Đan Nhi thấy trong mắt Trần Tiểu Cửu tỏa ra tia sáng xanh, toát lên sự kích động muốn ăn thịt mình, trong lòng vừa có chút đắc ý, lại vừa có chút gì đó hối hận, nàng bĩu môi một cái, giả vờ như vẻ bất cần nói:- Có gì mà chạy không thoát chứ? Chẳng lẽ ngươi dám dùng bạo lực với ta? Hứ…ta chỉ cần lấy kiếm quơ một cái như thế….Đan Nhi diễn tả minh họa trên cái bảo bối lớn kia của Trần Tiểu, vẻ mặt lộ rõ sự lạnh lùng mà hù dọa nói.- Sao nàng đành lòng chứ?Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu dập dờn nụ cười gian ác, trong lòng lại không sợ một chút nào.- Có gì mà không đành lòng?Trong mắt Đan Nhi xẹt ngang một tia hoảng loạn, lại chuyển đề tài nói:- Vừa rồi ngươi nhắc đến chuyện trị thương trong nhà tranh, có ý đồ gì hả? Chẳng lẽ thật sự không phải cố ý ức hiếp ta sao?- Sao ta đành lòng chứ?Trần Tiểu Cửu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dụ dỗ mỉm cười nói:- Vừa rồi nàng không phải hỏi ta, đá trúng thứ xấu xa của ta thì đau đến nhường nào? Giờ ta sẽ nói cho nàng biết rốt cuộc là nó đau như thế nào!- Ngươi nói đi, ta nghe đây …Ánh mắt Đan Nhi liếc nhìn bảo bối đó một cái, khó khăn nuốt nước miếng một cái, mỗi một sợi dây đàn trong tim đều vô cùng nôn nóng ngứa ngáy.Trần Tiểu Cửu vẻ mặt thần bí nói: : TruyệnFULL.vn- Nỗi đau đớn của xương sườn bị gãy thì muội cũng biết rồi đó, giờ ta hỏi muội, lúc phụ nữ sinh em bé đau như thế nào, nàng biết không?- Đồ vô lại, Tiểu Cửu thối!Sắc mặt Đan Nhi ửng đỏ, trong lòng tức giận, đưa tay nắm một cái lên đám lông cong cong quẹo quẹo dưới chân hắn, tức giận nghẹn ngào nói:- Ta…ta là con gái nhà lành băng thanh ngọc khiết, làm sao biết được phụ nữ sinh con thì đau như thế nào, ngươi…ngươi nói như vậy, rõ ràng là cố ý thương hại ta không minh không bạch, ta thật sự muốn cắt ngươi…Trần Tiểu Cửu tức đến trợn tròn mắt, nhìn đám lông cong cong quẹo quẹo trong tay của Đan Nhi, dở khóc dở cười mà há hốc mồm. Cô nàng này, mỗi lần ta hỏi nàng, nàng đều nghĩ ngợi lung tung, có thể đừng liên tưởng đến bản thân mình được không? Ta thật sự bái phục bản lĩnh dẫn lửa thiêu thân của nàng!- Đan Nhi tốt, ai bảo muội từng sinh em bé chứ? Nàng giữ mình trong sạch như vậy, ta tin ở nàng được mà!Trần Tiểu Cửu lại than thở nói:- Lại nói, rời xa ta rồi, một mình nàng làm sao có thể sinh em bé được?Trần Tiểu Cửu vốn dĩ cho rằng sau khi Đan Nhi nghe xong những lời này, sẽ lại nổi trận lôi đình, đám lông cong cong kia, sẽ lại trở thành nơi trút giận của nàng. Thật không ngờ hắn đã đoán sai rồi, Đan Nhi không những không nổi cáu nắm lấy lông của hắn, vả lại không ngờ trên gương mặt lại tràn đầy sự tức giận mà thẹn thùng, nàng lắc lư chiếc eo thon thả, trong miệng than vãn nói:- Tiểu Cửu thối, ngươi thật sự có lớp da dày thật, rời xa ngươi, có liên quan gì đến chuyện sinh em bé chứ? Còn dám nói chuyện huyên thuyên xằng bậy, ta cắt lưỡi của ngươi!Cô nàng này có tiến bộ, cắt lưỡi dù sao cũng tốt hơn cắt ống tinh nhiều, Trần Tiểu Cửu thè lưỡi một cái, tỏ vẻ chẳng hề gì nói:- Đan Nhi tốt, chúng ta nói hơi xa rồi, nàng chỉ cần trả lời ta, phụ nữ sinh em bé có đau hay không là được rồi, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều!Đan Nhi nghe vậy, u uất mà liếc nhìn hắn một cái, giận phì phì nói:- Phụ nữ sinh em bé đương nhiên là đau rồi, lúc ta còn bé, mẹ ta từng kể với ta, nói là lúc sinh ta và Song Nhi bị khó sinh, vô cùng đau đớn, tim ngừng đập cũng có, tất cả đều nhờ tình yêu vĩ đại của mẹ chống đỡ bản thân mình, mới có thể vật dậy, nếu không…nếu không sẽ không có ta và Song Nhi rồi!Khóe mắt Đan Nhi chảy ra nước mắt.Trần Tiểu Cửu vội vàng kéo lấy bàn tay nhỏ của Đan Nhi, vẻ mặt buồn bã nói:- Cảm ơn mẹ, vì hai lão bà thân yêu của con, đã phải chịu nhiều cực khổ rồi!- Ngươi gọi mẹ gì?Đan Nhi nghe vậy ngẩn người, đột nhiên lại phản ứng trở lại, nắm chặt lấy đám lông dưới khố hạ của hắn, tức giận đến nỗi bộ ngực run run nói:- Ai cho ngươi gọi thân thiết như vậy, mẹ của ta chứ không phải mẹ của ngươi, ngươi bớt lợi dụng ta đi!Trần Tiểu Cửu đau đến nhếch nhếch môi:- Đan Nhi, lần sau lúc nàng nổi nóng, có thể đừng nắm lấy đám lông bên dưới của ta được không, nếu muội quả thật muốn nắm lông, nàng hãy nắm lấy râu của ta đi, ở đó….ở đó thật sự đau quá rồi…- Đau chết ngươi đáng đời, để ngươi khỏi vòng vo mà đi ức hiếp ta nữa….Đan Nhi tức đến độ cả người run rẩy, bộ ngực đẫy đà nhấp nhô gợn sóng, liếc hắn một cái nói:- Ngươi tiếp tục nói tiếp đi, nói không xong, tiếp tục nắm lấy cái đó…đám lông đó…của ngươi..Nắm đi! Nắm đi! Sớm muộn cũng nắm đến ta thành con kên kên thôi, khó coi chết đi được! Trần Tiểu Cửu tức giận đùng đùng mà hừ một tiếng:- Nỗi đau của xương sườn bị gãy nàng biết rồi đó, phụ nữ sinh em bé đau như thế nào, ta có thể nói trắng ra cho nàng biết, đại khái là cảm giác đau như gãy hai mươi khúc xương sườn ….- A….thật không ngờ lại đau như vậy ư?Đan Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng, vẻ mặt kinh hãi, trong lòng lại đột nhiên xuất hiện ý nghĩ kì lạ, nếu lúc mình sinh em bé, cũng sẽ đau như vậy sao? Nghĩ đến chỗ này, không khỏi chán ngán thất vọng, hôm nay bản thân mình làm chuyện đại sự này, hơn phân nửa là chết chứ không thể sống, làm gì còn có cơ hội sinh em bé nữa chứ?Nàng than thở liếc nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, giơ bàn tay ngà ngọc ra, nhẹ nhàng chấm lên trán của hắn một cái, tức giận nói:- Sinh em bé có liên can gì đến ngươi? Trong đầu toàn những thứ xấu xa này, chẳng trách cái miệng ngươi khiến người ta thấy chán ngán!Cô nàng này đúng là mạnh miệng, trong lòng rõ ràng thích ta đến độ không chịu nổi, nhưng cứ khư khư nói ta là đồ vô lại, thật là nực cười, Trần Tiểu Cửu thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, vẻ mặt trịnh trọng nói:- Nỗi đau của việc sinh em bé thì đại khái muội đã tưởng tượng ra rồi, nhưng nàng biết đá vào bảo bối lớn của ta, nó đau như thế nào không?Đan Nhi vẻ mặt thắc mắc mà lắc lắc đầu!- Nói cho nàng biết, để trong lòng nàng áy náy một chút!Trần Tiểu Cửu thở một hơi dài nói:- Sự đau đớn khi đá vào bảo bối lớn của ta, đại khái tương đương với việc bị gãy ba ngàn hai trăm cái xương sườn cùng một lúc, cũng tương đương gấp một trăm sáu mươi lần so với nỗi đau khi sinh em bé mà khó sinh vậy, nàng nói ta đau như thế nào chứ?- A….sao lại đau đến như thế?Đan Nhi nghe vậy, ngược lại hít một ngụm hơi lạnh, sắc mặt trở nên xanh mét, quay đầu nhìn về phía cái bảo bối lớn kia của Trần Tiểu Cửu, tay vuốt ve nhẹ nhàng, miệng cũng thổi hơi ấm loạn xạ, huyên thuyên không ngớt nói:- Tiểu Cửu, ta…. không ngờ sẽ đau như thế, ta thổi như vậy, ngươi có cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt lo lắng sợ sệt của Đan Nhi, trong lòng có chút buồn cười, một sự cảm động ấm áp dâng trào trong tim, nhìn bờ môi hồng phấn của Đan Nhi, trong đầu nảy sinh một chủ ý cực kỳ xấu xa, muốn cảm nhận cảm giác cái lưỡi nhỏ nhắn thơm phức của Đan Nhi, trượt qua bảo bối lớn của hắn một cái, hơn nữa hắn biết rõ, với bộ dạng tinh thần hoảng loạn của Đan Nhi hiện giờ, nếu như lừa gạt nàng, nhất định có thể dễ dàng có được thôi.Nhưng thủ đoạn hạ lưu như vậy là để đối phó với kẻ thù, há có thể áp dụng trên người lão bà thân yêu của ta? Hắn nghĩ đến đây, trong lòng buồn bã, khẽ thở dài nói:- Đan Nhi, giờ ta không đau nữa, một chút cũng không đau nữa…- Không đau nữa ư?Đan Nhi nghe vậy, trong lòng có chút lạc lỏng, bàn tay nắm chặt lấy bảo bối lớn, ngẩn ngơ nói:- Thật sự không đau nữa sao? Ta cứ nghĩ sẽ còn đau lâu lắm…Vẻ mặt nàng kinh ngạc, nắm lấy bảo bối, không ngờ vẫn không có ý muốn buông tay.Trần Tiểu Cửu thấy thế, không khỏi phì cười, hối hận bản thân mình lên tiếng sớm quá, xem ra Đan Nhi thật sự không đành lòng rồi! Vội vàng sửa lời nói:- Hình như...hình như còn đau một chút…hay là…hay là nàng lại giúp ta vuốt ve một chút đi.Đan Nhi có ngốc đi nữa, cũng nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng như mặt trời lúc bình minh, tuy rằng trong lòng nàng luyến tiếc, cũng vội vàng rút tay lại, trơ mặt ra giận dữ hét:- Tiểu Cửu thối, ngươi dám…ngươi dám giễu cợt ta, ai thèm thứ đồ chơi rách nát của ngươi, chọc ta tức giận, ta sẽ cho ngươi đau đến chết đi sống lại một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...