là Hàn Phong.
Hàn Phong mỉm cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì, bất quá nếu cậu tối nay xuất hiện trễ chút, là cháu có chuyện xảy ra rồi."
"Tiểu tử nhà ngươi, khó trách bà chị ta vẫn cứ lo lắng cho ngươi, mới ra khỏi cửa đã gặp phải mấy tên này, lại còn động thủ…… Trị an nơi này thật sự là càng ngày càng kém rồi, vài con mèo con cũng dám kiêu ngạo tới mức độ này." Dương Thành nhìn vài kẻ khác trên mặt đất một chút, "Nhìn không ra tiểu tử ngươi cũng thật là tàn nhẫn. Qua một năm, ngươi thay đổi rất lớn đó. Thân thủ lúc nào luyện được tốt như vậy. Mới vừa rồi một chút, nếu như ta không nhìn sai, ứng với nó chính là cầm nã thuật của quân đội? Tay không tóm mã tấu, động tác khá đẹp! Ngươi học khi nào vậy?"
"Ách - - từ trên TV xem, kênh bảy trên đài có một tiết mục, kể rõ lại chi tiếc rồi giảng giải động tác, ta chỉ là tự mình đánh đại một chút." Hàn Phong gãi gãi cái ót nói.
"Tự mình đánh đại?"
Dương Thành có phần không nói ra, động tác mới vừa rồi của Hàn Phong, tuyệt đối lão luyện, chính là trong quân đội rất nhiều lão binh cũng không nhất định có thể như hắn lưu loát thi triển như vậy. Tự mình đánh đại là có thể đạt đến trình độ này sao? Hắn tiềm thức tự cho rằng Hàn Phong không có nói thật, nhưng là tình huống Hàn Phong hắn cũng biết, trên giường tê liệt lâu như vậy. Bây giờ động tác cũng còn có chút cứng ngắc, căn bổn không có thời gian cùng cơ hội để tập luyện và thực chiến.
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Thành cũng bình thường trở lại, bởi vì hắn nhớ tới thằng cháu bên ngoại của mình hình như là một thiên tài. Từ nhỏ vẫn nằm trên giường, sau khi tỉnh lại, dùng thời hơn gian hai năm, bằng vào năng lực của mình đậu được đại học Thủy Mộc, cái này không phải thiên tài thì là cái gì?
Dương Thành đem va-li của Hàn Phong từ trên mặt đất nhặt lên, sau đó xoa xoa máu mũi dính trên mặt va-li của tên tiểu tử tóc dài.
Lúc này, tuần cảnh xe lửa cũng lại đây rồi, không đợi bọn họ mở miệng, Dương Thành đã từ trong túi tiền lấy ra giấy tờ tùy thân. Lão tuần cảnh nhìn vào, mắt lung lay một chút. Tên tuần cảnh kia thì nhất thời sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc cung kính.
"Mấy tên này, vừa mới cố gắng cầm vũ khí cướp bóc, bị chúng ta áp chế xong. Về phần xử lý như thế nào, các ngươi liệu mà làm đi."
Nói xong, Dương Thành cầm hành lý Hàn Phong lên, mang theo Hàn Phong rất nhanh rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...